Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi ba Hưởng vào buồng trong thay quần áo, Trúc mới thảnh thơi đánh răng rửa mặt.
Thấy chồng đi ra, cô thuận miệng hỏi: "Bình thường mình ăn sáng ở đâu, trong nhà hay là hàng quán?"
Ba Hưởng nhìn cô vợ trẻ non nớt của mình, thầm khen cô đơn giản thế này còn đẹp hơn lúc điểm tô son phấn gấp mấy lần. Nén lại chút rục rịch khó hiểu trong lòng, cậu mới hắng giọng, trả lời: "Trong nhà chuẩn bị lâu lắc, trên đường tuỳ tiện ghé chỗ nào đó ăn là được rồi."
Trúc nghe thế gật đầu, không hỏi nữa. Cô ngồi trước bàn trang điểm, con Đẹt đứng phía sau giúp cô chải tóc, búi lên.
Cậu ba tay xách cặp chuẩn bị ra ngoài, chân vừa bước tới cửa bỗng khựng lại, do dự một lúc, giọng nói mất tự nhiên vang lên: "Ở nhà không đi đâu hết thì ít dùng mấy thứ son phấn có hại đó đi. Trong già dặn hẳn ra chứ có thấy đẹp đẽ gì đâu mà ham thích thế."
Bàn tay đang hướng tới hộp phấn lập tức rụt lại, Trúc nhìn khuôn mặt trẻ trung của mình trong gương, nháy mắt hiểu được ẩn ý trong lời nói của cậu liền nheo mắt mỉm cười đáp lại: "Thật ư? Vậy em không dùng nữa, em nghe lời mình."
Đàn ông đều thích vợ nhà ngoan ngoãn nghe lời, cậu ba cũng không ngoại lệ. Trong đầu bỗng dưng vang lên câu "yêu từ cái nhìn đầu tiên" hôm qua cô nói, Ba Hưởng cố gắng kìm nén khoé miệng sắp cong lên tới mang tai của mình, gật đầu "Ừ" một tiếng rồi dẫn theo thằng Đực ra ngoài.
Trúc nhìn bóng lưng vội vã của cậu không nhịn được khẽ cười ra tiếng, kế đó cô lại nhìn chính mình trong gương, vỗ nhẹ đôi gò má trắng nõn mà cười càng thêm vui vẻ.
Thì ra cậu ba Hưởng thích cái dạng non nớt thuần khiết thế này, chả trách thái độ xoay chuyển nhanh như vậy.
"Mợ ba Trúc" trước kia thích các kiểu váy liền thân, chuộng cách trang điểm thời thượng, tóc uốn xoăn, cả người treo đầy đồ trang sức đắc đỏ, tuy nhìn có vẻ sang quý nhưng đúng là già dặn hơn tuổi, lớp son phấn kia hoàn toàn che lấp đi vẻ đẹp tự nhiên thuần khiết vốn có.
Cứ như một viên ngọc quý vùi mình dưới bùn lầy, chẳng thể phát ra ánh sáng chói rọi thuộc về mình.
Nghĩ đến linh hồn mợ ba Trúc thật sự giờ này không biết lang thang nơi nao, cũng giống cô đang sống trong một thân thể khác hay là đã tan biến hoàn toàn. Trúc thật lòng thấy tiếc thay "mợ", sắc đẹp lẫn thân phận đều có đủ, thế mà chẳng hưởng thụ được bao lâu.
Con Đẹt búi tóc cho mợ xong, miệng thì lẩm bẩm: "Lạ lùng ghê đa, cậu ba hôm nay... thiệt là lạ."
Trúc nghe rõ lời nó nhưng chẳng buồn đáp lại, thầm nghĩ có gì đâu mà lạ. Cậu ba của em bị sắc đẹp của mợ làm điên đảo thần hồn rồi chứ gì, có gì mà bất ngờ, có gì mà ngạc nhiên?
Bởi vì bận rộn sửa soạn cho cậu ba đi làm mà Trúc trễ mất bữa sáng. Lúc cô đến thì mọi người đã ăn được một nửa rồi.
Bàn ăn hôm nay không nhiều người lắm, chỉ có bà Kim và vợ chồng cô hai Hoa.
Bà Kim thấy con dâu đến, vội vàng kêu tôi tớ chuẩn bị chén đũa mới cho cô.
Trúc chào hỏi từng người trong nhà, sau đó ngồi xuống ghế trống bên cạnh má chồng, bắt đầu ăn cháo.
Chờ mọi người ăn xong, tôi tớ dọn dẹp dâng trà, lúc này bà Kim mới kéo tay con dâu cười tươi nói: "Hôm nay vợ chồng thằng ba dậy muộn thế đa, đây là lần đầu tiên má thấy thằng ba trễ giờ đi làm đó."
Trong cái nhà này, chuyện cậu mợ ba chung phòng được xem là một sự kiện kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu.
Cô hai Hoa hiếm khi có nhã hứng trêu chọc em dâu mấy câu, góp lời nói thêm vào: "Sáng nay lúc gặp ba Hưởng, con để ý thấy mặt nó cười tươi rói đó má, không biết là đang vui chuyện gì."
Dượng hai Tài thân là đàn ông, đương nhiên sẽ không nói xen vào cuộc trò chuyện của đàn bà con gái.
Nhìn con dâu ngồi bên cạnh chỉ biết cúi đầu đỏ mặt mà bà Kim mừng rơn trong lòng, lại trông thấy hôm nay cô thanh thoát đơn giản hơn trước kia nhiều lắm, nhìn kiểu gì cũng ưng cái bụng, thái độ vì thế mà thân mật hơn nhiều: "Ông bà ta nói cấm có sai, vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường lành. Nào có chuyện trở mặt thành thù kia chứ. Như vầy là tốt rồi, tốt lắm rồi."
Hai má Trúc nóng bừng, cô cũng không dự định đứng ra giải thích rõ cái sự hiểu lầm "mười tám cộng" này, chỉ đành đánh trống lảng sang chuyện khác: "Sao không thấy cô Liễu vậy ạ?"
Không biết có phải do quá nhạy cảm hay không, mà cô cảm giác khi nhắc đến hai chữ "cô Liễu" thì bầu không khí đang hài hoà bỗng dưng lắng đọng xuống rõ rệt. Chẳng lẽ đêm qua đã xảy ra chuyện gì đó mà cô chưa biết?
Nét cười trên mặt bà Kim biến mất trong tít tắc, thay vào đó là biểu cảm giận dữ không biết trút giận vào đâu: "Cô ta sốt rồi, sốt đến mụ mị đầu óc luôn rồi!"
Trong đầu Trúc bất thình lình nhảy ra hai chữ: Có biến!
Cô dùng ánh mắt dò hỏi nhìn sang cô hai Hoa, hiếu kì nói: "Hôm qua vẫn còn khoẻ lắm mà. Đang yên đang lành sau tự dưng nói sốt liền sốt?"
Đúng lúc này một đứa hầu bưng lên một chén nước màu đen còn bốc hơi nóng đặt trước mặt hai Hoa. Dượng hai Tài ngồi bên cạnh rất tự giác giúp vợ thổi nguội, vừa nghe mọi người nói chuyện.
Sắc mặt cô hai Hoa cũng không vui vẻ gì mấy, nói: "Hôm qua cô ả chẳng hiểu làm sao trượt chân té ao, hôn mê đến tận nửa đêm mới tỉnh. Tỉnh thì tốt rồi, vừa mở miệng đã khăng khăng tư Rìa hù doạ mình, cô ả sợ quá mới ngã xuống ao."
Trúc nghe xong cũng tròn mắt ngạc nhiên. Cái ao sen nhà này có điềm thật chứ, hết người này đến người nọ đua nhau lộn cổ xuống ao.
Dù nghĩ vậy, nhưng cô vẫn còn có chuyện chưa hiểu, hỏi tiếp: "Chú tư hù cô Liễu á? Chú tư nhà mình tuy hơi ham chơi, nhưng cũng đâu đến mức không biết phân nặng nhẹ, hơn nữa cô Liễu ở nhà mình cũng hơn tháng trời, hai người cũng có chạm mặt cãi cọ chi đâu. Thế thì vì lí do gì mà gây nên cớ sự này đa?"
Khi có chuyện gì đó xảy ra, mọi người sẽ theo bản năng đứng về phía người thân của mình, bà Kim và cô hai Hoa cũng không ngoại lệ, huống chi ấn tượng mọi người trong nhà đối với cô Liễu gần đây cũng không tốt lắm, bây giờ gặp chuyện đương nhiên sẽ ôm tâm trạng bài xích cô ả.
Bà Kim thở dài: "Được như con nói thì tốt rồi. Bây giờ cô ta nằm thoi thóp trên giường, còn tạm xin nghỉ việc trên trường làng, hễ mở miệng là nói tư Rìa hại nó té, muốn hỏi thêm mấy câu thì cô lại oà khóc đứt ruột đứt gan. Thật sự không biết làm sao mới phải, mắng không được, bênh thì càng không."
Trúc nhấp ngụm trà nóng làm ấm cổ họng, từ tốn chuyện trò: "Thế má và chị hai đã hỏi chuyện chú tư chưa? Chuyện gì cũng phải nghe từ hai phía, không nên vội vàng phán xét kẻo gây hiểu lầm không nên có."
Bà Kim nghe lời con dâu liền biết cô cũng có suy nghĩ giống mình, vừa mở đầu đã chủ động đứng về phía em chồng, bà càng thêm vừa ý đứa con dâu này, bắt đầu kêu ca, giải bày bực tức: "Còn phải nói, chuyện vừa xảy ra là má liền tóm cổ thằng tư hỏi cặn kẽ đầu đuôi sự việc thế nào. Tư Rìa nói con chó con nó nuôi chạy ra sân nghịch phá chưa về, nó bèn ra tìm bắt chó lại, ai ngờ vừa vào sân thì nghe được tiếng chó con sủa inh ỏi, chạy vội tới thì thấy cô Liễu hét lớn té xuống ao."