Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Hôm Nay Trợ Lý Chu Thành Công Chưa
  3. Chương 56: Anh yêu em (Hoàn chính văn)
Trước /56 Sau

Hôm Nay Trợ Lý Chu Thành Công Chưa

Chương 56: Anh yêu em (Hoàn chính văn)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ngày hôm sau là cuối tuần nên không cần dậy sớm đi làm, nếu không Chu Thanh Thanh chắc chắn không dậy nổi.

Ánh nắng buổi sớm rực rỡ mà gay gắt, trong phòng ngủ rộng lớn, lớp rèm cửa sổ dày được kéo kín không để một chút ánh sáng nào lọt vào.

Chu Thanh Thanh vùi mình trong chăn ngủ say sưa, thỉnh thoảng lại rúc vào lòng Ôn Tư Ngật, hai tay hai chân bám lên người anh.

Ôn Tư Ngật nhắm mắt kéo cô vào lòng mình, tì cằm lên mái tóc mềm mại xù xù của cô. Anh cao hơn Chu Thanh Thanh khá nhiều, tay vòng qua vòng eo thon thả của cô cũng có thể ôm trọn cả người cô vào lòng, hệt như ôm một chú gấu bông vậy.

Khi ở trong vòng tay chặt chẽ, ấm áp và cực kỳ có cảm giác an toàn của anh, cuối cùng Chu Thanh Thanh cũng ngoan ngoãn an phận, không ngọ nguậy nữa.

Không biết qua bao lâu, hàng mi dày của Chu Thanh Thanh run nhẹ rồi cô chậm rãi mở mắt. Sau một hồi nhìn chằm chằm trần nhà trắng như tuyết thì cô cũng đã tỉnh táo lại.

Vì trong phòng mở máy điều hòa rất ấm áp nên khuôn mặt trắng nõn của cô cũng đỏ bừng lên sau giấc ngủ dài.

Cô dụi mắt một cái, lấy điện thoại ở tủ đầu giường đến xem thử, ồ hố, hai giờ chiều!

Cô chưa bao giờ ngủ dậy muộn như thế!

May mà hôm nay là cuối tuần nên không có việc gì phải làm, Chu Thanh Thanh dậy rồi nhưng không rời giường ngay mà cầm điện thoại xem tin nhắn Wechat một lượt trước. Khi này cô mới phát hiện mẹ có gọi cho mình một cuộc điện thoại lúc hơn 11 giờ sáng.

Khi ấy cô đã bắt máy trong cơn buồn ngủ mơ mơ màng màng nhưng vì quá mệt nên chẳng có sức lực nói chuyện, hình như mẹ có hỏi cô vài câu trong điện thoại mà không nhận được câu trả lời của cô.

Sau đó… Hình như một bàn tay với khớp xương rõ nét đưa ngang qua trước mắt cô rồi cầm lấy điện thoại của cô… Sau đó thì cô ngủ say như chết, hoàn toàn không có nhận thức gì nữa.

Sau vài giây lẳng lặng nhìn trần nhà chằm chằm, Chu Thanh Thanh bỗng dưng ngồi bật dậy trên giường, vậy là Ôn Tư Ngật đã nghe điện thoại giúp cô sao? Anh nói với mẹ cô thế nào?

Mặc dù ngủ lại nhà bạn trai là chuyện rất đỗi bình thường nhưng hình như vẫn có chút ngại ngùng…

Chu Thanh Thanh ngồi suy tư hai giây rồi nằm bẹp xuống hệt như con cá mặn. Dựa theo quy tắc buông xuôi “nghe thì cũng đã nghe rồi”, cô xoay người nằm trên gối, mở game quả cầu vui vẻ ra định chơi hai ván game.

Dưới váy ngủ, đôi chân trắng nõn vừa thẳng vừa thon dài kia vui vẻ lắc lư sau lưng, mới lắc lư vài cái thì cô cảm thấy eo hơi nhức mỏi nên đã nằm hoàn toàn bất động trên giường.

Tuy có mỏi có nhức nhưng cô cảm giác cả người rất nhẹ nhàng và thoải mái, chắc là Ôn Tư Ngật đã tắm rửa giúp cô rồi.

Ừm… Một lần lạ, hai lần quen ấy mà. Chu Thanh Thanh có lý chẳng sợ nghĩ thầm.

Lúc Ôn Tư Ngật đẩy cửa phòng ngủ ra đi vào đã thấy hình ảnh như vậy, cô lười biếng dang tay dang chân nằm sấp trên giường, mái tóc đen tuyền dài ngang vai rối bời xõa trên xương vai thon thả, trắng sáng như ngọc, hai màu trắng đen rõ ràng tạo nên một sự tương phản mãnh liệt của cái đẹp. Mà dưới mái tóc dày ấy có thể thấy loáng thoáng những vết đỏ đậm màu, trông cực kỳ rõ ràng hơn trên làn da mềm mại và trắng trẻo của cô.

Anh đi đến ngồi xuống bên mép giường, nhéo tay cô một cái: “Dậy lúc nào?”

“Mới dậy không lâu.”

Chu Thanh Thanh chậm rãi ngồi dậy, gác hai chân lên đùi anh hệt như người không xương: “Tê chân quá, anh xoa bóp giúp em đi.”

Ôn Tư Ngật nắm mắt cá chân cô, tay hơi dùng sức chút để kéo cô đến gần, sau đó anh ôm cô ngồi ngoan trên đùi mình.

Cảm giác nóng bỏng từ lòng bàn tay anh vừa chạm vào cổ chân cô rồi biến mất kia khiến Chu Thanh Thanh vô thức nhớ đến hình ảnh anh nắm cổ tay cô một cách thô bạo tối qua.

Mặt cô hơi ửng đỏ, khi này Ôn Tư Ngật đã bắt đầu xoa bóp chân cho cô không quá nhẹ cũng không quá mạnh: “Sáng nay mẹ em gọi đến, em không trả lời nên anh nghe máy thay em rồi.”

“Ồ, mẹ em nói gì thế?”

“Không có gì, chỉ là quan tâm em thôi.” Chu Thanh Thanh vẫn còn chút uể oải, ngón tay trắng trắng hồng hồng buồn chán cầm nút áo anh chơi đùa.

Ôn Tư Ngật ôm hai chân cô vào lòng, lại đưa tay nắm lấy tay cô: “Có đói bụng không, anh bảo người chuẩn bị một ít thức ăn.”

“Ừm.” Chu Thanh Thanh gật đầu một cái, đuôi mắt cong cong: “Anh bế em đi!”

Từ sau khi yêu nhau, ở một mức nào đó mà nói thì thật ra Chu Thanh Thanh rất bám người. Ngày nào cũng muốn được chào buổi sáng, chúc ngủ ngon, muốn anh bế, muốn anh hôn, ngay cả khi ngủ cũng muốn được anh ôm.

Trong cuộc đời Ôn tư Ngật trước đây, anh không có thói quen ấy, không hiểu và thậm chí là cũng không thích kiểu tình cảm sến súa này. Nhưng bây giờ anh lại cảm thấy Chu Thanh Thanh phải bám mình hơn một chút nữa mới được.

Tốt nhất là chỉ vĩnh viễn bám lấy một mình anh.

Khi được anh bế đến phòng ăn, một số món ăn mà cô thích đã được dọn ra đầy đủ trên bàn, mùi thơm thức ăn đang tỏa ra nồng nặc. Buổi tối vận động quá sức nên lúc này Chu Thanh Thanh đã cảm nhận được cơn đói từ cái bụng trống rỗng của mình.

Cắn một miếng cánh gà, hương vị đậm đà của nước sốt trào dâng trong miệng, các nụ vị giác đều đang hưởng thụ. Mùi vị rất ngon nên Chu Thanh Thanh lại ăn thêm mấy miếng. Lúc này, Ôn Tư Ngật nhận được một cuộc gọi, anh đáp hai tiếng rồi đứng dậy đi đến thư phòng.

Khi này Văn Thủy Dao cũng nhắn tin cho cô: “Chiều nay có muốn đi mua đồ Tết với tớ không? Vui lắm!”

Chu Thanh Thanh: “Tự mua đồ Tết á? Không đi đâu, nhà tớ có dì chuẩn bị hộ rồi, tớ mua nữa lại thành dư.”

Văn Thủy Dao: “Vậy được, cậu đi theo thôi còn tớ mua.”

Chu Thanh Thanh: “…”

“Ngay từ đầu cậu đã muốn tớ đi cùng cậu rồi chứ gì?”

Văn Thủy Dao: “Haha. Thế đi, tớ có thể đến đón cậu.”

Chu Thanh Thanh suy tư giây lát, sau đó gửi cho cô ấy địa chỉ: “Thế cậu đến đây đón tớ đi. Tớ miễn cưỡng đi với cậu vậy.”

“Vịnh Minh Thần?” Văn Thủy Dao nhìn địa chỉ được gửi đến, hỏi: “Nếu tớ nhớ không nhầm thì đây là địa chỉ nhà của sếp cũ cậu nhỉ?”

Giây tiếp theo:

“Chậc chậc chậc, tớ hiểu rồi, đừng bảo bây giờ cậu mới ngủ dậy đấy nhé?”

Chu Thanh Thanh: …

Sao cô ấy đoán được?

Không phải chứ, sao cô bạn lại nhạy bén như vậy?

Đây là trực giác của người đã xem quá nhiều phim thần tượng à?

Lát sau, Văn Thủy Dao đã chuyển tiếp một bài đăng trên Weibo cho cô, Chu Thanh Thanh mở ra xem một lượt. Đây là bài do một cư dân mạng đã đăng trong super topic của cô và Ôn Tư Ngật: “Mặc dù được truyền thông mệnh danh là người đàn ông hệ cấm dục nhưng với bàn tay thon dài và sống mũi cao này của sếp Ôn thì vừa nhìn đã biết do (làm) rất sướng rồi, là kiểu do (làm) có thể chết người ấy!”

Bên dưới có rất nhiều bình luận phụ họa, Chu Thanh Thanh nhìn sơ qua rồi thoát ra.

Trong đầu kìm chẳng đặng nhớ lại hình ảnh tối qua.

Anh không chỉ… Mà còn vừa do (làm) vừa khen cô bé cưng giỏi quá nữa!

Kiến thức của cư dân mạng thời nay đúng là rộng ra phết.

Chu Thanh Thanh lại bắt đầu giả ngốc, không trả lời.

Văn Thủy Dao biết cô chưa phải là người có nhiều kinh nghiệm nên có chừng mực dừng lại, than thở một câu: “Tớ cảm thấy chuyện đời đúng là kỳ diệu, cậu nói xem lúc ấy cậu với vị sếp cũ này đấu trí thi gan, ngày nào cũng mắng anh ta lòng dạ đen tối, điên cuồng mất trí sau lưng, chắc hẳn không nghĩ vậy mà sẽ có một ngày hai người ở bên nhau nhỉ?”

Chu Thanh Thanh ngẩn người, nghĩ đến khoảng thời gian cô và Ôn Tư Ngật làm việc với nhau. Chuyện anh cay nghiệt nói cô là bình hoa, còn động một tí lại trừ tiền thưởng cuối năm của cô dường như đều là những chuyện đã rất lâu đời rồi vậy.

Thật ra thì cũng không lâu lắm… Nhưng ở thời điểm đó, quả thật cô chưa từng nghĩ họ có thể ở bên nhau vì ngày nào cô cũng hận không thể khiến anh nổ chết! Cô hoàn toàn không nghĩ sau này mình sẽ thích anh, càng không ngờ một người lạnh lùng và bạc tình như Ôn Tư Ngật cũng sẽ yêu cô.

Chu Thanh Thanh đặt đũa xuống, rời khỏi phòng ăn chuẩn bị đi tìm Ôn Tư Ngật. Lúc đi đến phòng khách, cô vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy một bức tranh hoa hồng đỏ mang sắc thái rực rỡ, tươi đẹp, đậm đà và hoàn toàn trái ngược với phong cách tối giản của cả phòng khách treo trên bức tường trắng như tuyết.

Đây là bức tranh hoa hồng đỏ mà hai người nhìn thấy ở triển lãm tranh lúc cô đi với Ôn Tư Ngật sau khi đưa ra yêu cầu từ chức. Khi ấy hai người còn xảy ra một cuộc tranh luận nảy lửa vì bức tranh này.

Không ngờ anh đã mua lại bức tranh này.

Chu Thanh Thanh lẳng lặng ngắm nhìn một lúc.

Chợt có tiếng bước chân trầm ổn vang lên sau lưng, cô quay người thì thấy Ôn Tư Ngật ung dung cầm một đôi dép đi từ phòng ngủ ra.

Chu Thanh Thanh cười, chỉ bức tranh hoa hồng trên tường: “Ầy, ban đầu chẳng phải có người còn nói trên thế giới có rất nhiều hoa hồng đẹp à, sao còn mua lại nó làm gì?”

Ôn Tư Ngật không phản ứng gì, chỉ bình tĩnh đi đến: “Trên thế giới quả thật có rất nhiều hoa hồng đẹp.”

Anh bế nhấc cô khỏi sàn nhà sáng bóng và để cô ngồi ngay ngắn.

Ánh nắng ấm áp đầu giờ chiều rọi vào qua cửa sổ sát đất.

Ôn Tư Ngật gập gối ngồi xổm xuống, cúi đầu, nắm mắt cá chân cô để mang dép vào cho cô.

Vẻ mặt anh vẫn bình thản, cứ như đang làm một chuyện gì đó hết sức bình thường.

Sau khi mang dép cho cô xong, anh mới thong thả nói: “Nhưng khiến anh phải hao tâm tổn trí cất giấu, muốn có được cũng chỉ có duy nhất một đóa.”

__

Việc Chu Thanh Thanh ngủ lại ở nhà Ôn Tư Ngật khiến người cuồng con gái như mẹ Chu sinh ra cảm giác khủng hoảng mạnh mẽ.

Bà ở nhà ưu sầu hai ngày trời, luôn có cảm giác cô con gái mình cưng nựng trong lòng bàn tay hai mươi mấy năm nay sẽ bị người ta cướp đi.

Trái lại Ngu Thanh Hành lại rất cởi mở trong vấn đề này: “Con cái rồi cũng phải kết hôn lập gia đình, sao có thể ở với ba mẹ cả đời được.”

Thế là trong cơn tức giận, Chu Vân Thù lại cãi nhau một trận với Ngu Thanh Hành. Sau đó vào mấy ngày trước Tết, khi Chu Thanh Thanh bắt đầu được nghỉ lễ, Chu Vân Thù lập tức đưa con trai và con gái về nhà mẹ đẻ ở Vân Thành, hơn nữa còn định đón Tết ở đó. Bà dùng hành động thực tế để nói với Ngu Thanh Hành rằng con cái có thể luôn ở chung với ba mẹ.

Vân Thành là một thành phố có bề dày lịch sử lâu đời, nhịp sống nhàn nhã và thanh tịnh. Bà ngoại Chu Thanh Thanh vẫn luôn sống ở Vân Thành, mỗi năm, Chu Vân Thù đều đưa cô và Ngu Tùng Tùng về đây ở vài ngày.

Khi biết năm nay họ muốn đón Tết ở Vân Thành, bà ngoại vô cùng vui vẻ, lập tức bảo người đi mua nhiều thức ăn hơn mang về.

Lúc ăn cơm, bà liên tục bảo cô và Tùng Tùng ăn nhiều một chút, người lớn luôn như vậy, khi nào cũng sợ con trẻ ăn không đủ no. Sau khi ăn xong, bà lại bưng vài đĩa hoa quả sấy khô và bánh ngọt do mình tự tay làm đến, khiến bụng cô và Ngu Tùng Tùng no căng tròn xoe.

Tối đến, cuối cùng Ngu Tùng Tùng không chịu được nữa nên đã chạy ra ngoài chơi. Sau khi nói một tiếng với dì út, Chu Thanh Thanh cũng nhân lúc bà ngoại không chú ý gọi nhóm anh chị họ cùng ra ngoài đi dạo.

Đêm giao thừa, ba cô cũng đến, cả đại gia đình quây quần bên nhau vui vẻ và hòa thuận, cùng đón một cái Tết hạnh phúc, náo nhiệt.

Ăn cơm giao thừa xong, ba cô ngồi một chỗ, cầm một xấp bao lì xì dày phát tiền mừng tuổi cho đám con cháu.

Mặc dù họ đã trưởng thành rồi nhưng được nhận tiền lì xì vẫn là một chuyện khiến người ta cảm thấy vui vẻ.

Đường phố bên ngoài vô cùng náo nhiệt, có rất nhiều đứa trẻ đã đốt pháo hoa.

Năm nay Vân Thành không cấm bắn pháo hoa trong dịp Tết, giữa từng đợt âm thanh tách tách đinh tai nhức óc, Chu Thanh Thanh ngồi ngoài sân nhà gọi video với Ôn Tư Ngật.

“Chắc bọn em phải ở lại Vân Thành thêm vài ngày nữa, bà ngoại giữ cả nhà lại mãi, nên nhà em muốn ở lại đây với bà thêm mấy ngày.”

Trong video, có thể thấy khung cảnh sau lưng Ôn Tư Ngật là nhà lớn của nhà họ Ôn, thoạt nhìn có vẻ họ cũng mới ăn cơm giao thừa xong nhưng ở Thâm Thành cấm đốt pháo nên bên phía anh yên tĩnh hơn chỗ cô nhiều.

Chu Thanh Thanh nói rất nhiều: “Bà ngoại dặn người làm nấu rất nhiều món đặc sản của Vân Thành, ăn ngon lắm, còn có bánh ngọt nữa, có một loại bánh hạt thông và hoa huệ đặc biệt rất ngon. Anh muốn ăn không, em mang về một ít cho anh nha?”

Ôn Tư Ngật nhìn dáng vẻ cô đội mũ lông tơ, trên cổ quấn một chiếc khăn choàng dày, đôi mắt sáng ngời trong veo, ánh lên tia sáng, chóp mũi hơi hồng hồng vì lạnh.

Anh đáp với giọng vô cùng dịu dàng: “Được.”

“Bé cưng —”

Lúc này, trong sân nhà bên cạnh có người đột nhiên đốt một dây pháo, tiếng nổ tách tách vang lên không ngừng, âm thanh ấy lớn đến mức xông thẳng từ màng nhĩ lên đỉnh đầu. Chu Thanh Thanh choáng váng nhăn nhó mặt mũi, vội vàng chạy về phòng. Sau khi đóng cửa lại, cuối cùng cô cũng chặn được một phần âm thanh đinh tai nhức óc kia.

Cô ngồi xuống ghế dài trước cửa sổ, cười cong cong môi hỏi anh: “Gì thế?”

Một đóa pháo hoa rực rỡ bất chợt xuất hiện trên bầu trời đêm tối mịt ngoài cửa sổ, soi sáng cả bầu trời. Từng đóa từng đóa nở rộ liên tục sau lưng cô.

Trong khung cảnh pháo hoa nở rộ tuyệt đẹp khắp bầu trời, môi mỏng của Ôn Tư Ngật cong lên, trong đôi mắt anh ánh lên ý cười dịu dàng: “Anh nhớ em.”

Chu Thanh Thanh kìm lòng chẳng đặng cười cong tít mắt: “Em cũng nhớ anh.” Sau đó cô lại nhăn mũi bảo: “Nhưng em vẫn phải ở lại Vân Thành với bà ngoại vài ngày.”

Đoạn, cô chu môi hôn chụt chụt vài cái vào màn hình để bày tỏ nỗi nhớ của mình.

Hơn nữa cô còn yêu cầu Ôn Tư Ngật cũng phải hôn cô trước màn hình như vậy.

Ôn Tư Ngật hờ hững từ chối: “Trẻ con quá.”

Chu Thanh Thanh nhíu mày: “Trẻ con chỗ nào chứ?”

Bầu không khí dịu dàng vừa nãy đã bị quét sạch.

“Chỗ nào cũng trẻ con.”

“Vậy là anh vốn chẳng hề nhớ em.”

“…”

Ôn Tư Ngật thở dài: “Đừng gây sự vô lý bé cưng.”

Chu Thanh Thanh: “Vậy anh hôn một cái đi.”

“…”

Cuối cùng dưới sự gây sự vô lý của Chu Thanh Thanh, Ôn Tư Ngật vẫn hôn lên màn hình một cái.

Mùng một và mùng hai, họ đến nhà họ hàng để chúc Tết. Sáng sớm mùng ba lúc Chu Thanh Thanh ngủ dậy, cả bà ngoại và ba mẹ cô đều không có ở nhà. Em họ ăn sáng xong chuẩn bị về phòng ngủ thêm một giấc, tiện thể nói với Chu Thanh Thanh: “Họ ra ngoài mua đồ rồi.”

Ăn sáng xong, Chu Thanh Thanh cũng không có việc gì để làm nhưng tối qua mọi người thức cả đêm đánh mạt chược, đám em họ và nhóm Ngu Tùng Tùng cũng chưa dậy. Cô chỉ đành ra ngoài một mình.

Mới đi ra ngoài thì phát hiện tuyết đang rơi, những hạt tuyết nhỏ bay lả tả rơi từ trên trời xuống, tích tụ một lớp tuyết mỏng dưới đất. Sau một đêm, toàn bộ Vân Thành cổ kính như được bao phủ bởi màu tuyết trắng và có một diện mạo mới.

Chu Thanh Thanh đưa tay ra đón vài bông tuyết trong suốt vào lòng bàn tay. Những bông tuyết tựa như tơ ngỗng rơi xuống lông mi, chóp mũi cô, cuối cùng hòa tan ra và rơi xuống đất.

Bên cạnh có vài đứa trẻ đang vui vẻ làm quả cầu tuyết, những tiếng cười nói non nớt không ngừng vang lên. Chu Thanh Thanh kìm lòng chẳng đậu dừng lại, lấy điện thoại ra chụp vài tấm ảnh rồi gửi cho Ôn Tư Ngật xem.

Chu Thanh Thanh: “Ở Vân Thành tuyết rơi rồi, đẹp quá.”

Mới vừa gửi tin nhắn đi thì cô nghe được tiếng đậu xe phát ra từ phía sau lưng. Cô ngơ ngác quay người lại, nhìn thấy một chiếc Maybach đen sang trọng đang đậu bên con đường sạch sẽ.

Cửa xe mở ra, Ôn Tư Ngật chậm rãi bước xuống. Anh mặc một chiếc áo khoác dài cài nút màu tối, trầm tĩnh đứng ở đó. Những bông tuyết không ngừng bay xuống từ trên trời rơi lên bờ vai anh, trông anh cao quý nhưng lại toát lên vẻ phong trần bôn ba.

Cô nhìn anh đi từng bước từng bước về phía mình.

Những bông tuyết rơi trên lông mi cô tan chảy hóa thành giọt nước và chậm rãi chảy xuống. Chu Thanh Thanh hít mũi một cái, cất điện thoại vào túi, sau đó giữa khung cảnh gió tuyết đầy trời, cô không màng tất cả mà lao vào vòng tay anh.

Ôn Tư Ngật đón lấy cô một cách vững vàng rồi nói bên tai cô: “Bé cưng, năm mới vui vẻ.”

Chu Thanh Thanh đứng trong lòng anh ngẩng đầu lên, đôi mắt cong cong: “Chỉ có năm mới vui vẻ thôi à?”

Ôn Tư Ngật cũng mỉm cười, cúi đầu hôn lên môi cô một cái: “Còn nữa.”

“Anh yêu em.”

Chu Thanh Thanh nhón chân lên đáp lại: “Em cũng yêu anh.”

Tuyết vẫn đang rơi.

Họ trao nhau một nụ hôn dài dưới trời tuyết trắng.

__ HOÀN CHÍNH VĂN __

__

Lời tác giả:

Viết xong phần chính của truyện rồi!!! Hơn hai tháng trôi qua, tôi lại viết xong một bộ truyện, vô cùng cảm ơn sự bầu bạn của mọi người. Tiếp theo là viết vài chương ngoại truyện, sau khi cưới gì đó.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /56 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Dạ Ngưng Tịch

Copyright © 2022 - MTruyện.net