Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Quần áo bẩn thì làm gì? Đương nhiên phải đi thay đồ mới!
Đây là lần đầu tiên cậu ba Hưởng bước chân vào phòng riêng của Trúc. Liếc mắt đảo quanh một vòng liền có thể nhìn ra được cả nhà tỉnh trưởng yêu thương chiều chuộng cô con gái này thế nào.
Nhà này không thiếu nhất là quần áo đàn ông, Trúc đến phòng các anh trai tìm xin một bộ quần áo mới chưa từng mặc qua đem về đưa cho ba Hưởng. Nào ngờ người này còn giở trò lưu manh, cứ thế đứng giữa phòng cởi áo rồi thay trước mặt cô.
Chỉ với đôi ba đường cơ bụng thì nghĩ rằng cô sẽ thẹn thùng đỏ mặt hay sao? Đúng là ấu trĩ!
Trúc ngồi xuống, từ tốn rót cho mình ly nước. Thời tiết dạo này hơi nóng, dù là ban đêm không khí vẫn oi bức, cho nên hai gò má cô mới nóng hừng hực như bị thiêu đốt.
Cậu ba Hưởng thay quần áo xong, cũng ngồi xuống bên cạnh cô, bất chợt hỏi: "Mình khát lắm sao, uống liên tiếp ba ly nước rồi đó."
Tay cầm ly nước của cô khựng lại, rồi đặt xuống bàn, giả vờ bình tĩnh hỏi ngược lại: "Mình đến đây chỉ để xem em uống bao nhiêu ly nước thôi ư? Em còn nghĩ giờ này mình đang ôm ấp nhân tình để vỗ về an ủi đấy đa!"
Cậu ba Hưởng bỗng chột dạ, vốn dĩ đúng là như thế thật, chỉ là vô tình gặp "bạn học cũ" của cô trên đường mới vội vã thay đổi ý định ban đầu mà thôi.
"Từ lúc lên đây tới giờ, thật sự tôi chưa từng chủ động đi tìm Thanh Thanh lần nào. Chuyện ở phòng trà cũng là do anh vợ mời tôi tới đó, chứ tôi nào có biết gì đâu!"
Trúc quan sát chồng mình hồi lâu, chẳng hiểu sao cậu lại cất công chạy tới đây nói mấy lời như giải thích này làm gì, dù sao cô cũng chẳng quan tâm.
"Hôm nay không tìm thì ngày khác cũng sẽ đi tìm mà thôi. Mà mình nói với em chuyện này làm gì? Không phải trước đó chúng ta đã thoả hiệp không xen vào chuyện của nhau rồi hay sao. Việc ai nấy làm, đến lúc thích hợp thì đôi bên vui vẻ li hôn..."
"Li hôn, li hôn, mở miệng ra là cứ li hôn! Trong đầu cô chỉ nghĩ được mỗi cái này thôi hả?" Cậu ba Hưởng bỗng nổi giận đùng đùng cắt ngang lời cô, thái độ cứ như chỉ cần cô nhắc thêm hai chữ "li hôn" lần nữa cậu sẽ lập tức hất bàn ăn vạ.
Trúc ngỡ ngàng ngồi ngơ ra một lúc một phản ứng lại được, mũi khẽ hừ một tiếng, gắt: "Sao tự nhiên mình lại quát em! Em có nói cái gì sai sao? Trước kia một ngày mình đòi li hôn dăm ba bận, bây giờ em chịu phối hợp rồi thì mình lại cau có khó chịu là sao đây?"
Cậu ba Hưởng tự cảm thấy mình đuối lí, cả người sớm đã căng như dây dàn bỗng chốc dịu lại, nhỏ nhẹ lên tiếng: "Trước kia là quá khứ rồi, chúng ta phải tính đến chuyện tương lai chứ."
Trúc cười mỉa, nhắc nhở: "Chuyện tương lai cũng đã tính xong rồi, từ cái lúc chuyện mình cho là quá khứ bị em phát hiện ra đó, mình nhớ chưa mình?"
Cậu ba quả quyết lắc đầu, không biết xấu hổ đáp: "Không nhớ! Chúng ta bàn bạc lại đi."
Vô sỉ đến thế là cùng! Trúc cũng không thèm chấp nhặt so đo, hời hợt bảo: "Được rồi, mình tính thế nào thì nói em nghe thử. Em có thể dành chút thời gian quý báu của mình để xem xét có nên đồng ý hay không?"
Còn thương lượng được là còn cứu vãn được, cậu ba Hưởng lập tức hăng hái, nói ra suy nghĩ của mình: "Từ nay tôi sẽ cắt đứt quan hệ với Thanh Thanh, hai chúng ta tiếp tục làm vợ chồng, như vậy có được không?"
Ánh mắt Trúc nhìn chồng như nhìn một sinh vật lạ, hoàn toàn không có chút tin tưởng đối với lời nói này. Người xưa có câu "giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời", một người đột nhiên thay đổi tính tình thì chắc chắn là toan tính chuyện gì khác.
Trúc nghiêng đầu, vẻ mặt khó hiểu hỏi: "Mình bị cửa kẹp trúng đầu à, hay là mộng du nói mớ?"
"Tôi đang nói chuyện nghiêm túc đấy!" Vẻ mặt cậu ba nghiêm nghị hẳn lên, sau đó lại đổi giọng, hỏi: "Mình thấy vậy có được không?"
"Không, ai chịu chứ em không chịu đâu." Trúc khẽ lắc đầu, cười nói: "Bây giờ mình nghiêm túc, vậy thì trước đó em là trò đùa của mình à. Em đâu phải đồ vật, thích thì mình ghé qua dòm ngó mấy cái, tới lúc chán chê rồi thì đòi mắng đòi bỏ. Đồ vật sở dĩ là đồ vật bởi vì nó vô tri vô giác. Còn em là con người mà, em có cảm xúc, biết nhìn biết nghe biết suy nghĩ. Vì thế, dựa trên mức tình cảm hiện có của hai chúng ta, em cảm thấy cả hai không thích hợp chung sống với nhau tới già đâu."
Cậu ba Hưởng nghe thế nhăn mày, hai bàn tay giấu dưới bàn vô thức siết chặt, cậu chỉ biết bản thân mình lúc này cần phải cố gắng thuyết phục cô, còn vì tại sao phải làm vậy, nhất thời cậu vẫn mơ màng chưa biết được.
"Tôi đã nói đó là chuyện của quá khứ rồi mà." Cậu thở dài, nhỏ giọng nhún nhường: "Trước đó tôi vẫn chưa sẵn sàng kết hôn, cho nên cảm thấy vui chơi với ai cũng là chuyện bình thường. Nhưng bây giờ thì khác rồi, tôi không bài xích cuộc hôn này, chúng ta vừa lúc cũng phù hợp với nhau. Hai nhà chúng ta môn đăng hộ đối, tình nghĩa gắn bó bao đời. Thay vì ầm ĩ không vui thì tôi nghĩ chúng ta vẫn có thể hoà thuận chung sống với nhau được.”
Đoán tới đoán lui, Trúc thật không ngờ cậu ba lại muốn níu kéo cuộc hôn nhân này. Chuyện đến quá bất ngờ khiến cô hơi bối rối, chẳng biết lời cậu nói là thật hay đang toan tính gì đây.
Vì để an toàn, cô chỉ có thể trực tiếp nói thẳng: “Mình chắc chưa? Mình thật sự muốn cùng em chung sống đến già?”
Cậu ba vội vàng cam đoan: “Thằng ba Hưởng này nói được làm được! Một khi đã quyết định chuyện gì tuyệt đối không thay đổi!”
So với sau khi li hôn chịu đựng lời ra tiếng vào, tuy vẫn là cô chủ nhà tỉnh trưởng nhưng rắc rối kéo đến về sau cũng không phải ít. Lại nói không sớm hay muộn gì cô cũng phải lấy người khác, thay vì chọn lựa tiếp xúc lại từ đầu với gia đình xa lạ, thì gia đình phú ông Lê Dư lại tốt đủ mọi mặt.
Hơn nữa, cậu ba Hưởng ngoài việc nuôi con hát bên ngoài thì không còn tật xấu nào khác, đôi lúc còn khá... ngây thơ đấy chứ.
Trúc ngấp một ngụm nước trà, trong lòng tính trái tính phải một hồi, cuối cùng nói: “Nếu mình đã có ý này, vậy thì em cũng xin được phép nói thẳng. Em tuyệt đối không chấp nhận cảnh chung chồng với bất kì ai. Không chấp nhận chuyện con riêng bên ngoài. Càng tuyệt đối không chịu được cảnh chồng mình mập mờ không rõ với người con gái khác.”
Dừng lại một chút, cô mới nói tiếp: “Trước kia vì nghĩ sau này chúng ta sẽ li hôn nên em mới không quan tâm đến chuyện mình và nhân tình, nhưng sau ngày hôm nay thì mọi chuyện sẽ khác. Mình đã suy nghĩ kĩ hay chưa?”
Cậu ba Hưởng bất giác nở nụ cười, gật đầu đồng ý.
Trúc cũng cười, nhướng mày nói tiếp: “Cho nên sau này nếu mình dám trêu đùa ong bướm bên ngoài, thì đừng trách em tàn nhẫn.”
Ba Hưởng bỗng cảm thấy lời đe doạ này đáng yêu lạ thường. Cậu đột nhiên đứng dậy, hai tay dang ra rồi khép lại nhốt Trúc trong ngực mình, dùng tốc độ không kịp trở tay mà “moa” một tiếng bên má cô, sau đó mới vội vàng lùi lại tránh qua một bên.
Bốp! Ly trà sượt qua vành tai cậu đập thẳng vào cánh cửa đóng chặt phía sau vỡ tan tành. Ba Hưởng vuốt ngực thở ra một hơi, thầm cảm thán phản ứng của mình càng lúc càng nhanh nhẹn, đúng là né nhiều sẽ quen.
Trúc nghiến răng ken két, rút khăn tay chà lau bên má vừa bị tập kích bất ngờ, sau đó chỉ tay về phía cậu ba, mắng: “Đồ khốn kiếp! Ai cho phép anh “đánh lén” hả?”
Cậu ba nhún vai, cười nói: “Đã là vợ chồng, hôn một cái có gì to tát đâu. Dù sao thì sau này tôi cũng chỉ có một mình mình thôi, nên mình ráng chịu cực chút bù đắp cho tôi nha.”
Lưu manh! Chết tiệc! Dê già! Trúc giận đến mức suy nghĩ loạn xạ, không còn phân biệt đúng sai.1
Cậu ba khoái chí, một đường đi thẳng đến giường cô ngồi xuống, nói: “Giường hình như hơi nhỏ thì phải, chờ ngày mai tôi sẽ kêu người đổi cái khác, như vậy chúng ta sẽ thoải mái hơn.”
Thoải mái? Cái gì thoải mái cơ? Đây là phòng của cô, là giường của cô mà, liên quan gì tới cậu?
Ba Hưởng như nhìn thấu suy nghĩ của cô, liền trả lời: “Đã là vợ chồng, đương nhiên phải chung giường chung gối. Bây giờ tôi chỉ có mỗi mình thôi, mình còn muốn đuổi tôi đi đâu đây?”
Này thì hứa hẹn đi dạo với trai! Này thì muốn li hôn! Này thì bắt cậu hứng gió đội sương đứng chờ trước cổng! Hôn một cái coi như tiền lãi, “ngủ” một đêm coi như lấy lại cả gốc lẫn lời.
Càng nghĩ tinh thần càng sảng khoái!
Trúc thẩn thờ đứng đó, chẳng hiểu sao cô là người ra điều kiện, nhưng người thiệt thòi vẫn là cô!