Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cầm tờ kết quả xét nghiệm trên tay, đôi tay của Lưu Quân Tùng run rẩy, lửa giận trong lòng mỗi lúc một lớn, không ngờ Đào Cẩm Xuân lại dám giở trò trước mặt của ông. Lưu Quân Tùng nén cơn giận, mỉm cười nói với con gái của mình: “Bây giờ mọi chuyện đã sáng tỏ, con hãy theo ba về nhà đi có được không? Con là thiên kim tiểu thư duy nhất của Lưu gia, phải quay về Lưu gia ở, không thể chịu cực khổ ở bên ngoài được.”
“Ông bớt giả tạo đi, cái gì mà thiên kim tiểu thư duy nhất của Lưu gia nên phải quay về Lưu gia ở? Không thể chịu cực khổ ở bên ngoài? Lưu Quân Tùng! Ông nói mấy câu đó mà không biết ngượng miệng hay sao? Với những gì mà ông đã gây ra cho Lan Lan, ông nghĩ nó sẽ chịu quay về ở? Ông muốn con gái tôi quay về đấy chỉ là vì hiện tại chỉ có nó mới có thể giúp tập đoàn Lưu thị vượt qua cửa ải khó khăn này thôi.” Phương Ngọc Mai cảm thấy thật chướng mắt với cái bộ dạng giả tạo, cha con tình thâm của Lưu Quân Tùng, bây giờ sức khỏe của bà đã tốt lên rồi, sẽ không cho phép bất cứ ai có thể ức hiếp Lưu Lan nữa. Cuối cùng thì cũng có ngày bà đủ sức khỏe để đứng ra bảo vệ cho con gái.
Lưu Quân Tùng bị Phương Ngọc Mai nói cho nghẹn họng không nói được gì, Lưu Lan đứng bên cạnh sau khi nghe xong mấy lời của Lưu Quân Tùng thì không biết có nên vui hay không nữa, từ trong túi cô lấy chiếc điện thoại ra bật phần mà mình đã ghi âm cho ông nghe. Ông nghe xong sắc mặt tối sầm, trở nên lạnh lẽo, đáng sợ, cơn giận dữ trong lòng bùng lên dữ dội, bọn họ dám diễn trò trước mặt ông, Đào Cẩm Xuân và Ngô Đại Sơn diễn tốt tới nỗi có thể đi làm diễn viên được luôn rồi.
Lưu Quân Tùng gọi điện cho người đưa Đào Cẩm Xuân cùng Lưu Bội Linh đến bệnh viện, chưa đầy nửa tiếng đồng hồ hai mẹ con bọn họ đã có mặt, Đào Cẩm Xuân, Lưu Bội Linh hớt hải chạy vào trong phòng bệnh mà quên mất đó là phòng bệnh của Phương Ngọc Mai. Nhìn thấy những người có mặt ở đấy, hai người họ sững người mất vài giây, trong lòng lộp bộp, dâng lên một nỗi bất an khó tả.
“Đào Cẩm Xuân! Bà làm sao vậy? Sao sắc mặt của bà tự nhiên trắng bệch thế? Đang lo sợ điều gì à?” Lưu Quân Tùng khóa chặt hai mẹ con Lưu Bội Linh bằng cặp mắt sắc như dao, tràn đầy căm hận, giận dữ, hận không thể ngay lập tức ăn tươi nuốt sống bọn họ.
Đào Cẩm Xuân cố giữ bình tĩnh trả lời: “Tôi là đang lo lắng cho ông, lúc nghe tin ông đang ở bệnh viện ông có biết tôi đã lo lắng, hoảng sợ cỡ nào không hả?”
“Vậy à? Lo lắng, hoảng sợ hay là đang mừng rỡ ở trong lòng, thầm cầu mong tôi thật sự có chuyện để hai mẹ con bà có thể thuận lợi thừa kế hết số tài sản của tôi?” Ông nở một nụ cười lạnh lẽo, cất giọng châm biếm.
Lưu Quân Tùng đứng dậy cầm tờ giấy xét nghiệm đưa cho hai mẹ con Lưu Bội Linh xem, hai mẹ con bọn họ xem xong thì hoảng sợ, cả người bắt đầu run rẩy, Lưu Bội Linh hoảng hốt, vội nói: “Ba! Ba đừng tin, tờ giấy này là giả, bọn họ làm giả để gạt ba đó, đừng tin bọn họ.”
“Thế thì cô có dám đi xét nghiệm huyết thống một lần nữa không? Ai con gái ruột, ai nói dối, ai nói thật là sẽ biết ngay thôi.” Lưu Lan ngồi bên cạnh Tống Tranh lên tiếng, mọi chuyện đã rành rành như thế mà hai mẹ con Lưu Bội Linh vẫn cố chấp không chịu thừa nhận.
Lưu Bội Linh run sợ, môi mấp máy mãi vẫn không nói được gì, làm sao cô ta dám chứ? Lúc trước mẹ cô ta có thể qua mặt dễ dàng vì tất cả người ở đây đều sơ ý, không nghĩ ngợi nhiều nhưng bây giờ thì khác sao có thể qua mắt được bọn họ nữa chứ? Đặc biệt là Lưu Quân Tùng, ông đã cảnh giác hơn rất nhiều rồi.
Đào Cẩm Xuân đưa mắt nhìn Lưu Quân Tùng, vẻ mặt hiện rõ sự sợ hãi tột độ, bà há miệng một lúc mới thốt lên được: “Quân Tùng…”
Một tiếng chát rất lớn vang lên, ông đã thẳng tay giáng một cái tát thật mạnh lên mặt của Đào Cẩm Xuân khiến bà ta đau điếng, choáng váng, loạng choạng ngã xuống đất, Lưu Bội Linh kinh hãi hét lên một tiếng, vội vàng cúi người muốn đỡ mẹ của mình đứng dậy, nhưng Đào Cẩm Xuân đẩy nhẹ con gái ra bò đến dưới chân của Lưu Quân Tùng, kéo ống quần của ông khóc lóc, cầu xin: “Quân Tùng! Tôi biết lỗi rồi, tôi biết tôi không nên làm như thế nhưng vì tôi yêu ông, không muốn rời xa ông, tôi sợ khi ông biết Bội Linh không phải con ruột liền bị ông đuổi đi nên tôi bất đắc dĩ phải làm thế.”
“Yêu tôi hay yêu tiền của tôi?” Lưu Quân Tùng trừng mắt, vững vàng đáp trả, ông vô tình, không một chút do dự dùng chân đá Đào Cẩm Xuân ra, ánh mắt sắc như dao, lãnh đạm nói tiếp: “Tôi nể tình đã sống chung nhiều năm nên không xử lý bà mạnh tay, tôi cho thời gian hết ngày hôm nay, bà cùng con gái bà phải dọn hết đồ đạc ra khỏi Lưu gia, nếu bà vẫn ở lì không chịu đi thì đừng trách tôi mạnh tay, vô tình vô nghĩa.”
Tống Tranh nhìn đồng hồ sau đó nghiêng người khẽ nói vào tai của Lưu Lan: “Mọi chuyện cũng đã sáng tỏ rồi, bây giờ chúng ta đưa con trai bà Xuân đi đến đồn cảnh sát thôi.”
Lưu Lan gật gật đầu cùng Tống Tranh rời đi, khi lướt ngang qua Đào Cẩm Xuân khóe môi của cô cong lên, nói đầy ẩn ý: “Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc đâu, bà còn phải trả giá rất nhiều với những gì bà đã gây ra.”
Đào Cẩm Xuân rùng mình, cảm giác bất an một lần nữa dâng lên ở trong lòng, bà ta đưa mắt nhìn theo bóng lưng của Lưu Lan và Tống Tranh. Cô nói thế là có ý gì? Bà ta quay đầu lại nhìn Phương Ngọc Mai, phải rồi, Phương Ngọc Mai bây giờ đã không còn giống như lúc trước, chắc chắn những chuyện mà bà ta đã làm Phương Ngọc Mai đã nói ra hết. Bây giờ phải làm sao đây? Tiêu rồi! Tiêu thật rồi!
Ở đồn cảnh sát, cảnh sát đưa Tống Tranh, Lưu Lan và cậu thiếu niên ấy đi gặp bà Xuân, bà ta vừa nhìn con trai mình thì ngay lập tức phản ứng mạnh, muốn xông tới chỗ của anh và cô nhưng đã bị cảnh sát giữ lại: “Các người muốn gì? Các người muốn tôi làm gì cũng được, đừng làm hại đến con trai của tôi.”
“Chúng tôi muốn gì bà biết rõ mà, trước tiên bà hãy nghe con trai của bà nói đã.” Tống Tranh kéo ghế cho Lưu Lan ngồi xuống, sau đó ngồi ở bên cạnh của cô.
Bà Xuân nghe con trai của mình kể xong thì hoảng sợ, không thể nào tin được Đào Cẩm Xuân lại làm ra cái chuyện độc ác với con trai mình như thế, bà Xuân đã trung thành với Đào Cẩm Xuân bao năm nay thế mà bây giờ lại đối xử với bà ta như vậy.
Bà Xuân căm phẫn, giận dữ, nếu Đào Cẩm Xuân đã tuyệt tình đến mức này thì đừng trách, bà ta nhìn cảnh sát, Tống Tranh và Lưu Lan rồi quyết định nói ra hết tất cả tội ác của Đào Cẩm Xuân, không sót một chuyện nào.