Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Hôm Nay Trợ Lý Chu Thành Công Chưa
  3. Chương 50: Đồ trẻ con
Trước /56 Sau

Hôm Nay Trợ Lý Chu Thành Công Chưa

Chương 50: Đồ trẻ con

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khi thấy bình luận ấy, Chu Thanh Thanh kìm lòng chẳng đặng cù ảnh đại diện của Ôn Tư Ngật: “Anh giải thích thì giải thích thôi, đừng để nhân viên của anh bí mật tiết lộ thông tin!”

Bà chủ cái gì hả, bây giờ họ chưa phải là kiểu quan hệ đó đâu.

Chọn bình luận thế này để trả lời, đừng tưởng cô không nhìn ra nhé!

Có lẽ Ôn Tư Ngật ở bên kia còn đang bận rộn giải quyết công việc sau đó nên đoán chừng vẫn chưa nhìn thấy.

Chu Thanh Thanh để điện thoại xuống, cả người cũng nhanh chóng thả lỏng. Cô đi đến vùi mình trên ghế sofa, sau đó thoải mái nằm xuống. Từ sau khi nhìn thấy hotsearch bôi nhọ kia, cả người cô đều trong trạng thái căng thẳng.

Vốn dĩ đã bận rộn cả một tuần, hôm nay vất vả lắm mới được ở nhà ngủ nướng thì đột nhiên lại xảy ra chuyện bất ngờ này, cắt ngang giấc ngủ của cô.

Chỉ là đã thức dậy rồi, muốn ngủ lại cũng chẳng ngủ được.

Chuyện cũng đã được giải quyết ổn thỏa, lúc này Chu Thanh Thanh mới có thời gian nghĩ đến vấn đề của Lý Giai Viện.

Cô không động đến Lý thị, một mặt là như những gì ba cô đã nói, đó là sẽ dính dáng đến dì út của cô. Nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì lúc ấy dì út của cô cũng bị liên lụy vào, vậy nên cô tạm thời không làm gì. Mặt khác, cô quả thật không rảnh rỗi, ba cô sẽ lên kế hoạch, không đến lượt cô phải bận tâm.

Không ngờ hôm nay Lý Giai Viện lại dám làm ầm ĩ trên đầu cô như thế.

Cô chỉ mới gặp Lý Giai Viện và người bạn xu nịnh kia của cô ta vài lần, ngay cả tên còn chẳng biết, ấn tượng cũng không quá tốt đẹp. Lần đầu tiên là gặp nhau ở chợ ăn vặt ven bờ biển, Chu Thanh Thanh định chào hỏi cô ta để tránh không khí lúng túng nhưng cô ta không quan tâm, thoạt nhìn là một người lạnh lùng, tuy nhiên sau đó cô ta lại nịnh hót Lý Giai Viện, thậm chí còn kiêu ngạo, thượng đẳng chỉ chỏ túi xách của cô với Lý Giai Viện. Mà có lẽ nội tâm Lý Giai Viện rất xem thường cô ta, thành thử thái độ dành cho cô ta không hề tốt, cảm thấy không vui là lại trút giận thẳng lên đối phương.

Người như thế, không chỉ đạp thấp nâng cao [1] mà lòng dạ còn nhỏ nhen.

[1] Nguyên văn: “ 捧高踩低” – phủng cao thải đê. Câu này lấy ý từ câu thành ngữ “扒高踩低” – bái cao thải đê, ý chỉ hành động bợ đỡ nịnh nọt bề trên, uy hiếp hãm hại kẻ dưới.

Trong hai người Lý Giai Viện và cô ta, một người xấu xa công khai, một người xấu xa âm thầm. Có thể gọi là lũ khốn nạn thường sống theo bầy đàn.

Nhưng người có thể nghĩ đến việc mua hotsearch bôi nhọ Chu Thanh Thanh cô để cô đối phó Lý Giai Viện thì lòng dạ quả thật quá mưu mô.

Từ lúc chào đời đến nay, đại tiểu thư chưa từng bị sỉ nhục nặng nề như vậy, cô ta tưởng cô là cọp giấy thật đấy à?

Nhưng cũng chẳng cần cô tự ra tay bởi Lý Giai Viện sẽ khiến người bạn kia của cô ta lên bờ xuống ruộng!

Xem như là chó cắn chó đi!

Sực nhớ lại mình vẫn chưa hồi âm tin nhắn của Văn Thủy Dao, vì thế cô cầm điện thoại lên, trả lời cô bạn: “Yên tâm, không sao, xử lý xong rồi.”

Văn Thủy Dao lập tức trả lời như thể đang chờ sẵn trước điện thoại vậy: “Không sao thì tốt, tớ cũng mới nhìn thấy, hotsearch bôi nhọ bị xóa rồi. Tớ kể cậu nghe, sáng nay lúc lướt Weibo thấy tên cậu, tớ ngớ người ra, tớ còn nghĩ bình thường cậu chỉ hơi tùy hứng, có chút ngốc, sao lại bị kéo lên hotsearch? Hay thật, bấm vào xem thử thì toàn là trò cười của cậu, tớ còn xem say mê một lúc lâu đấy.”

Chu Thanh Thanh: “Thu hồi thu hồi ngay. Thu hồi lại ngay cho tớ nhanh lên!”

Văn Thủy Dao: “Hahahahahaha.”

Văn Thủy Dao: “Ai mà ngờ được sau đó lại phát triển thành chuyện như vậy, lại còn có người đổi trắng thay đen đến mức độ đó. Tớ nói cậu nghe, có vài người đúng là chẳng có tí đầu óc gì, chỉ biết kiếm chuyện với người khác theo hướng dư luận. Tớ lý luận qua lại với họ mười mấy lần, hết nói sự thật đến giảng đạo lí, họ lại bảo tớ là tài khoản seeding, hỏi tớ nhận được bao nhiêu tiền, đúng là làm tớ tức chết đi được! À đúng rồi, đã tìm được người bôi nhọ sau lưng cậu chưa, là cô Lý đó mua à?”

Chu Thanh Thanh gửi tin nhắn thoại kể hết ngọn nguồn câu chuyện cho cô bạn nghe một lần.

Văn Thủy Dao: “Ôi vãi! Sao lại có loại người như vậy!”

Chu Thanh Thanh: “Không sao, để cô ta với Lý Giai Viện chó cắn chó đi.”

Văn Thủy Dao: “Ừ ừ.”

Văn Thủy Dao: “Đúng rồi, ảnh của cậu với sếp Ôn bị đăng lên rồi, chắc người nhà cậu cũng biết chuyện rồi nhỉ? Cậu không giấu được nữa à?”

Nói đến chuyện này, Chu Thanh Thanh cũng chấp nhận số phận: “Ba tớ biết rồi.” Mẹ chắc chắn cũng đã biết.

Hôm nay cô đúng là quá xui xẻo, nếu không xảy ra chuyện sau đó thì chắc chắn có thể xóa bức ảnh đó đi, ba mẹ cô cũng chưa chắc có thể biết chuyện. Ai ngờ hotsearch bôi nhọ lại gây ầm ĩ lớn như vậy, cảm tưởng bây giờ hơn một nửa dân số ở Thâm Thành đều biết chuyện cô và Ôn Tư Ngật ở bên nhau vậy.

Không ít người cũng nhắn tin hỏi thăm cô.

Đầu tiên họ an ủi cô vài câu, sau đó bóng gió hỏi thăm cô có phải đang hẹn hò với Ôn Tư Ngật không.

Trên Wechat có nhiều tin nhắn đến nỗi cô không thể đọc hết được.

Văn Thủy Dao: “Đùa gì thế, cậu với chủ tịch tập đoàn Ôn thị yêu nhau, liên quan đến chuyện hai nhà Ôn Ngu thì chuyện này không lớn sao được? Đừng nói là trên mạng, ngay cả thị trường chứng khoán cũng hỗn loạn kia kìa!”

Chu Thanh Thanh than thở: “Đoán chắc tớ sẽ bị tra hỏi —” Chưa kịp nói dứt câu, cô chợt nghe tiếng nói chuyện dưới lầu.

Hình như là giọng của ba và Tùng Tùng.

Chu Thanh Thanh nói một tiếng với Văn Thủy Dao, sau đó lập tức đứng dậy mở cửa đi ra ngoài.

Vừa ra khỏi phòng, cô đứng từ trên tầng hai nhìn xuống đã thấy Ngu Thanh Hành đang tức giận nhìn Ngu Tùng Tùng ở phòng khách dưới lầu: “Mới sáng sớm mày lại chạy đi đâu? Cả ngày ăn không ngồi rồi, nhởn nhơ không có chí tiến thủ. Sao Ngu Thanh Hành tao lại có một đứa con trai vô dụng như mày hả.”

“Ba!” Chu Thanh Thanh vội vàng xuống lầu, đứng chắn trước người Ngu Tùng Tùng: “Ba đừng nói như vậy.”

Lời này… Thật sự khiến người ta tổn thương.

Ngu Thanh Hành nhìn về phía Chu Thanh Thanh: “Con đừng che chở bảo bọc thằng bé suốt ngày, xem thử cái tính nết xấu xa này của nó đi, ngay cả một nửa như con còn kém cỏi hơn. Cái mặt già của Ngu Thanh Hành bị nó làm mất sạch rồi! Con bị người ta bôi nhọ lên hotsearch, còn nó thì sao, chỉ biết vô tư đi ra ngoài chơi!”

“Nếu nó hữu dụng một chút thì có thể gánh một phần trách nhiệm thay con. Không đến mức toàn bộ gánh nặng của nhà họ Ngu đều đè lên vai một mình con như thế.”

Chu Thanh Thanh lắc đầu: “Ba, không phải như vậy, ba đừng nói nữa được không, ba đã hứa với con —”

“Đúng, con là đứa vô dụng, con là đồ bỏ đi! Dù sao từ nhỏ đến lớn ba cũng toàn xem thường con, chê bai con, con đã quen với chuyện này từ lâu rồi.” Ngu Tùng Tùng nắm mạnh đồ gì đó trong tay, siết chặt thành quả đấm. Cậu không còn dáng vẻ cười đùa hí hửng như thường ngày nữa, quai hàm đanh lại, không nói năng gì mà xoay người định đi ra ngoài.

Chưa đi được mấy bước thì Chu Vân Thù gấp gáp đi từ bên ngoài vào, bắt gặp Ngu Tùng Tùng đang lạnh lùng đi ra, bà vội vàng đưa tay kéo cánh tay cậu: “Sao thế bé Tùng?”

“Có chuyện gì —”

Lúc này, Ngu Tùng Tùng bỗng nhiên dùng sức vung tay ra, lớn tiếng nói: “Đi ra đi, con không cần sự quan tâm giả mù sa mưa của mẹ!”

“Nếu mẹ thật sự quan tâm con, vậy thì lúc ly hôn, dù con đã cầu xin mẹ đừng bỏ rơi con nhưng tại sao mẹ lại không đưa con theo? Lúc bé mẹ đã không cần con, bây giờ đến đây giả vờ làm mẹ hiền cho ai xem?”

Ngu Thanh Hành giận dữ: “Ngu Tùng Tùng, đây là thái độ khi nói chuyện với mẹ của con à?!”

Chu Vân Thù rưng rưng nói: “Tùng Tùng à, mẹ —”

“Không sao.” Ngu Tùng Tùng cứng rắn nói: “Dù sao con cũng thừa biết mọi người chẳng ai không thích con, con đi là được chứ gì.”

Dứt lời, cậu đi ra khỏi nhà chẳng hề quay đầu lại lấy một lần.

Chu Vân Thù che mắt, trên mặt giàn giụa nước mắt, cơ thể cũng đứng không vững.

Ngu Thanh Hành đi đến đỡ bà nhưng lại bị bà đưa một tay đẩy ra: “Ngu Thanh Hành, ông còn muốn ép con tôi đến mức nào nữa ông mới vừa lòng hả?”

“Thanh Thanh đã rất cực khổ rồi, ông bảo con bé đi làm trợ lý để học hỏi nó cũng đi, sau khi về chưa được nghỉ ngơi một phút nào đã bắt tay vào giải quyết công việc ở Ngu thị, ông nói con bé sắp thừa kế Ngu thị nên phải rèn luyện, không còn cách nào khác, tôi cũng không thể nói gì. Nhưng ông lại bắt con bé tự đuổi việc dì út của mình, ông có biết sau lưng có bao nhiêu người mắng nó lòng lang dạ sói, mất hết tình người không? Cũng bởi vì ông, con bé mới bị gán tội lớn như vậy, nó bị nhiều người bôi nhọ trên mạng thế này nói cho cùng chẳng phải đều là chuyện tốt do ông làm ư?”

“Bây giờ Tùng Tùng vẫn còn là sinh viên, ông cũng muốn dồn ép nó nặng nề như vậy à?”

Ngu Thanh Hành trầm giọng nói: “Tất cả những gì tôi làm đều là vì muốn tốt cho chúng, chẳng lẽ có gì sai sao?”

“Không sai.” Chu Vân Thù nhắm mắt: “Ngu Thanh Hành ông không bao giờ sai!”

“Nhưng chúng là con tôi, ông không xót nhưng tôi xót!”

“Chu Vân Thù, bà đúng là chiều hư con! Bà —”

“Ba.” Chu Thanh Thanh tiến lên ngăn ba mẹ cãi nhau: “Đừng nói nữa, con biết ba có suy nghĩ của ba. Nhưng Tùng Tùng chưa bao giờ là người như ba nghĩ, thằng bé cũng đang cố gắng trở nên giỏi giang, ba nên quan tâm em ấy nhiều hơn một chút. Chứ không phải luôn đả kích và chỉ trích thằng bé như vậy.”

Ngu Thanh Hành đứng tại chỗ im lặng một lúc lâu.

Sau đó ông quay người đi lên lầu.

Chu Thanh Thanh nhìn theo bóng lưng ông, đột nhiên cũng không biết nên nói gì. Ba mẹ cãi nhau, em trai bỏ đi, cô thật sự rất khó chịu.

Mẹ vẫn đang khóc.

Chu Thanh Thanh ngẩng đầu mở to mắt, lát sau, cô quay người, cầm khăn giấy nhẹ nhàng lau sạch nước mắt cho mẹ: “Mẹ đừng khóc nữa, con đi tìm Tùng Tùng về.”

Chu Vân Thù ngẩng đầu sờ mặt cô: “Bé cưng của mẹ vất vả rồi, con cũng mới bao lớn mà đã phải một mình gánh vác trách nhiệm chăm lo cho cả gia đình. Do mẹ vô dụng.”

“Không đâu.” Chu Thanh Thanh lắc đầu: “Mẹ đừng lo lắng cho con, con không sao.”

Sau khi an ủi mẹ xong, Chu Thanh Thanh đi ra ngoài biệt thự, đến một góc nhỏ phía sau nhà kho, quả nhiên thấy Ngu Tùng Tùng đang ngồi bừa dưới đất.

Khi còn bé cậu cũng như vậy, sau khi bị ba mắng lại ngồi ở đây lẻ loi một mình, vừa giận dỗi vừa kiêu ngạo chờ cô hoặc mẹ đến dỗ cậu.

Thật ra cậu cũng luôn biết đủ, chỉ cần mẹ ôm cậu một cái thì cậu sẽ vui vẻ lại ngay.

Nhưng về sau ba mẹ ly hôn, mẹ không cách nào đưa cậu theo. Việc ấy trong lòng Tùng Tùng có lẽ mang ý nghĩa là mẹ bỏ rơi cậu, vậy nên đến tận bây giờ, cậu vẫn không thể quên được.

Nhiều năm trôi qua, bây giờ cậu đã trưởng thành, vị trí mà thuở bé hai người ngồi còn rộng rãi nay chỉ có một mình cậu ngồi đã hơi chật chội.

Chu Thanh Thanh đi đến, ngồi xuống ép cậu nhích sang bên cạnh, sau đó hỏi cậu: “Em cầm gì trong tay vậy?”

Ngu Tùng Tùng đang ngậm một chiếc lá cây chẳng biết hái ở đâu trong miệng, cơn tức giận đã dịu đi, cậu cũng đã hơi bình tĩnh lại.

Thật ra ở một mức độ nào đó thì tính cách hai chị em họ khá giống nhau, lúc cơn giận bộc phát sẽ có hơi liều mạng nhưng sau khi cơn giận đã nguôi, họ lại trở nên lý trí hơn hẳn.

Ngu Tùng Tùng đưa chiếc USB cầm trong tay cho cô: “Địa chỉ IP và thông tin của người bôi nhọ sau lưng chị, em tìm được.”

“Nhưng mà đã giải thích rồi, đoán chừng cũng chẳng dùng được nữa.” Ngu Tùng Tùng nhởn nhơ nói.

Chu Thanh Thanh nhận lấy rồi xem thử: “Dùng được chứ.”

Ngu Tùng Tùng sửng sốt quay đầu.

“Ít nhất có thể khiến chị vui vẻ. Niềm vui của đại tiểu thư quan trọng hơn bất cứ thứ gì mà phải không?” Chu Thanh Thanh cười nói: “Cái này do em tìm được à?”

Ngu Tùng Tùng kiêu ngạo nhếch khóe môi: “Dĩ nhiên rồi, em giỏi về máy tính lắm đấy nhé?”

“Chậc chậc chậc, giỏi quá đi.” Chu Thanh Thanh kéo mặt cậu qua, lông mi cô run run, sau đó cô khẽ giọng nói: “Ba nói oan cho em rồi, chị sẽ đi nói chuyện với ba.”

“Không cần, em chẳng thèm quan tâm ông ấy nghĩ gì về em đâu. Chị đừng giải thích với ông ấy thay em mãi thế, em không sao hết.” Nói đoạn, Ngu Tùng Tùng tựa đầu lên vai cô hệt như khi còn bé vậy: “Dù sao họ cũng không thèm để ý đến em, luôn cho rằng cái gì em cũng kém cỏi hơn chị, ngay cả mẹ cũng vứt bỏ em.”

Chu Thanh Thanh cụp mắt: “Tùng Tùng, chị biết chuyện lúc bé gây tổn thương rất lớn cho em, chị cũng không có tư cách gì để khuyên bảo em. Nhưng chị muốn nói với em thế này, mẹ thật sự không cố ý. Chị kể cho em nghe chút chuyện lúc bé nhé?”

Ngu Tùng Tùng ngẩng đầu lên, gật đầu bảo: “Chị kể đi.”

“Em nhỏ hơn chị sáu tuổi, lúc ba mẹ ly hôn, em vẫn còn là Tiểu Đậu Đinh [2] nên có rất nhiều chuyện em không biết. Chắc là em không biết đâu nhỉ? Thật ra trước thời điểm hai tuổi, dì út là người chăm sóc chị.”

[2] Tiểu Đậu Đinh (小豆丁): Là một thằng nhóc trong phim hoạt hình “Đồ Đồ tai to”, chuyên gây chuyện xong giả ngây thơ để Đồ Đồ gánh tội thay.

Ngu Tùng Tùng ngơ ngác: “Tại sao ạ?”

Chu Thanh Thanh: “Lúc ấy mẹ mới sinh chị ra, ông ngoại lại qua đời đột ngột, gây ra đả kích quá lớn với mẹ. Hơn nữa thật ra mẹ cũng có dấu hiệu trầm cảm sau sinh, trạng thái tinh thần rất tệ. Ba sợ chị còn quá nhỏ lại làm ồn ào ảnh hưởng việc nghỉ ngơi của mẹ nên đành phải để dì út chăm sóc chị. Mãi đến năm hai tuổi, mẹ mới đón chị về. Mẹ rất áy náy với chị nên luôn muốn dùng đủ mọi cách bù bắp cho chị.”

“Còn khi em được sinh ra, mẹ đã tự tay chăm sóc em lớn lên. Lúc ly hôn với ba, mẹ đã cãi nhau với ông bà nội rất lâu, bà ấy muốn đưa cả hai chị em chúng ta đi nhưng em không biết ông bà nội thế nào đâu, họ ép buộc và yêu cầu mẹ để lại một người, vì thế họ cũng không tiếc nuối gì muốn khởi kiện. Vì ba tuyệt đối sẽ không tái hôn và có con thêm lần nữa, mà sản nghiệp của nhà họ Ngu lớn như vậy, không thể không có người thừa kế. Tùng Tùng à, ông bà nội không quá thích chị, mà ba lại quá bận rộn với công việc nên không có nhiều thời gian để chăm sóc chị. Mẹ không yên tâm về chị, vì thế mới chọn đưa chị đi, không phải cố ý bỏ em lại đâu.”

Ngu Tùng Tùng giật giật cổ họng, bỗng nhiên quay mặt qua.

Chu Thanh Thanh hít hít mũi, nhìn về phía bầu trời xanh thẳm, đồng thời nhớ lại chuyện cũ trước kia: “Có thể em không biết, ba mẹ ly hôn chưa được bao lâu thì ông bà nội gọi điện thoại đến bảo thằng bé Tùng Tùng tối nào đi ngủ cũng khóc đòi mẹ.”

“Sau khi nghe thế, cả đêm mẹ đều ngủ không yên giấc. Nhưng oán hận bà ấy dành cho ba quá sâu đậm, không thể quay về nhà họ Ngu được. Bà ấy chỉ có thể dành nhiều thời gian hơn để về thăm em mỗi năm. Một phần nguyên nhân để mẹ và ba phục hôn đó là chúng ta, vì để ở bên em, vì để chị có thể đứng vững chân ở Ngu thị. Nói cho cùng, cả chị và em đều là gánh nặng của mẹ.”

“Chị biết, một đứa trẻ còn nhỏ như em sẽ cảm thấy tổn thương và tủi thân khi bị mẹ bỏ lại, chuyện này cũng rất bình thường. Nhưng Tùng Tùng à,” Chu Thanh Thanh nhẹ giọng nói: “Chị chỉ muốn nói với em thế này, cả cuộc đời mẹ đã rất khó khăn rồi, em đừng trách móc mẹ.”

Gió đông thật lạnh lẽo, thổi qua mặt hệt như bị dao cứa qua vậy.

Bầu không khí yên tĩnh.

Ngu Tùng Tùng nâng cằm lên nhưng giọng lại nghẹn ngào: “Chị ơi, có phải em rất không hiểu chuyện không?”

“Từ nhỏ em đã cảm thấy ba không thích mình mà chỉ thích chị thôi vì ông ấy cho rằng chị cái gì cũng tốt, còn em cái gì cũng không bằng chị. Ngay cả mẹ cũng vứt bỏ em. Đây rõ ràng không phải là lỗi của chị nhưng em lại từng giận chị. Em luôn cảm thấy mình rất thiệt thòi nhưng lại không thấy được trách nhiệm và áp lực trên vai chị, không thấy được sự nhường nhịn chị dành cho em. Mẹ vất vả lắm mới quay về nhưng em lại mặt nặng mày nhẹ với bà, em chỉ muốn bà ấy quan tâm em nhiều hơn thôi. Chị nhận ra điều đó nên đã đồng ý với yêu cầu đi làm trợ lý của ba. Chị áy náy với em vì nhiều năm nay em không được mẹ yêu thương. Nhưng đây không phải là lỗi của chị.”

“Hôm nay rõ ràng chị bị người ta bôi nhọ, sỉ nhục, chịu oan ức như vậy nhưng chị vẫn phải an ủi em, em đúng là thất bại mà!”

Chu Thanh Thanh nghe thấy giọng nói có chút nức nở của cậu. Im lặng chốc lát, cô quay mặt sang, thấy cậu cúi đầu bèn ghé đến nhìn vào mắt cậu: “Ớ, em khóc rồi à?”

Ngu Tùng Tùng: “…”

Cậu quay đầu đi: “Đáng ghét.”

Chị cậu cũng chẳng có tế bào sến sẩm này.

Chu Thanh Thanh nhéo mặt cậu một cái: “Được rồi, em đừng áp lực quá, chị đi làm trợ lý không phải chỉ vì em. Chị còn quá trẻ tuổi, không đủ kinh nghiệm, đi làm là để có thể nắm giữ Ngu thị trong tay tốt hơn. Còn về ba, ông ấy chỉ là —”

Nhưng Ngu Tùng Tùng lại cắt ngang, đột nhiên hỏi: “Có phải mẹ rất buồn không chị?”

Chu Thanh Thanh: “Bây giờ em đi xin lỗi mẹ đi, chắc chắn mẹ sẽ tha thứ cho em.”

Ngu Tùng Tùng hơi chần chừ, sau đó cậu gật đầu: “Vâng.”

Sau khi Ngu Tùng Tùng đi, toàn bộ sân sau nhà kho đều trở nên yên tĩnh.

Chu Thanh Thanh rảnh rỗi không có việc gì để làm nên đã “tàn nhẫn bẻ cây” lấy một chạc cây nhỏ từ một bụi cây xanh được cắt tỉa rất đẹp.

Cô cầm nó, ngồi xổm dưới đất vẽ những hình khó hiểu hệt như khi còn bé.

Thuở bé, mỗi khi không có chuyện gì làm, cô lại dẫn Tùng Tùng thường bám theo sau mông mình đến đây chơi, còn nháo nhào đòi thím Trương cho ăn kẹo. Ai ngờ sau đó thím Trương lại mách mẹ.

Thế là cô và nhóc Tùng Tùng để chỏm tóc cà rốt cùng đứng chịu phạt nhưng lại cảm thấy rất vui vẻ, họ còn ngồi xổm xuống đất vẽ vời bậy bạ.

Rõ ràng bây giờ cô vẫn có cảm giác như mình còn rất nhỏ nhưng sao đã hơn mười năm trôi qua rồi.

Lúc bé, cô rất phản nghịch, không thích vẽ trên giấy mà lại thích cầm nhánh cây viết viết vẽ vẽ trên đất trên bùn.

Tiếc rằng hiện tại cô đã 25 tuổi, nếu vẫn làm chuyện vẽ vời trên mặt đất ngây thơ như vậy mà bị người khác thấy được sẽ cười cô chết mất.

May mà… Bây giờ không có ai thấy, cũng không ảnh hưởng đến mặt mũi của đại tiểu thư.

Chu Thanh Thanh vui vẻ cầm nhánh cây vẽ tới vẽ lui.

Mới vừa vẽ được một cái đầu, một cái mũi thật cao, một đôi môi thật mỏng, còn có —

Bỗng nhiên một cái bóng đen đổ xuống.

Mũi giày da sạch sẽ sáng bóng xuất hiện trong tầm mắt cô, nhìn lên một chút là ống quần âu thẳng thớm của anh.

Chu Thanh Thanh ngẩn ngơ vài giây, sau đó mới chậm rãi đứng dậy: “Sao anh đến đây?”

Hỏi đoạn, cô nhìn ra phía sau lưng anh.

Ôn Tư Ngật: “Gọi điện thoại cho em không được, dì nhà em đưa anh vào, ba mẹ em vẫn chưa biết. Anh đã dặn rồi, tạm thời không làm phiền sự yên tĩnh của ba mẹ em.”

“Ồ.” Chu Thanh Thanh yên tâm, cô bĩu môi nói: “Anh đúng là tài giỏi, ngay cả dì nhà em cũng phải tuân theo yêu cầu của anh.”

“Vậy thì không phải.”

“Hả?”

Ôn Tư Ngật lẳng lặng nhìn cô: “Bây giờ có lẽ tất cả mọi người đều biết anh là bạn trai em, dĩ nhiên dì nhà em cũng nhận ra anh.”

Bạn trai…

“À… Được rồi.” Chu Thanh Thanh liếc mắt: “Hóa ra là anh ỷ vào thế của em!”

Hai người cứ đứng nhìn nhau như vậy vài giây.

Ánh mắt của Ôn Tư Ngật tập trung vào khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ của cô, cũng thấy được hốc mắt ửng đỏ nhẹ của cô.

Dù là như thế nhưng cô vẫn luôn hất nhẹ cằm lên đầy kiêu ngạo và mạnh mẽ, chưa bao giờ chủ động tỏ ra yếu đuối.

Thế mà trái tim anh lại đau nhói.

Ôn Tư Ngật cất bước đi đến, cụp mắt xuống và dịu dàng ôm cô vào lòng.

Gió rét mùa đông vẫn lạnh thấu xương như thế, trong hơi thở ngập tràn hương gỗ linh sam nhè nhẹ trên người anh.

Chu Thanh Thanh hơi sửng sốt, cơ thể căng cứng dần thả lỏng, dựa vào lồ|\|g ngực anh.

Được anh ôm trong lòng, cô không nhịn được cọ cọ mặt trên ngực anh. Sau đó cô chắp tay ra sau lưng, len lén vứt bỏ nhánh cây kia.

“Anh thấy rồi.” Ôn Tư Ngật sờ đầu cô, nhẹ giọng nói: “Đồ con nít.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /56 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Sau Khi Mắc Bệnh Nan Y

Copyright © 2022 - MTruyện.net