Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nghe thế, Trúc nở nụ cười thâm ý liếc sang cậu ba ngồi bên cạnh. Ba Hưởng mặt không chút biến sắc, như thể người vừa được nhắc đến không phải là mình.
Bà Kim tức giận run người, lớn giọng nói: "Tôi tự hỏi cái nhà này đối xử với cô chưa đủ tốt hay sao? Trong thời gian cô ở đây, mọi chuyện ăn mặc ngủ nghỉ có thua kém gì bậc chủ cả đâu. Cô âm thầm quấy rối vợ chồng thằng ba, khiến vợ chồng nó ầm ĩ không vui, vì nể tình cô là bạn học của nó tôi cũng mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện. Chúng tôi giúp cô bỏ tiền thuê nhà ở bên ngoài, giúp cô tiện đường làm việc, cô còn có gì không hài lòng nữa hả?"
Cô Liễu ngồi trên đất cười ngặt nghẽo, nói: "Giúp tôi? Bà muốn giúp tôi thì cớ gì lại đuổi tôi ra ngoài! Cái nhà này lớn như vậy, không thể tiếp tục cho tôi ở lại hay sao?"
Cậu ba rốt cuộc nghe không lọt mấy lời vô lí này nữa, hỏi: "Tại sao cô cứ nhất quyết ở lại căn nhà này cho bằng được? Tôi đã nói sẽ tìm nhà giúp cô, cô cũng không cần lo vấn đề tiền bạc, đã là bạn bè thì ở đâu cũng như thế thôi."
"Không giống nhau." Cô Liễu đỏ mắt hét lên, nói tiếp: "Đây là nhà phú ông Lê Dư giàu nhất vùng này, mấy căn nhà nhỏ bên ngoài làm sao sánh được. Ba Hưởng, cậu có biết không, người ở trường học chẳng ai xem tôi ra gì cả. Bọn họ thấy tôi một thân một mình, không có chỗ dựa thì ra sức ức hiếp tôi, mỉa mai tôi, cô lập tôi. Buồn cười nhất là khi biết tôi ở nhà phú ông liền vội vàng trở mặt, đua nhau đến làm thân với tôi. Từ dạo đó cuộc sống của tôi hoàn toàn thay đổi, lần đầu tiên tôi có thể ngẩng cao đầu nói chuyện với người khác, có thể được mời đến những bữa tiệc sang trọng, có thể ngồi ở vị trí trung tâm. Mọi chuyện đều đang rất tốt đẹp, bỗng nhiên bây giờ cậu muốn đuổi tôi ra ngoài, thế thì có khác gì đạp tôi từ thiên đường rớt xuống địa ngục đâu."
Cậu ba Hưởng hiếm khi giữ được cái đầu lạnh, không còn bố thí lòng cảm thông lung tung nữa: "Liễu sai rồi. Đây không phải nhà Liễu. Liễu cũng không phải là thành viên trong gia đình này. Sớm hay muộn gì cũng có ngày Liễu phải rời khỏi đây thôi."
Cô Liễu dùng tay chà lau nước mắt trên mặt, bình tĩnh nói: "Đúng vậy. Bắt đầu từ hôm qua tôi đã ý thức được chuyện này rồi. Cho nên nếu muốn ở lại đây, tôi chỉ có thể tìm cách trở thành một thành viên trong gia đình này."
Cậu tư trợn mắt xen ngang: "Chị vì muốn ở lại đây mà chẳng tiếc hi sinh danh dự của mình, đặt điều vu khống cho tôi?"
Cô Liễu cười khanh khách, nói: "Chuyện đó có gì không tốt chứ. Trai chưa vợ, gái chưa chồng, chúng ta cưới nhau vẹn cả đôi đường."
"Cái đồ điên này!" Cô hai Hoa quả thực bị mấy lời này chọc giận, cô lập tức đi tới tát cô Liễu một bạt tay rõ vang, mắng: "Chuyện cưới xin của thằng tư đã có ba má nó lo liệu, từ bao giờ mà cô tự cho mình cái quyền được phép quyết định mọi chuyện trong cái nhà này?"
Một bên mặt cô Liễu sưng đỏ lên, cô ta mở to mắt nhìn cô hai Hoa, tự giễu nói: "Tôi biết mình không thể quyết định được, cho nên mới tốn công sắp đặt mọi thứ đó đa. Tôi đem một nửa tính mạng và toàn bộ danh dự ra đặt cược, cuối cùng lại thất bại thảm thương thế này."
Ánh mắt cô ta láo lia, bỗng nhào tới chỗ Trúc, điên cuồng hét: "Là mày ép tao đi tới bước này, là mày hại tao ra nông nỗi này! Là mày, tất cả đều tại mày, sao mày không chết ở dưới ao luôn đi!"
Địch đánh tới bất ngờ, Trúc ngồi trên ghế lúng túng tránh né, chiếc ghế bị xô đẩy mạnh bật ngã ra sau, Trúc theo đà té nhào ra đất, đầu đập mạnh vào cạnh ghế, đỏ tươi một mảng.
Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, chờ ba Hưởng hoàn hồn liền lập tức đẩy cô Liễu ra, lật đật chạy tới đỡ Trúc ngồi dậy.
Trong sân loạn cào cào cả lên, bà Kim cho người kiềm chế cô Liễu đang nổi điên lại, sau đó cả nhà túm tụm vây quanh Trúc.
Hai tay bưng kín cái trán đau rát của mình, Trúc ỉu xìu dựa vào người cậu ba Hưởng, ánh mắt ngơ ngác đảo qua đám người đang chắn trước mặt mình.
Bà Kim thấy con dâu ngây ngốc ngồi đó không có phản ứng gì, sốt sắng hỏi han: "Làm sao rồi? Ba Hưởng, con còn không coi vợ con có bị thương chỗ nào hay không đa!"
Cậu ba một tay ôm vai vợ, một tay quơ qua quơ lại trước mặt cô, thấy cô rốt cuộc chuyển mắt nhìn mình mới hỏi một câu: "Bị ngã ngu người luôn rồi à?"
Nào ngờ lại thấy cô hai mắt rưng rưng, mếu máo thả tay đang ôm trán ra.
Phần trán trắng nõn bị rách da, xanh tím một mảng, máu đang từ từ tràn ra đọng lại thành giọt, sau đó chậm rãi chảy xuống.
Mọi người hoảng hốt, vội vàng cho người đi mời thầy thuốc.
Cậu ba lấy khăn tay nhẹ nhàng thấm máu cho cô, ngắm nghía cục u trên trán hồi lâu lại cảm thấy ôi chao sau quen mắt quá, mới trước đó không lâu cô cũng chọi cậu bể đầu như thế đấy, đúng là luật nhân quả không chừa một ai.
Trúc được đỡ dậy ngồi trên ghế, bắt gặp ánh mắt cậu ba thi thoảng nhìn lên trán mình rồi lén lút vui vẻ một mình, cô đảo mắt suy nghĩ một lúc liền chợt hiểu ngay cậu cười cái gì, lập tức vặn tai cậu, nghiến răng nói: "Anh còn dám cười, này thì cười nè!"
Ba Hưởng không ngờ cô sẽ làm như thế, cậu ngẩn ra một lúc mới vội vàng xin tha.
Trúc hậm hực ngồi đó, nhìn cô Liễu đang bị kiềm chế trên ghế mà khó hiểu hỏi: "Bản thân cô ham muốn vinh hoa phú quý, bày mưu đặt kế không thành còn quay sang đổ lỗi cho tôi? Tôi làm gì có lỗi với cô hay sao?"
Cô Liễu liều mạng vùng vẫy, gào thét: "Tại mày, tất cả đều tại mày! Nếu không có mày thì Hưởng sẽ cưới tao. Tao sẽ là mợ ba cái nhà này. Hưởng không yêu mày, sao mày cứ mặt dày bám lấy vậy hả? Mày đáng chết, mày vô liêm sỉ, mày thật ghê tởm!"
Trúc "yếu ớt" vỗ nhẹ ngực mình, rất muốn lên tiếng bổ sung rằng cô cũng chẳng thương yêu gì cậu ba Hưởng đâu.
Còn nữa, đừng dùng mấy từ miêu tả bản thân để chửi người khác, âm thanh vả mặt phát ra to lắm, nghe mà muốn rát mặt dùm luôn đa.
Cậu ba thấy vết thương trên trán mợ không còn chảy máu nữa mới ngừng lau, giọng điệu không vui nói với cô Liễu: "Đủ rồi! Chỉ vì chút tình nghĩa xưa kia giữa tôi và cô mà làm cho gia đình ầm ĩ không vui. Từ rày về sau, hai chúng ta sẽ không còn là bạn bè nữa, cô cũng không thể tiếp tục ở lại căn nhà này. Căn nhà tôi giúp cô thuê ở gần trường vẫn để cho cô ở, nhưng tôi chỉ giúp trả tiền thuê ba tháng đầu, về sau cô có muốn tiếp tục ở lại hay không thì tuỳ cô. Hết thảy đều do cô tự mình lựa chọn."
Cô Liễu ngây người ra đó, khóc nấc nói: "Ba Hưởng, sau cậu có thể đối xử với tôi như vậy? Chúng ta quen biết nhau ròng rã mười năm trời, tình nghĩa đó còn không bằng một cô gái mới cưới về hai tháng kia sao? Cậu đừng quên, cô ta còn từng chọi bể đầu cậu, cô ta đáng để cậu hi sinh hạnh phúc cả đời để cam chịu hay sao?"
Vừa nhắc tới chuyện cũ, vết thương trên trán Trúc bỗng giật một cái đau điếng.
Đúng là tạo nghiệp, nghiệp không vả ngược lại thì đời không nể.
Cậu ba thấy cô định đưa tay chạm vào vết thương, chẳng kịp suy nghĩ đã nhanh chóng nắm tay cô lại, sau đó mới trả lời cô Liễu: "Trúc và cô không giống nhau. Cô ấy là vợ được tôi cưới hỏi đàng hoàng, còn cô chỉ là một người dưng, còn là người được tôi giúp đỡ cưu mang. Đáng lí ra cô phải biết ơn tôi mới đúng, chứ không phải mưu tính hãm hại người nhà tôi."
Bà Kim lúc này mới lên tiếng: "Thầy thuốc và cái Duyên chờ sẵn trong phòng khách, con mau đưa con Trúc về đó xem xét vết thương đi, để lâu kẻo thành sẹo thì nguy."
Cậu ba gật đầu, trước khi đi còn phân phó: "Thằng Đực, mày cho người thu dọn đồ đạc cho cô Liễu, sau đó dùng xe hộp đưa cô đến nhà mới. Trước buổi chiều phải xong xuôi hết, có nghe không."
Thằng Đực vâng dạ, nhanh chóng chạy đi.
Ba Hưởng đỡ Trúc đứng dậy, dịu giọng nói: "Vào trong xoa thuốc. Cả người chỉ được mỗi khuôn mặt này là ưng ý, bị huỷ đi thì phí lắm."
Trúc nương theo tay cậu đỡ mà nửa dựa vào người cậu, cười gian đáp lời: "Nói cứ như mình đã nhìn qua "cả người" em rồi ấy. Biết đâu sau này ngoài khuôn mặt em ra, mình sẽ còn yêu thích thêm chỗ khác nữa thì sao?"
Cậu ta "hừ" một tiếng, không đáp. Nhưng lỗ tai lại nóng bừng bừng như bị lửa thiêu đốt.
Trong lòng lại thầm mắng cô quá thô lỗ, nói năng chẳng ra làm sao.