Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Hôm Nay Trợ Lý Chu Thành Công Chưa
  3. Chương 9: Diễn xuất
Trước /56 Sau

Hôm Nay Trợ Lý Chu Thành Công Chưa

Chương 9: Diễn xuất

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Edit: An Tĩnh

Được người ta khen ngợi vài câu đã đắc ý vênh váo hệt như một học sinh tiểu học thì không phải là ngây thơ à?

Có lẽ học sinh tiểu học bây giờ cũng chẳng đắc ý, hớn hở ra mặt khi được khen đôi câu như cô đâu.

Sau khi các sếp lớn trò chuyện xong và rời đi, Chu Thanh Thanh vẫn còn đắm chìm trong những lời tâng bốc của họ, lòng tin dâng trào gấp trăm lần, bỗng nhiên cô có suy nghĩ kì diệu: “Nếu tôi không phải là… Trợ lý của sếp, nói không chừng có thể bước chân vào giới giải trí thật đấy.”

“Giành được vài chiếc cúp ảnh hậu cũng không tệ.”

Quan trọng nhất là các hoạt động quay phim ở giới giải trí trông rất vui, Chu Thanh Thanh hào hứng nói: “Sếp Ôn, sếp có ý định nâng đỡ tôi vào giới giải trí không? Chắc chắn sẽ không lỗ.”

Ôn Tư Ngật cầm ly rượu nhàn nhã uống một ngụm, chân mày nhướng lên: “Không lỗ?”

“Với kỹ năng diễn xuất vụng về của cô thì dù tôi có đổ hàng chục tỷ vào đó cũng chẳng tạo nên được tiếng vang gì đâu. Buổi sáng ra mắt, buổi chiều giải nghệ, nói ra làm tôi mất mặt.”

Chu Thanh Thanh: “?”

Nói ai mất mặt hả?

“Diễn xuất tệ cũng nổi tiếng được cơ mà.” Chu Thanh Thanh không phục: “Trong giới giải trí cũng có nhiều người diễn không tốt vẫn nổi đó còn gì? Nhan sắc của tôi thế này dù có diễn như kẻ ngốc cũng có thể đại sát tứ phương.”

Ôn Tư Ngật: “…”

Chu Thanh Thanh tràn đầy tự tin: “Chẳng lẽ không phải à?” Anh có thể dối lừa lương tâm bảo cô không đẹp sao?

Ôn Tư Ngật tiện tay để ly rượu vào đĩa bưng của nhân viên phục vụ mới đi đến rồi im lặng xoay người, lười nói nhảm với cô.

Nói gì được chứ, anh với cô gái bình hoa kiểu này chẳng có gì để nói với nhau được.

Trong phòng tiệc ăn uống linh đình, tiếng cười nói náo nhiệt.

Chỉ có Dương Tiểu Di cảm thấy không được tự nhiên, rời ánh mắt khỏi người Chu Thanh Thanh, cảm xúc cũng dần trầm xuống.

Người đại diện đã cảnh cáo cô phải nắm bắt cơ hội lần này thật tốt nhưng đây không phải là thứ mà cô muốn bắt là bắt được. Nếu có cơ hội thì bất cứ ai cũng muốn trèo lên bám lấy Ôn Tư Ngật cả.

Hôm nay Dương Tiếu Di rất chú tâm trong việc ăn mặc, vốn dĩ còn có chút lòng tin đối với bản thân nhưng sau khi nhìn thấy Chu Thanh Thanh, cô bỗng hơi chần chừ. Lần trước gặp Chu Thanh Thanh, cô đã biết ngoại hình cô trợ lý này của sếp Ôn vô cùng xinh đẹp, hôm nay gặp lại càng nổi bật bắt mắt hơn. Một gương mặt như thế lại chỉ là trợ lý của Ôn Tư Ngật. Có thể thấy sếp Ôn bạc tình và không gần phụ nữ đến nhường nào.

Cô có thể làm được thật ư?

Dương Tiếu Di chợt cảm thấy dao động.

Hay là, cô nên đánh cược một chút nhỉ.

Ở bên kia, quanh Ôn Tư Ngật cũng chẳng có chuyện gì nên Chu Thanh Thanh không đi theo anh nữa, cô tìm đại một góc nào đó gắp vài món đồ ngọt nhỏ ăn từng miếng một.

Người đẹp không thể ăn quá nhiều, nếu không bụng sẽ căng tròn lên trông rất xấu. Cô buông muỗng trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn khắp phòng tiệc một vòng.

Khi nãy mới bước vào cô đã nhìn thấy Dương Tiếu Di. Trên đường đi còn nhận được tin nhắn của cô ấy, bảo rằng hôm nay cô ấy cũng tham gia bữa tiệc tối này, hy vọng cô có thể giúp cô ấy một chuyện.

Chu Thanh Thanh lấy điện thoại ra xem tin nhắn, bây giờ cô không thể đi chung với Dương Tiếu Di trước mặt mọi người được, cô cũng phiền muộn lắm. May mà Dương Tiếu Di thông minh, dù cô mãi không trả lời thì cô ấy cũng không công khai đến tìm cô.

Cô phải giúp cô ấy chuyện này.

Nhưng không thể hành động quá lộ liễu khiến Dương Tiếu Di nhận ra mục đích của cô.

Mặc dù chuyện liên hôn chỉ là tin đồn phong thanh, Ôn Tư Ngật cũng không đồng ý nhưng sớm muộn gì anh cũng phải kết hôn, nếu chờ chuyện này xảy ra thật mới đưa ra quyết định thì quá muộn rồi. Chu Thanh Thanh phải nghĩ một cách ngăn cản hai bên gia đình liên hôn mới được. Ý định của Dương Tiếu Di vừa khéo lại đáp ứng mong muốn trong lòng của Chu Thanh Thanh.

Cô giúp cô ấy một việc nhỏ, nhỡ đâu Dương Tiếu Di thành công thì chẳng phải cả nhà cùng vui à? Thành công của cô ấy sẽ có lợi rất nhiều cho cô.

Chu Thanh Thanh cúi đầu, lặng lẽ tính toán xem nên làm cách nào để không bị Ôn Tư Ngật phát hiện ra manh mối mà vừa có thể đạt được mục đích.

Khi đang tập trung suy nghĩ thì một giọng nói chợt vang lên sau lưng: “Chào cô, làm phiền một chút.”

Chu Thanh Thanh quay đầu, thấy một người đàn ông trẻ tuổi ngoại hình tuấn tú đang mỉm cười với mình: “Vừa nãy mới vào tôi đã chú ý đến cô, cô là trợ lý của Ôn Tư Ngật à?”

“Đúng vậy, anh là?” Chu Thanh Thanh nghi ngờ nhìn người đàn ông trước mặt, không quen biết.

“Chào cô, tôi tên là Dụ Gia —” Chưa kịp dứt lời thì Chu Thanh Thanh bỗng dưng hắt hơi một cái, thành thử không nghe được nửa câu còn lại của đối phương.

Có lẽ hôm qua cô mở nhiệt độ máy điều hòa thấp quá, hôm sau thức dậy thấy chăn cũng không được đắp đàng hoàng nên hơi cảm lạnh.

“Xin lỗi, cho hỏi anh tìm tôi có việc gì không?” Chu Thanh Thanh hỏi thẳng. Cô vẫn còn việc cần làm, không có thời gian để anh ta bắt chuyện thế này.

Thấy cô có vẻ vội vàng, Dụ Gia Thạch không vòng vo nữa: “Cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là tôi cảm thấy trông cô hơi quen quen, muốn hỏi thử cô là người địa phương ở Thâm Thành sao?”

Thời buổi này còn có lý do bắt chuyện quê mùa như vậy à?

Chu Thanh Thanh nhăn mũi, trầm mặc một hồi mới đáp: “Không phải. Anh Dụ, anh nhận nhầm người rồi.”

Vẻ mặt Dụ Gia Thạch phút chốc lộ ra chút mất mát rõ rệt: “Xin lỗi, do tôi nhận nhầm, làm phiền cô rồi.”

Chu Thanh Thanh cười cười: “Không sao.”

Sau khi anh ta rời đi, cô bỗng nghĩ đến gì đó.

Nhầm, đúng là bịa ra một lý do tốt đấy.

Bữa tiệc tối sắp kết thúc, sơn trang Kính Hồ này cực kỳ rộng lớn, lại tọa lạc ở một địa điểm ngoại ô yên tĩnh. Hiện tại đã gần 11 giờ tối nhưng Ôn Tư Ngật vẫn đang bàn bạc công việc với chủ tịch Tần của sơn trang.

Một người quản gia đi đến cung kính nói với cô: “Chào cô, cô Chu. Chủ tịch Tần đã sắp xếp phòng cho sếp Ôn xong xuôi, đây là thẻ vào phòng, cô giữ lấy nhé.”

Sau đó lại lấy ra một tấm thẻ khác: “Còn đây là phòng của cô, vất vả rồi.”

Ngay cả thẻ mở cửa phòng của khu sơn trang này cũng được thiết kế khác hẳn bình thường. Trên mặt thẻ không in số Ả Rập mà là số La Mã mạ vàng, khoảng cách giữa các con số sát nhau nên nếu không nhìn kỹ thì rất dễ nhầm số.

Chu Thanh Thanh liếc nhìn thẻ, 1314. Sau đó lại lo âu hỏi: “Quản gia, bác không đưa nhầm đó chứ?”

Quản gia vội vàng xác nhận với cô: “Cô cứ yên tâm, sẽ không có sai sót gì đâu.”

Chu Thanh Thanh cất thẻ mở cửa phòng đi, không lâu sau lại nhận được tin nhắn báo số phòng của Dương Tiếu Di, vừa khéo là phòng 1214, hai con số này thật sự quá dễ nhầm lẫn.

Vì Chu Thanh Thanh vẫn mãi không hồi âm nên lúc này Dương Tiếu Di đã bắt đầu gấp gáp: “Trợ lý Chu, cô giúp tôi đi mà, cô nói sếp Ôn đến tầng 12, tôi muốn nói chuyện với sếp Ôn một lúc, đảm bảo sẽ không làm lộ cô đâu. Nếu không bộ phim nào tôi cũng sẽ làm việc như chó.”

Lời thế này có hơi khoa trương.

Chu Thanh Thanh đã giả vờ đủ rồi, bắt đầu hồi âm: “Cô Dương, rốt cuộc cô muốn làm gì? Sếp Ôn là ông chủ của tôi, tôi tuyệt đối sẽ không để sếp mình bị tổn thương gì.”

Dương Tiếu Di trả lời: “Tôi chỉ muốn giải thích chuyện lần trước với sếp Ôn thôi, tôi sẽ vờ như tự mình xông vào, không làm liên lụy cô đâu.”

Sự thành tâm của cô ấy đã “lay động” Chu Thanh Thanh: “Được rồi, cô để thẻ phòng của cô dưới kệ bánh tiramisu của quầy bar đi. Thấy cô đáng thương quá nên tôi chỉ giúp cô thêm lần này thôi.”

Dương Tiếu Di cố gắng như vậy, nói không chừng cô ấy thật sự có cách khiến Ôn Tư Ngật dao động. Giúp cô ấy một tay, tạo cơ hội để cô ấy giải thích với Ôn Tư Ngật, đến lúc ấy cô ấy tỏ vẻ đáng thương hay phát huy kỹ năng diễn xuất thì là quyết định của bản thân cô ấy.

Đồng hồ điểm 11 giờ tối, buổi tiệc cũng hạ màn, phần đông các khách mời đều đã ra về, hôm nay khách sạn của sơn trang Kính Hồ không mở cửa đón khách, chỉ những khách quý được chủ tịch Tần mời mới được nghỉ lại. Mà tối hôm nay hình như cũng chẳng có mấy người ở lại đây.

Ngày mai Ôn Tư Ngật và Tần Vinh còn phải bàn bạc việc hợp tác, vì thế tối nay họ sẽ ngủ lại khách sạn của sơn trang.

Không lâu sau đó, Ôn Tư Ngật từ tầng hai đi xuống trong sự vây quanh của một nhóm các sếp lớn, Chu Thanh Thanh kịp thời tiến đến nhận lấy áo khoác của anh.

Lúc này, một vị sếp họ Cung lưu luyến nhìn Chu Thanh Thanh: “Sếp Ôn, trợ lý của anh tốt thật đấy.”

Ôn Tư Ngật nở nụ cười nhạt: “Làm việc chung nhiều cũng khá thân thuộc.”

Vị sếp họ Cung kia biết ý bèn không nói gì thêm nữa.

Khách sạn của sơn trang Kính Hồ, trong đó có tầng 12 và tầng 13 được chuẩn bị một dãy phòng tổng thống dành riêng cho các khách quý.

Không khí trên núi về đêm rất lạnh lẽo, nhiệt độ thấp, Chu Thanh Thanh chỉ mặc một bộ lễ phục mỏng manh khoét lưng, lạnh đến nỗi sắp dựng hết cả tóc gáy.

May mà lát sau họ đã vào đại sảnh của khách sạn.

Suốt đường đi luôn có nhân viên phục vụ chỉ dẫn đi theo, sau khi vào thang máy, Chu Thanh Thanh xách theo túi quần áo để thay đã chuẩn bị sẵn để trên xe, một bộ là của anh, còn một bộ là của cô. Cô sợ sẽ mắc lỗi sai.

Ôn Tư Ngật có rất nhiều tật xấu, bệnh sạch sẽ quá mức là một trong số đó. Mỗi khi ra ngoài, anh sẽ không bao giờ dùng đồ của khách sạn, những lần đi công tác hay ở bên ngoài, cô luôn phải chuẩn bị đầy đủ quần áo cho anh.

Thang máy chậm rãi di chuyển lên cao, Chu Thanh Thanh lấy thẻ mở cửa phòng trong túi xách ra, thoạt nhìn dường như chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

Ánh mắt cô lơ đãng liếc nhìn sang bên cạnh.

Sau một đêm xã giao, Ôn Tư Ngật có vẻ đã hơi mệt, anh đút một tay trong túi quần tây, hàng mi dày rậm cụp xuống hờ hững, cảm xúc thờ ơ.

Khi không nói năng gì, nhiệt độ quanh người anh luôn giảm vài độ.

Thang máy nhanh chóng kêu lên một tiếng “ting”, màn hình hiển thị đã đến tầng 12. Chu Thanh Thanh đã lấy thẻ mở cửa phòng từ trong túi xách ra, cố gắng nhìn thẻ một phen rồi mới nói: “Sếp Ôn, số phòng là 1214.” Đoạn, cô đưa mắt nhìn về phía trước: “Chắc là ở cuối hành lang.”

Chân mày Ôn Tư Ngật giật nhẹ mà khó phát hiện nhưng bước chân anh không hề khựng lại: “Dẫn đường đi.”

Đèn trang trí trên tường dọc theo dãy hành lang tỏa ra ánh sáng ấm áp, dưới sàn lót thảm mềm mại, mỗi bước đi đều không phát ra âm thanh lớn, suốt đường đi rất yên tĩnh.

Chu Thanh Thanh vừa nhìn số phòng trên cửa vừa đi về phía trước, chỉ chốc lát sau, cuối cùng cô cũng thấy số phòng 1214 ở khúc rẽ cuối hành lang.

“Sếp Ôn, đến rồi ạ.”

Ôn Tư Ngật đứng sau lưng cô, miễn cưỡng trả lời: “Ừ, mở cửa đi.”

Chu Thanh Thanh mím môi, cúi đầu đáp: “Vâng.”

Trong đầu nghĩ thầm đã tạo cơ hội cho rồi mà sao Dương Tiếu Di còn chưa xuất hiện nữa? Hay là cô ấy đang chờ trong phòng?

Đến khi cô ấy xuất hiện cô còn phải có biểu cảm thế nào mới trông kinh ngạc hoảng hốt mà không lố lăng nhỉ?

Suy nghĩ xoay chuyển trăm vòng, cô cầm thẻ mở cửa phòng, khi đang chuẩn bị áp thẻ lên khóa từ của cửa — thì một tràng tiếng bước chân chợt vang lên ở khúc rẽ hành lang. Chưa đến hai giây sau, bóng dáng của Dương Tiếu Di xuất hiện trong tầm mắt. Lúc thấy họ, sắc mặt cô ấy ngơ ngác một giây và ngay sau đó lập tức vui vẻ nở nụ cười rạng rỡ: “Sếp Ôn, trợ lý Chu, sao hai người lại ở đây.”

Chu Thanh Thanh cười đáp lại: “Chào cô, cô Dương.”

Không biết có nên nói không nhưng chỉ trong khoảng một đến hai giây đã nhìn thấy những biểu cảm khác nhau trên mặt Dương Tiếu Di, hơn nữa cô ấy còn cố tình chào hỏi để dứt khoát phủi sạch sự liên quan của cô trong việc này, kỹ thuật diễn xuất quả thật rất tốt, bảo sao lại hot như thế.

Chu Thanh Thanh đột nhiên cảm thấy Ôn Tư Ngật bảo kỹ năng diễn xuất của mình vụng về cũng có lý.

Trước mặt Dương Tiếu Di, cô biểu diễn không có quy tắc đến thế trông cực kỳ gượng gạo.

Khi đang nói chuyện, thẻ mở cửa mà Chu Thanh Thanh áp lên khóa từ cũng kêu một tiếng “tích”, tiếng mở cửa phòng vang lên. Lúc này Dương Tiếu Di cũng nhanh chóng đi đến trước mặt họ, ngẩng đầu nhìn Ôn Tư Ngật rồi lại lập tức cúi đầu, vẻ mặt vừa ngượng ngùng vừa nũng nịu: “Sếp, sếp Ôn, chào buổi tối, hôm nay trong bữa tiệc tôi không có cơ hội nói chuyện với anh nhưng không ngờ tôi lại may mắn như vậy, xem ra ông trời rất thương tôi.”

“Không biết anh có thời gian không, tôi… Có vài lời muốn nói với anh, liên quan đến chuyện tai tiếng lần trước, sẽ không mất nhiều thời giờ của anh đâu.”

Thái độ của Ôn Tư Ngật rất nhã nhặn, cong môi cười nhẹ: “Cô Dương khách sáo rồi, nếu chuyện lần trước là hiểu lầm thì sao tôi phải để ý, cô không cần để bụng đâu.”

Thoạt nhìn có vẻ anh rất hiền lành và hoàn toàn không có ý định truy cứu Dương Tiếu Di.

Nhưng nếu anh không thèm để ý thì Dương Tiếu Di làm gì có lý do nào để tiến thêm một bước với anh chứ, thế là cô ấy bắt đầu gấp gáp, nói năng cũng thiếu mạch lạc: “Không, không phải như vậy, trong chuyện này có ngọn nguồn mà tôi vẫn nên nói rõ với anh sẽ tốt hơn.”

Ôn Tư Ngật thản nhiên liếc mắt nhìn Chu Thanh Thanh đứng thẳng tắp bên cạnh mình, sau đó lại rời mắt đi nhìn về phía Dương Tiếu Di, thấy đối phương gấp gáp như thế, anh nghi ngờ kêu lên: “Ồ?”

Dương Tiếu Di cuống cuồng giải thích, kìm lòng chẳng đặng tiến lên hai bước, đột nhiên giày cao gót dưới chân vô tình vấp lớp thảm mềm mại trên sàn khiến cô ấy nhất thời mất khống chế nhào tới phía trước. Với tư thế ngã nhào tới trước như vậy, nếu cô ấy ngã ở vị trí này và cố gắng vươn tay ra thì có thể kéo Ôn Tư Ngật cùng ngã vào bên trong cửa phòng.

Mà Chu Thanh Thanh đứng bên cạnh Ôn Tư Ngật dù muốn cản lại thì cũng chậm hơn và không làm gì kịp.

Vậy nên Chu Thanh Thanh chỉ giả vờ biểu diễn động tác muốn ngăn lại, sau đó thì vô âu vô lo đứng chờ xem kịch vui thôi.

Cánh cửa phòng vốn chỉ mở một khoảng nhỏ nay đã bị đẩy rộng ra.

Thấy Dương Tiếu Di sắp nhào vào lòng Ôn Tư Ngật đồng thời tiến vào trong cửa phòng, Chu Thanh Thanh mím môi, trên mặt là vẻ giả vờ lo lắng.

Giây tiếp theo, cổ tay cô chợt bị người ta nắm chặt lấy, chỉ trong một chớp mắt đó, cô bị chính lực kéo ấy lôi theo vào trong phòng, ngay sau đó tiếng đóng cửa phòng vang lên. Dương Tiếu Di sắp ngã xuống bị cánh cửa đóng kín chặn ở ngoài.

Chu Thanh Thanh đè lưng lên cửa nhắm hai mắt thầm mắng tục một câu, xem thường rồi!

Đã từng nhìn thấy Ôn Tư Ngật giả vờ lịch thiệp, mang chiếc mặt nạ ôn hòa dối trá ở bên ngoài biết bao nhiêu lần rồi mà sao cô còn dễ dàng lơ là cảnh giác như vậy hả!!!

Lúc này, giọng nói đan xen tiếng cười tủm tỉm của Ôn Tư Ngật vang lên bên tai, nghe rất thờ ơ: “Chu Thanh Thanh, sao cô lại bất cẩn như thế?”

Chu Thanh Thanh nhắm chặt mắt: “…”

__

Lời tác giả:

Giải thích một chút về cái gọi là liên hôn ở hiện tại, đó chỉ là ý định của mẹ Ôn và nhà họ Lý thôi.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /56 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Yêu Cũng Được Nhưng Phải Trả Thêm Tiền

Copyright © 2022 - MTruyện.net