Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lục Tư Việt là người thứ hai biết.
Còn chưa tới nơi gặp mặt, Tần Thâm đã gửi tin nhắn cho bà ấy, anh bảo Trần Mộc Tình muốn đi cùng.
“Là bạn gái.”
Anh không nhiều lời, Lục Tư Việt cũng không hỏi nhiều, bà ấy chỉ nhắn lại: “Biết rồi.”
Mối quan hệ giữa bọn họ bình thường chính là như vậy, đôi khi Tần Thâm sẽ cảm thấy thất vọng, nhưng quen rồi thì thấy không sao. Lục Tư Việt là người không thích nói nhảm, cũng rất ít nói uyển chuyển, có nguyên tắc của riêng mình, nhưng bà ấy rất ít áp lên người anh, thế nên thực ra anh cũng không quá lo lắng, chỉ không muốn mạo hiểm.
Mục đích của việc anh báo cáo với Lục Tư Việt là vì anh biết Trần Mộc Tình muốn đến chỗ mẹ lấy lòng, anh không muốn cô gặp bất cứ rắc rối gì, nên nói cho mẹ biết rằng đây là người con thích, mong mẹ đừng làm cô khó xử. Anh biết mẹ hiểu ý, nếu bà ấy nói không thích, anh sẵn sàng dẫn Trần Mộc Tình đi bất cứ lúc nào.
Mà “Biết rồi” của Lục Tư Việt, là nói bà ấy biết ý của anh.
Bọn họ ăn cơm cùng nhau, Trần Mộc Tình chuẩn bị quà năm mới cho dì Tư Việt, là một chiếc ghim cài áo thủ công, chiếc ghim được lấy cảm hứng từ phượng hoàng, ngụ ý niết bàn tái sinh.
Cô tự mình thiết kế.
Trông dì Tư Việt có vẻ rất vui vẻ, trước khi đi bà ấy còn tặng cô một chiếc vòng tay, trực tiếp tháo từ tay xuống: “Vòng tay cũng không đặc biệt là bao, nhưng nó được mẹ con tặng dì vào năm dì ly hôn. Năm ấy là thời điểm tối tăm nhất cuộc đời dì, bà ấy nói với dì là tuy rằng bà ấy không hiểu, nhưng mỗi người đều có quyền lựa chọn cách sống riêng. Đối với dì mà nói thì chiếc vòng này có ý nghĩa rất lớn, cũng mong các con có thể tìm được cách chung sống hòa hợp với nhau.”
Trần Mộc Tình ngơ ngác nhìn dì Tư Việt, cô vẫn chưa biết dì Tư Việt đã biết.
Lục Tư Việt mặc một bộ đồ màu trắng, so với sự già dặn của người chuyện nghiệp, thực ra càng dịu dàng và trầm ổn hơn. Từ phương diện nào đó, Tần Thâm rất giống mẹ.
Nhưng khi sự tao nhã của cả người đạt đến mức độ cao nhất, ngược lại sẽ sinh ra cảm giác uy nghiêm.
Từ nhỏ Trần Mộc Tình đã ồn ào, ở chỗ Tần Hạc Khanh còn dám nghịch phá, nhưng ở chỗ dì Tư Việt luôn ngoan hơn một chút.
Lục Tư Việt đeo chiếc vòng tay cho cô: “Dì chúc phúc cho hai con.”
Bà ấy có rất nhiều nguyên tắc, có giá trị quan, quan điểm sống, sự kiên trì và có sự lựa chọn của riêng mình, bà ấy có tiêu chuẩn con dâu lý tưởng, nhưng tiêu chuẩn quan trọng nhất chỉ có một: Tần Thâm thích.
Bà ấy nhìn ra được Tần Thâm rất thích Tình Tình.
*
Trần Mộc Tình rất vui vẻ, sau khi khoe với Tưởng Khiết, cô lại đi khoe với Tiếu Tiếu, nhưng nhớ tới gần đây cô nàng vừa chia tay, Trần Mộc Tình lập tức ngậm miệng, ngược lại hỏi: “Gần đây vui không? Bé cưng của tớ.”
Tiếu Tiếu nhắn lại một emoji nôn mửa, tỏ vẻ bị cô làm cho phát ngấy.
Trần Mộc Tình buồn cười đến mức lăn lộn trên giường, hỏi cô nàng khi nào về.
Tiếu Tiếu úp mở vài câu, nói có lẽ năm nay không về, không muốn nhiều lời, cô nàng chuyển chủ đề hỏi cô: “Gần đây cậu và Tần Thâm thế nào?”
Trần Mộc Tình rụt rè bảo: “Khá tốt, hôm nay tớ đi gặp mẹ anh ấy, dì còn tặng quà cho tớ, nói chúc phúc cho bọn tớ.”
Tiếu Tiếu nhịn không được cảm thán một tiếng: “Sao tớ cứ có cảm giác các cậu sắp phải bàn chuyện cưới hỏi rồi.”
Trần Mộc Tình sửng sốt, suy nghĩ một lát: “Đúng đó, yêu nhau thôi mà, sao tớ lại sợ bố mẹ anh ấy không thích tớ chứ.”
Đàm Tiêu ở bên kia ôm trán: “Bởi vì cậu chột dạ.”
*
“Tiếu Tiếu nói em chột dạ.” Trần Mộc Tình ôm mặt ngồi đối diện Tần Thâm.
Hai người lén đi ra ngoài hẹn hò, sáng sớm cô gọi anh ra, bên ngoài tuyết rơi dày nửa mét, thành phố phủ một lớp trắng xóa, chỉ đường lớn được dọn dẹp, nơi không người phủ đầy tuyết, có người đang đắp người tuyết ở bên đường, đủ loại kiểu dáng, vô cùng kỳ quặc.
Buổi sáng Trần Tiểu Cẩu cũng đắp người tuyết, cậu muốn làm một cặp cún lớn oai phong lẫm liệt, cuối cùng kết quả đắp ra sinh vật kỳ quái không rõ hình thù. Lúc Trần Mộc Tình đi, cô còn lấy xẻng cắt tóc húi cua cho nó, đội mũ Beret thời thượng, tiện thể thêm một cái cặp đựng giấy tờ, cô nói cho Trần Tiểu Cẩu: “Em xem, khi lớn lên em sẽ trông như thế này.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Trần Tiểu Cẩu tức giận đến mức giậm chân, mắng cô: “Chị đáng ghét thế, trưởng thành chắc chắn không gả được đâu.”
Trần Mộc Tình gật đầu: “Đừng rủa chị, chị mà không gả được thì người xui xẻo là em đấy.”
Có thể ngày ngày ở nhà chọc giận cậu.
Trần Mộc Dương càng suy sụp, nặn hai quả cầu tuyết nện cô, nhưng không nện trúng, thấy cô nghênh ngang bước đi, cậu hét lên ở phía sau: “Ai cưới chị thì người đó xui xẻo!”
Bây giờ kẻ xui xẻo Tần Thâm bị cô nhìn chằm chằm tới nỗi mất tự nhiên, ngước mắt nhìn cô: “Chột dạ cái gì?”
Trần Mộc Tình nói: “Có lẽ chột dạ vì em chiếm một bảo bối làm của riêng.”
Tần Thâm: “Bảo bối?”
Trần Mộc Tình nghiêng đầu: “Anh đó!”
Tần Thâm nhịn không được cười: “Ồ, vậy thì sao?”
Trần Mộc Tình không vui: “Anh đừng có lúc nào cũng ra vẻ hiểu rõ trong lòng như vậy, chỉ số thông minh cao ghê gớm! Em không chột dạ, lạc vào trong tay em thì anh xui.”
Tần Thâm vẫn chỉ cười như cũ: “Ồ.”
Trần Mộc Tình đếm đầu ngón tay tính toán: “Vậy hiện tại còn mỗi bố em và bố anh chưa biết.”
Tần Thâm: “Ừ.”
Trần Mộc Tình lại chống cằm, nghĩ vu vơ: “Chắc chắn bố em không vui, tuy trông ông có vẻ rất dễ nói chuyện, nhưng thực ra ông có nguyên tắc, ông không thích em tìm chồng giỏi như thế này.”
Chồng…
Tần Thâm nhìn cô.
Trần Mộc Tình đổi tay chống cằm bên kia: “Thật ra em cũng cảm thấy như vậy, quá xuất sắc thì em không xứng, còn dễ bị lừa người lừa tim.”
Tần Thâm buồn cười “Hừ” một tiếng: “Em chắc chứ?”
Ai lừa ai cơ?
Trần Mộc Tình gật đầu, nhìn về phía anh: “Nói anh đấy! Con người anh không nhìn thấu được, lúc gần lúc xa, khi nóng khi lạnh.”
Tần Thâm cầm khăn giấy lau khóe môi, thong thả ung dung ngồi thẳng, sau đó nhìn cô với điệu bộ nghiêm túc: “Ví dụ như?”
Trần Mộc Tình suy nghĩ: “Ví dụ như anh không nói yêu em.”
Vấn đề thứ nhất khiến anh thở dài: “Xoa lại lương tâm của em đi, Trần Mộc Tình.”
Trần Mộc Tình mỉm cười, vắt hết óc nghĩ cái thứ hai, suy ngẫm rất lâu mới ra được một vấn đề: “Lần nào cũng là em chủ động, anh chưa bao giờ chủ động cả.”
Tần Thâm suy xét trong chốc lát: “Anh sai.”
Trần Mộc Tình: “Anh không ngụy biện chút nào à?”
Tần Thâm nhìn ánh mắt của cô như thể đang nói: Em đang gây sự vô cớ.
Trần Mộc Tình tiếp tục ôm mặt: “Sau này cũng không biết là em làm anh phiền chết, hay là em bị anh lạnh chết. Nếu có con cái, theo anh hay theo em cũng đều phát sầu!”
Con cái…
Tần Thâm tiếp tục nhìn cô, cuối cùng cũng không nhịn được nói: “Còn lâu mới đến lúc chúng ta có thể đăng ký kết hôn, đừng ở đó vẽ bánh nướng (*) cho anh.”
(*) Vẽ bánh nướng: là một từ thông dụng trên Internet, đề cập đến việc đưa ra những lời hứa lố bịch và phi thực tế, sau đó sử dụng thuật hùng biện để khiến mọi người tin tưởng và phục vụ họ. Cuối cùng, lời hứa đã không được thực hiện và lời hứa đã bị bội thực hoặc bỏ chạy.
Trần Mộc Tình đột nhiên thông minh, cô nhìn anh, lông mày không vui rủ xuống, sau một hồi mới nói: “Ai thèm, có phải anh còn chưa chắc chắn không?”
Lông mày Tần Thâm lập tức nhăn lại, mãi đến khi bọn họ xem phim vẫn chưa thả lỏng.
Trần Mộc Tình cảm thấy con người anh rất khó giao tiếp, nhưng cô cũng không muốn dỗ dành anh, đàn ông mà cực kỳ hẹp hòi.
Màn hình đang chiếu một bộ phim tình cảm, không có ghế dành cho cặp đôi, chỉ là ghế ngồi bình thường, Trần Mộc Tình cũng không dễ động tay động chân, vì thế cô dứt khoát nghiêng người sang một bên khác, chống tay ở đó, hết sức tập trung xem phim nhựa.
Bộ phim có một cảnh hôn kéo dài hơn một phút, trong phương tiện truyền tải có thời gian quý báu như phim ảnh, cảnh hôn một phút hiển nhiên là phần đặc sắc nhất.
Rất nhiều người đang khóc vì bị làm cho cảm động.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Bỗng nhiên tròng mắt của Trần Mộc Tình chớp chớp, cô dựa vào lòng anh.
Tần Thâm vẫn luôn ngẩn ngơ suy nghĩ một số vấn đề, không chú ý đến phim đang chiếu cái gì, thậm chí tâm trạng còn không tốt vì lúc ngồi xuống cô đã cố tình cách xa anh.
Khoảnh khắc cô ghé lại gần, ý thức của anh mới quay trở lại, khóe mắt nhìn thấy không ít người cúi đầu lau nước mắt, các cặp đôi bên nhau cũng không nhịn được mà rúc vào an ủi nhau, do vậy anh đã hiểu ra được đôi chút.
Trần Mộc Tình là người rất lạc quan, không phải bởi vì thần kinh thô mà vì cảm xúc nhạy bén.
Vì vậy Tần Thâm giơ tay ôm lấy bả vai Trần Mộc Tình, vỗ về cánh tay cô, cố gắng an ủi cô một chút.
Vừa cúi đầu, anh lại thấy cô đang cười. Nhân cơ hội đó, Trần Mộc Tình hôn anh một cái thật nhanh, sau đó nhanh chóng ngồi thẳng dậy, vờ như chưa có chuyện gì.
Anh đưa tay ra, nắm lấy tay cô, hung dữ véo cô một cái như một lời cảnh cáo.
Cô duỗi ngón tay ra, đan vào khe hở ngón tay anh, tiếp đó nắm chặt lấy như thể đang đáp lại anh.
Anh chưa từng nghĩ có một ngày mình sẽ nảy sinh vài cảm giác như tim đập nhanh vì một động tác rất nhỏ ở rạp chiếu phim tối tăm.
Khi bộ phim kết thúc, Tần Thâm cũng không biết nói gì, anh chỉ nhớ cái kết là một khoảnh khắc rất tốt đẹp.
Bọn họ là người cuối cùng rời đi, Trần Mộc Tình khoác tay anh, lải nhải phàn nàn với anh về sự tốt xấu của vai nam phụ.
Anh im lặng, cũng không xen được lời nào, lôi kéo cô đi mua trà sữa.
Lúc Tần Thâm đưa ống hút cho cô, rốt cuộc cô mới im lặng, đôi mắt chăm chú nhìn anh, hơi bất mãn: “Anh không phản ứng gì cả.”
Anh có phần bất lực: “Anh không xem.”
Trần Mộc Tình hơi ngạc nhiên “Hả?” một tiếng, cô xét lại mình một chút rồi hỏi: “Có phải anh không thích xem không?”
Anh lắc đầu: “Không có.”
Tần Thâm buộc tóc cô lên, sau đó giữ bả vai cô dẫn cô đến thang cuốn, lên tầng hai.
Họ lái xe đến, xe của Tần Thâm là quà sinh nhật mẹ anh tặng, một chiếc Land Rover màu đen.
Thậm chí Trần Mộc Tình cũng không biết anh thi bằng lái lúc nào, cô chỉ cảm thấy anh thực sự quá đỉnh, rõ ràng là thời gian như nhau, nhưng dường như anh có thể làm nhiều chuyện hơn.
Chuyện yêu đương cũng vậy, cô nghĩ yêu có thể chiếm rất nhiều thời gian của mình, nhưng với anh mà nói, có lẽ nó đơn giản như việc dành thời gian đi thi bằng lái xe thôi!
Anh lái xe cũng không quá thuần thục, cho nên rất ít khi lái.
Hôm nay chỉ muốn ở một mình với cô, không muốn có người thứ ba.
Cô ngồi xuống ghế phụ, vẫn đang nói: “Lần sau anh không muốn xem thì nói với em nhé, anh không nói sao em biết được.”
Tần Thâm cúi người qua cài dây an toàn cho cô, tiện thể nhìn cô: “Thật sự không có, chẳng qua anh đang nghĩ, nếu tương lai không phải là anh thì làm sao bây giờ.”
Trần Mộc Tình sớm quên mình đã nói cái gì, nghe vậy vẻ mặt cô bối rối nhìn anh.
Tần Thâm lặp lại lời nói của cô: “Em nói tương lai có phải anh hay không còn chưa chắc chắn.”
Vì bảo vệ tôn nghiêm của chính mình nên cô mới nói lời chọc giận như vậy, không ngờ anh vẫn có thể nghĩ đi nghĩ lại, vì thế cô không khỏi tò mò: “Vậy anh nghĩ được đáp án gì?”
Xe đậu ở góc, cả trong lẫn ngoài đều tối, anh nhích lại gần hôn lên cánh môi cô, cọ xát từng chút một, anh là một học sinh xuất sắc, mỗi lần hôn đều tiến bộ nhanh hơn cô, dường như không có kỹ xảo gì, nhưng lại hôn đến nỗi cô mặt đỏ tai hồng, thở hổn hển.
Lúc cô sắp không thở nổi, anh mới lùi lại, lòng bàn tay lau khóe môi cô, anh khẽ nói: “Vậy chúc em tìm được người tốt hơn.”
Không biết tại sao, tâm trạng của Trần Mộc Tình lập tức giảm xuống, sắc mặt cô hoàn toàn sa sầm, thật sự hơi tức giận.
Nhưng cô cũng không biết rốt cuộc mình tức giận vì điều gì, bỗng cảm thấy rất tủi thân, rất giận, rất muốn đấm anh.
Tần Thâm rất quen thuộc với vẻ mặt này của cô, lúc còn nhỏ khi đồ vật cô vô cùng thích bị cướp, vẻ mặt của cô chính là như vậy.
Có lẽ anh cũng là thứ cô vô cùng thích ấy.
Tần Thâm cười: “Nhưng không có người nào tốt hơn anh đâu, Trần Mộc Tình, đừng thay lòng đổi dạ.”