Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
58: Nghi Ngờ
Ngày hôm sau, Lưu Lan dọn khỏi căn hộ của Trương Minh Nguyệt, cô quyết định quay trở về ngôi nhà cũ của mình, Trương Minh Nguyệt cũng đã tạm gác lại công việc để ở bên cạnh giúp đỡ bạn thân của mình, tiền thì có thể kiếm lại nhưng bạn thân thì không thể.
Mặc dù bề ngoài Lưu Lan vẫn rất ổn, luôn vui vẻ nhưng Trương Minh Nguyệt biết không phải như thế, thà rằng Lưu Lan khóc lóc, buồn bã một tuần một tháng gì đó còn hơn tự mình chống đỡ, che giấu cảm xúc, quyết định buông bỏ một người mà mình yêu tận hai kiếp thật sự khó khăn, đau khổ.
Tống Tranh hay tin liền có mặt đến giúp Lưu Lan một tay, vừa đúng lúc là cuối tuần anh không cần phải lo gì về công việc cả.
Lê Trọng Hưng cùng Triệu Hoàng Phú cũng đến, Lưu Lan nhìn ba người đàn ông trước mặt không biết phải nói thế nào, cô có đuổi thế nào cũng không chịu đi cứ kiên quyết ở lại đòi phụ giúp.
Lưu Lan khoanh hai tay tựa lưng vào tường, nghiêm mặt, hai mắt hơi híp lại hỏi ba người các anh: “Ba người thật sự biết dọn dẹp à? Ai cũng là đại thiếu gia, từ nhỏ tới lớn đều được người khác hầu hạ, không động tới móng tay, bây giờ chạy tới đây xung phong dọn dẹp tôi thấy không ổn đâu.” Nơi này đã lâu không có người ở, bụi đã đóng một lớp, cô sợ chưa gì ba con người này đã xách dép bỏ chạy rồi.
“Em đừng có xem thường bọn anh như thế chứ, bây giờ anh còn biết nấu ăn nữa đấy, không giống như lúc trước đâu.” Tống Tranh lên tiếng đáp lại, vỗ ngực tự tin bản thân có thể làm được, nấu ăn khó như vậy anh còn học được, mặc dù còn chút bất ổn nhưng chung quy người ăn vẫn được, sẽ không đau bụng như lần trước.
Lưu Lan bày ra vẻ mặt khó tin khi nghe Tống Tranh nói mình biết nấu ăn, nói mặt trời mọc hướng tây cô còn tin hơn chuyện anh biết nấu ăn, hơn nữa nỗi ám ảnh về chuyện ôm nhà vệ sinh khi ăn đồ anh nấu vẫn còn hiện rất rõ mồn một trong tâm trí của cô.
Không chỉ có Lưu Lan mà những người còn lại cũng trợn mắt há hốc miệng kinh ngạc, không tin lời anh nói.
Tống Tranh thấy mọi người không tin thì hừ một tiếng rồi nói: “Không tin thì sau này tôi sẽ trổ tài nấu cho mọi người ăn.”
Tất cả đều lắc đầu từ chối, sự tích nấu ăn lần trước bọn họ có ai mà không biết chứ? Bọn họ không muốn tranh nhà vệ sinh với nhau đâu, nghe thôi mà muốn toát cả mồ hôi hột.
Mất nửa ngày, Lưu Lan cùng mọi người cơ bản đã dọn dẹp xong, chỉ cần trang trí và mua thêm một số đồ dùng nữa là xong.
Tống Tranh nhìn quanh ngôi nhà, nó quá nhỏ so với căn biệt thự cô từng ở, hai phòng ngủ gộp lại còn rộng hơn căn nhà này, anh thật sự không muốn để vợ mình ở đây một chút nào, Tống Tranh muốn Lưu Lan chuyển về hoặc anh muốn chuyển đến đây sống cùng với cô, nhỏ bao nhiêu cũng được chỉ cần có thể ở cùng với vợ là được.
Đáng tiếc là không thể, bây giờ Tống Tranh mà nói muốn Lưu Lan về ở biệt thự hay muốn đến ở cùng với cô thì đảm bảo sẽ bị cô đá văng ra khỏi đây.
- ---------------------------------------------
Lưu gia
Từ sáng cho đến trưa, điện thoại của Lưu Quân Tùng và Đào Cẩm Xuân reo liên tục, Lưu Bội Linh cũng không ngoại lệ, chỉ vì một tin tức vô căn cứ ở trên mạng mà suốt nửa ngày ba người bọn họ đã bị làm phiền muốn chết, ai nấy đều gọi điện hỏi thực hư như thế nào, Lưu Quân Tùng rốt cuộc không chịu nổi nữa mà tức giận quăng mạnh điện thoại xuống sàn nhà.
Không chỉ Lưu Bội Linh, Đào Cẩm Xuân mà những người làm ở Lưu gia cũng giật mình sợ hãi, người làm run rẩy không dám ở trong phạm vi mà Lưu Quân Tùng có thể nhìn thấy, bọn họ đi không dám phát ra tiếng động lớn, thở cũng không dám thở mạnh, sợ bản thân sẽ bị ông giận cá chém thớt.
Đào Cẩm Xuân nuốt nước bọt, cố gắng trấn tĩnh bản thân lên tiếng: “Tôi thấy chuyện này cũng không phải không đúng, không có lửa thì làm sao có khói chắc chắn đã có ai biết gì đó rồi nên mới dám tung tin như thế.
Quân Tùng! Ông xem ngay từ khi hiểu chuyện Lưu Lan đã bắt đầu đối nghịch với ông, trong thâm tâm chỉ có mẹ không có ba, có khi nào…”
Đào Cẩm Xuân liếc mắt quan sát phản ứng của Lưu Quân Tùng, bây giờ bà phải đẩy hết mọi chuyện lên người Lưu Lan, nếu phải tìm đứa con gái không phải thiên kim tiểu thư Lưu gia thì người đó chỉ có thể là Lưu Lan, tuyệt đối không phải là con gái của bà.
Lưu Quân Tùng siết chặt hai bàn tay, ánh mắt lộ rõ tia máu, ông im lặng suy nghĩ một lúc cảm thấy những gì vợ mình nói cũng không phải không đúng.
Quả thật rất có thể Lưu Lan không phải là con gái ruột của Lưu Quân Tùng, nếu không thì tại sao lại dứt khoát, vô tình và luôn chống đối với ông như thế.
Trong đầu của Lưu Quân Tùng lóe lên một suy nghĩ đáng sợ, có khi nào năm đó Phương Ngọc Mai dứt khoát rời đi không một chút lưu luyến là do có người tình bên ngoài hay không? Người tình đó có phải mới là ba ruột của Lưu Lan? Không biết chừng Lưu Lan đã biết và nhận người ba đó rồi, không lộ tin tức ra bên ngoài là vì muốn giữ lại cái danh thiên kim tiểu thư Lưu gia để bòn rút tiền của ông?
Nếu thật là vậy thì Lưu Quân Tùng nhất định sẽ không tha cho Phương Ngọc Mai và Lưu Lan, điện thoại dùng để làm việc đã bị vỡ nát, ông lấy chiếc điện thoại mà chỉ người thân trong nhà mới biết ra rồi liên lạc với Lưu Lan, ông phải kéo cả Lưu Lan và Lưu Bội Linh đi xét nghiệm huyết thống, ai con gái ai không phải con gái của ông sẽ sáng tỏ thôi.
- ----------------------------------------------
Do dọn dẹp nửa ngày trời nên khi Tống Tranh, Trương Minh Nguyệt cùng Lê Trọng Hưng và Triệu Hoàng Phú rời đi cô liền nằm xuống giường ngủ một chút.
Một chút của Lưu Lan là đến tận bảy giờ tối, vừa cầm điện thoại lên đã nhìn thấy cuộc gọi nhỡ của Lưu Quân Tùng và tin nhắn của Thái Bách Trung, mặt mày của cô trở nên nghiêm trọng mở tin nhắn xem, Thái Bách Trung muốn hẹn gặp cô? Tại sao đột nhiên muốn gặp cô chứ? Hắn lại có âm mưu gì?
Đang đắm chìm trong muôn vàn câu hỏi, Lưu Lan bị giật mình trở về hiện thực khi nghe tiếng chuông điện thoại, là Thái Bách Trung gọi đến.
Lưu Lan cau mày nghe máy, bên kia Thái Bách Trung thấy điện thoại đã kết nối thì lập tức cất tiếng: “Bây giờ cô có rảnh không? Tôi có chuyện muốn gặp cô ngay bây giờ.”
“Được thôi.” Lưu Lan chần chừ một lúc thì đồng ý gặp Thái Bách Trung.
Hai người gặp nhau tại quán cũ, trước khi bước vào quán Lưu Lan đã gửi vị trí của mình cho Trương Minh Nguyệt, báo với bạn thân là hiện tại mình đang đi gặp Thái Bách Trung, nếu hai tiếng sau không thấy cô nhắn tin thì nhất định đã xảy ra chuyện.
Bước vào bên trong quán gặp Thái Bách Trung, đợi nước uống được mang lên Lưu Lan lạnh lùng hỏi: “Anh đột nhiên hẹn tôi ra đây là có chuyện gì?”
“Tôi muốn cô quay trở lại sáng tác nhạc cho tôi, chỉ cần cô đồng ý mỗi tháng tôi sẽ trả cho cô gấp năm lần số tiền mà công ty đã trả cho cô lúc trước.” Thái Bách Trung không vòng vo, Lưu Lan vừa hỏi liền nói vào vấn đề chính, chỉ cần Lưu Lan đồng ý quay về sáng tác thì điều kiện gì hắn cũng chấp nhận ngoại trừ việc thừa nhận với công chúng chuyện hắn ăn cắp bản nhạc kia..
59: Thăm Bệnh
Lưu Lan cảm thấy bản thân vừa nghe được một chuyện vô cùng nực cười, cô chống cằm đôi mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào Thái Bách Trung: “Anh nghĩ thử xem tôi có đồng ý hay không? Anh ăn cắp bài hát của tôi, cho người tông tôi, bây giờ lại muốn tôi sáng tác nhạc giúp anh nổi tiếng? Anh nghĩ anh là ai?”
Thái Bách Trung đã đoán trước được thái độ của Lưu Lan, hắn nhếch mép cười thản nhiên đáp lại: “Tôi nghĩ cô vẫn chưa biết hết thủ đoạn của tôi đâu nhỉ? Tôi có thể tàn độc đến mức nào cô vẫn chưa thể tưởng tượng ra được đâu.”
“Anh là đang đe dọa tôi? Anh nghĩ tôi sẽ sợ sao? Nếu như tôi sợ thì ngay từ đầu tôi sẽ không đồng ý đến gặp anh rồi.” Lưu Lan cười khẩy một tiếng, sự độc ác, tàn nhẫn của Thái Bách Trung e là chỉ có mình cô là người biết rõ nhất, nói thẳng ra sẽ không có một ai hiểu rõ hắn hơn là cô đâu.
“Cô nghĩ phía sau của cô có Tống Tranh chống lưng là tôi sẽ không làm gì được cô? Nếu thật sự nghĩ như thế thì cô cũng xem thường tôi quá rồi.” Thái Bách Trung thấy bộ dạng một chút sợ sệt cũng không có của Lưu Lan thì biết Lưu Lan đang tự tin vì có Tống Tranh chống lưng.
Ánh mắt của Lưu Lan không một chút gợn sóng, vẫn rất điềm nhiên đáp trả: “Tôi không cần ai phải chống lưng cho mình cả, nếu tôi thật sự chết đi thì tôi nhất định sẽ kéo anh chết cùng, anh không tin thì cứ thử đi.”
Dứt tiếng, Lưu Lan đứng dậy rời khỏi quán, cô vừa lên taxi liền nhắn báo tin cho Trương Minh Nguyệt. Ngồi trên xe, Lưu Lan nhớ lại Tống Tranh từng nói mẹ của anh bệnh mãi vẫn chưa khỏi, vậy thì bây giờ cô sẽ lấy hết can đảm đi thăm, xin lỗi bà.
Tống gia
Người làm thấy Lưu Lan đến thì vui vẻ mở cửa cho cô vào, bọn họ có thể đoán ra được cô đến là để thăm bà chủ: “Bà chủ đang ở trên phòng cùng với ông chủ, cô hãy lên đó đi ạ.”
Lưu Lan cười gượng, khẽ gật đầu chầm chậm bước lên trên phòng của Hà Yên Thư, từng bước chân đều nặng nề vô cùng, đứng trước cửa cô chần chừ một lúc mới gõ cửa, người ra mở cửa là Tống Quốc An, ông thấy con dâu đến thì mỉm cười hiền từ: “Con vào trong đi.”
Nói xong Tống Quốc An đi ra bên ngoài để cho vợ cùng con dâu của mình nói chuyện. Lưu Lan mím môi, do dự vài giây mới bước vào bên trong đóng cửa lại, cô mấp máy môi khe khẽ gọi: “Mẹ…” Bất chợt Lưu Lan cảm thấy bây giờ cô không có tư cách gọi như thế vội sửa lại: “Bác gái!”
Hà Yên Thư thấy Lưu Lan đến thăm mình thì tâm tình tốt lên hẳn nhưng chưa kịp thể hiện ra bên ngoài đã bị một tiếng bác gái làm cho vụt tắt niềm vui trong lòng, bà hừ một tiếng quay đầu nhìn sang chỗ khác.
Lưu Lan lại không hề hay biết những gì bà đang suy nghĩ trong đầu, chỉ nghĩ bà còn đang tức giận chuyện kết hôn giả: “Con xin lỗi, ngay từ đầu con không nên gạt bác và bác trai, hai bác yêu thương con như vậy thế mà con lại khiến cho hai bác thất vọng, đau lòng, con…” Càng nói giọng của cô càng nghẹn lại.
Sao lại khóc rồi? Hà Yên Thư vốn dĩ là muốn giận Lưu Lan lâu thêm một chút nhưng khi thấy cô rơi nước mắt, cúi thấp người xin lỗi bà lại không nỡ giận. Hà Yên Thư vẫn cố giữ vẻ mặt lạnh nhạt cất giọng nói: “Nếu muốn tôi tha thứ thì phải xem biểu hiện của cô như thế nào đã, đừng tưởng chỉ đến thăm tôi có một chút như thế là tôi sẽ mềm lòng tha thứ không có đâu.”
Lưu Lan cong khóe môi mỉm cười, nghe những lời này thì cô biết bà đã không có tức giận nữa rồi. Nếu Hà Yên Thư thật sự còn tức giận thì đã đuổi Lưu Lan ra khỏi phòng mất rồi, hơn nữa thái độ của Tống Quốc An đối với cô cũng rất tốt, tuy vui mừng nhưng hai người càng như thế cô càng áy náy, cắt rứt hơn,cảm giác tội lỗi lại không ngừng tăng lên.
Hà Yên Thư đã sống hơn nửa đời người, loại người gì cũng đã từng gặp qua, nếu không tinh mắt thì bà đã không ưng ý đứa con dâu này ngay từ lần đầu gặp mặt rồi. Bây giờ, chỉ cần liếc mắt một cái liền biết Lưu Lan đang cảm thấy có lỗi, áy náy với mình, Hà Yên Thư thật muốn nói với cô rằng nếu như cảm thấy áy náy, có lỗi thì mau chóng quay trở về làm con dâu của bà để bù đắp lại vết thương lòng của bà đi, nhưng hiện tại bà đang tỏ vẻ giận dỗi nên không thể nói thế được.
Lưu Lan ở lại Tống gia chăm sóc, trò chuyện với Hà Yên Thư một lúc thì rời đi vì trời cũng đã muộn rồi, bà còn phải nghỉ ngơi nữa. Hà Yên Thư nhìn con dâu lại nhớ đến con trai, cũng không đành lòng nhìn con trai đau khổ vì bị vợ bỏ, thôi thì bà giúp con trai mình một tay vậy.
Quay trở về nhà, Lưu Lan lấy trong túi xách ra một bình xịt hơi cay, một con dao rọc giấy, hai thứ này cô đã bỏ vào khi đi gặp Thái Bách Trung. Khóe môi của Lưu Lan hơi cong lên, trong đôi mắt thoáng qua một tia vui vẻ, đắc ý. Thái Bách Trung! Ngày anh phải trả giá cho những gì mà mình đã gây ra sắp đến rồi.
Ở biệt thự, Tống Tranh vừa giải quyết xong công việc còn tồn lại thì nhận được cuộc gọi từ Đinh Thất: “Chủ tịch! Ngài đã xem tin tức ở trên mạng chưa ạ?” Tin tức về Lưu gia đã xuất hiện từ tối ngày hôm qua nhưng cho đến tận bây giờ cậu vẫn không thấy động thái gì của sếp mình cả.
“Tin tức gì?” Tống Tranh khẽ cau mày hỏi, từ hôm qua đến giờ anh chỉ tập trung quan tâm đ ến Lưu Lan, giúp cô dọn nhà, không hề mở điện thoại xem tin tức gì.
Trợ lý Đinh vội nói cho chủ tịch của mình biết tin: “Từ tối hôm qua, có một tài khoản trên mạng xã hội đã đăng một tin nói là thiên kim tiểu thư Lưu gia không phải là thiên kim tiểu thư thật sự, còn nói Lưu gia không phải chỉ có một thiên kim mà là tận hai người mà một trong hai người đó là tiểu thư giả.”
“Cái gì chứ? Tiểu thư giả?” Tống Tranh càng nghe càng nhíu chặt hai mày đến mức như sắp dính lại với nhau, sao lại có chuyện tiểu thư giả ở đây? Chuyện này Lưu Lan đã biết chưa nhỉ?
“Tôi đã cho người điều tra tài khoản đó nhưng không tra được gì vì nó chỉ lập ra để đăng tin này lên rồi biến mất, bên phía Lưu Quân Tùng thì cả ngày hôm nay không hề bước ra khỏi Lưu gia.”
“Tôi biết rồi, cậu cứ tiếp tục cho người theo dõi Lưu Quân Tùng và cả Đào Cẩm Xuân nữa.” Tống Tranh không biết chuyện tiểu thư giả là tin đồn nhảm hay là thật, nếu là thật thì người đó chắc chắn là Lưu Bội Linh, anh tin tưởng vào mẹ vợ và vợ của mình, anh tin Lưu Lan là thiên kim tiểu thư hàng thật giá thật.
Sáng hôm sau, Lưu Lan bắt xe đến bệnh viện, tối hôm qua sau khi về nhà Lưu Quân Tùng lại một lần nữa gọi điện cho cô bảo rằng sáng mai phải đến bệnh viện cùng với ông, cô không biết tại sao ông đột nhiên lại hẹn gặp ở bệnh viện, nghĩ mãi vẫn không ra. Lưu Lan càng hoang mang, khó hiểu hơn khi thấy cả Đào Cẩm Xuân và Lưu Bội Linh cũng có mặt, ba người họ đang muốn làm cái gì vậy?