Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trúc trở về phòng mình, sai con Đẹt đi chuẩn bị quần áo mới, còn bản thân thì đến phòng tắm trước.
Nào ngờ vừa kéo cửa ra, đập vào mắt là tấm lưng trần màu mật ong săn chắc với những hàng nước óng ánh chảy dài đua nhau trượt xuống. Người nọ nghe được tiếng động phía sau thì lập tức quay người lại, ánh mắt Trúc lỡ va vào vòm ngực rắn rỏi còn vươn nước, những giọt nước lăn tăn dạo chơi quanh cơ bụng nét nào ra nét đó, Trúc như bị nó mê hoặc mà đưa mắt đuổi theo tốc độ vệt nước trượt dài, rồi cứ thế nhìn xuống... nhìn xuống...
Trước mắt bỗng dưng tối đen, cô không nhìn thấy được gì nữa.
Tiếng đóng cửa ầm đùng vang sát bên tai, Trúc giật mình kéo chiếc khăn tắm phủ trên đầu mình xuống, trong đầu cứ lặp đi lặp lại hình ảnh tấm lưng trần ướt át, rồi đến cơ bụng hoàn mỹ, rồi cái kia... Nghĩ đến đây hai má cô đột nhiên đỏ bừng như phát sốt, vội vã ôm khăn chạy trốn ra ngoài.
Quá ư là mất mặt!
Cô cứ thế ngồi trước bàn ngẩn người, cho đến khi người nọ từ phòng tắm đi ra.
Cố làm ra vẻ tự nhiên dù trong lòng nóng như lửa đốt, cứ vờ như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra, cô nở nụ cười gượng gạo hỏi: "Mình hôm nay về sớm thế đa?"
Ba Hưởng nhìn đôi gò má ửng đỏ như gấc chín của cô lại cảm thấy... dễ thương lạ thường. Lại thầm mắng bản thân khi nãy hành động quá vội vã, sao lại quăng khăn che mắt cô làm gì? Bây giờ cậu thật tò mò muốn biết nếu lúc đó cậu không đóng cửa để cô bên ngoài thì cô sẽ có phản ứng như thế nào?
Nghĩ đến đây cậu thật chỉ muốn tát mình một cái thật đau. Chết tiệt, nhanh tay nhanh chân như thế làm gì không biết.
Sau khi kiểm điểm bản thân xong, ba Hưởng mới trả lời cô: "Hôm nay nhà có khách, ba bảo tôi về trước phụ má tiếp đãi khách khứa trong nhà."
Trúc cũng chỉ hỏi cho có lệ mà thôi, đôi tay vô thức xoắn xuýt chiếc khăn tắm, thuận theo đáp: "Ra là vậy. Thế mình ra gặp má trước đi, em tắm rửa sửa soạn xong sẽ ra ngay."
Nhìn bóng lưng chạy trối chết của cô biến mất trong tầm mắt, ba Hưởng cảm thấy như có gì đó nghẹn ở cổ họng, giận không có chỗ phát mà mắng thì không đành.
Vừa khéo con Đẹt ôm quần áo của mợ chạy sang. Từ ngày cậu ba và mợ ba ngủ cùng phòng, do hai người ngủ hai giường nên phòng ngủ có vẻ chật chọi hẳn ra. Vì thế tủ quần áo của cậu mợ đều được chuyển sang phòng cách vách.
Con Đẹt thấy cậu ba vẻ mặt không vui ngồi đó, nó lập tức rụt cổ thả nhẹ bước chân, nhỏ giọng chào cậu một tiếng rồi dè dặt lướt qua.
Vậy mà vẫn bị ba Hưởng gọi lại, hỏi: "Bây đi đâu đó?"
Con Đẹt thật thà đáp: "Dạ con đem quần áo mới cho mợ ạ."
Một suy nghĩ kì lạ đột nhiên loé lên trong đầu, chân mày trái ba Hưởng giật nhẹ một cái, cậu theo thói quen dùng ngón tay khảy khảy chóp mũi, rồi ngoắc tay với con Đẹt: "Đem đồ qua đây, để cậu đưa vào cho mợ."
Mặt con Đẹt nghệch ra, nhưng có cho nó thêm mười lá gan nó cũng không dám cãi lời cậu ba. Nó đem quần áo trong tay đưa cho cậu, sau đó quay người lén lau nước mắt chạy vội ra ngoài.
Không thể làm trái lời cậu, nhưng nó có thể đứng rình bên ngoài cơ mà. Chỉ cần cậu ba bắt nạt mợ, nó sẽ... lập tức đi mách bà đến đây giải cứu mợ ngay.
Ba Hưởng trong lúc vô tình bị gán tội danh "bắt nạt mợ" vẫn không hay biết gì, cậu ngồi đó uống cạn ly trà nóng, sau đó mới thong dong đứng dậy ôm đồ đi đến phòng tắm cách vách.
Bên trong thi thoảng vang lên tiếng nước văng vẳng như xối thẳng vào lòng cậu, nhìn cánh cửa gỗ trước mặt cậu bỗng dưng chùn bước, thêm vào đó là chút bối rối, ân hận vì hành động lỗ mãng nhất thời của mình.1
Bây giờ mà chạy ra gọi con Đẹt trở vào thì không biết phải giấu mặt vào đâu cho hết nhục. Đã lỡ phóng lao thì phải theo lao đến cùng.
Cốc! Cốc! Cốc! Ba tiếng gõ cửa này như rút cạn sức lực trong cơ thể ba Hưởng.
Bên trong rất nhanh lên tiếng gọi ra: "Đẹt mang đồ cho mợ đó hả?"
Cánh cửa từ từ hé mở, cánh tay trắng nõn từ bên trong thò ra mang theo hương thơm ngọt thanh nhè nhẹ. Ba Hưởng cảm giác như bị cánh tay trần đó cào nhẹ một nhát mà thấm tận tim... không thể chống đỡ được.
Chờ mãi không thấy "con Đẹt" đáp lời, Trúc vội giục: "Nhanh nhanh đưa đồ cho mợ nào, gió luồng vào lạnh lung lắm đa."
Ba Hưởng lúc này mới hoàn hồn, cuống quýt dúi quần áo vào tay cô, suốt cả quá trình không hề rên lấy một tiếng.
Chờ cánh cửa đóng lại lần nữa, Ba Hưởng mới như người mất hồn chạy vội ra ngoài. Vừa mới nghĩ đến cánh tay nõn nà cùng hương thơm dịu nhẹ kia, trong mũi bỗng dưng có thứ gì đó ấm nóng chảy ra ngoài.
Ba Hưởng đưa tay quẹt ngang dưới mũi, một màu đỏ tươi đập thẳng vào mắt cậu.
Chỉ nhìn cánh tay thôi mà đã chảy máu mũi! Ba Hưởng không thể tin được bản thân sẽ có phản ứng này.
Con Đẹt đang đứng canh trước cửa phòng thì thấy cậu ba một tay ôm mũi chạy vội ra ngoài. Nó còn tinh mắt nhìn được kẽ tay cậu giống như dính máu. Chẳng lẽ cậu ba lại bị mợ ba "hành hung" nữa ư? Lần này không chọi bể đầu mà là đập thẳng vào mũi? Toang rồi, toang rồi, lần này toang thật rồi ông bà ạ!
Cậu ba nhất định đòi bỏ mợ ba nữa cho xem!
Lúc Trúc đi ra thì bắt gặp con Đẹt đang rơm rớm nước mắt nhìn mình, đôi lần cứ úp úp mở mở muốn nói gì đó nhưng đều không thốt nổi thành lời. Mà cô hiện tại cũng không có thời gian quản nó, khách đến nhà chơi, phận làm dâu con trong nhà đến trễ là rất không đúng rồi.
Trên đường đi đến phòng khách, cô vội lục tìm trong kí ức về chuyện nhà của dượng hai Tài.
Gia cảnh dượng hai Tài chỉ được xem như đủ ăn đủ mặc, cũng chẳng dư dả giàu sang như nhà phú ông. Thẳng thắn mà nói thì cô hai Hoa gả thấp, cho nên mới có thể đưa ra yêu cầu bắt rể như thế này.
Điều đáng ngạc nhiên là trong nhà họ chỉ có mỗi mình dượng hai Tài là con trai, nhưng dượng lại đồng ý đi ở rể.
Theo như Trúc biết chế độ thời này tuy không trọng nam khinh nữ quá mức, nhưng chuyện có con nối dòng, có người lo liệu hương quả thì vẫn là điều không thể thay đổi được.
Có lẽ là tình cảm dượng hai Tài dành cho cô hai Hoa đã vượt qua mọi rào cản, bao gồm cả tư tưởng "nối dõi tông đường" khắc sâu trong lòng mỗi người ở đây chăng?
Bên sui gia đến thăm cũng không ít lần. Người đến tuy không quá nhiều, nhưng cũng chẳng phải ít.
Bà Kim liếc mắt thấy con dâu đã đến cửa, bèn vội cười vẫy tay hối cô nhanh đến bên cạnh mình: "Trúc giúp má lo liệu công chuyện bên ngoài về rồi hả con, nhanh vào đây chào khách một tiếng nào."
Chỉ một lời nói của bà Kim như đã nói rõ vì sao bây giờ cô mới đến chào khách, cũng chặn được miệng của những ai muốn đem chuyện này ra mổ xẻ, công kích con dâu của mình.
Nhưng xét về thân phận thuở còn là gái chưa chồng hay đã là vợ nhà người thì ngó khắp cái làng Tiền này chỉ có người ta a dua nịnh nọt cô chứ không có chuyện cô phải cúi đầu thấp giọng với bất kì ai. Thân hình thướt tha đi đến bên cạnh má chồng, Trúc mỉm cười thật tươi, khẽ gật đầu chào hỏi những vị khách chưa biết tên.