Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đã năm tháng kể từ ngày diễn ra hôn lễ, Lưu Lan cùng Trương Minh Nguyệt ngồi trong quán cà phê, quán đã được sửa chữa và mở rộng thêm rất nhiều, Trương đại tiểu thư dịu dàng ngồi vuốt v e chiếc bụng gần chín tháng của mình, kể từ khi mang thai cô không còn nhận thêm bất kỳ vai diễn nào nữa, gần như là rời khỏi giới giải trí, vì sợ ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng nên cô mới nghe lời chồng mình tạm ngưng mọi hoạt động. Trương Minh Nguyệt đưa mắt nhìn chiếc bụng hơi nhô lên của bạn thân: “Tớ nhớ không nhầm thì ngày mai là ngày cậu đi siêu âm để biết giới tính của thai nhi đúng không?”
Lưu Lan khẽ gật đầu, kể từ khi mang thai cô trở nên dịu dàng, đằm thắm hơn hẳn, gương mặt bầu bĩnh, có da có thịt hơn rất nhiều. Trương Minh Nguyệt cười cười hiếu kỳ hỏi: “Lan Lan! Cậu mong đứa bé là trai hay gái?”
“Con trai, thật ra trai hay gái không quan trọng nhưng nếu chọn thì có lẽ tớ hy vọng đứa con đầu tiên là con trai, bởi vì con trai sẽ giống chủ tịch Tống nhà tớ.” Lưu Lan cười híp cả hai mắt khi nhắc đến Tống Tranh.
Trương đại tiểu thư bĩu môi xùy một tiếng, xem cái bộ dạng u mê chồng của bạn thân cô kìa, không còn lời nào để nói nữa. Lúc trước đâu đến mức như thế nhưng không hiểu vì sao sau khi đám cưới Lưu Lan lại nâng cao mức độ u mê chồng thêm mấy bậc. Vợ thì u mê chồng, chồng thì sủng vợ tận trời, cái gia đình này khiến người ta phải đau cả răng vì độ ngọt sến.
Ngày hôm sau, Tống Tranh đưa Lưu Lan đi khám thai định kỳ, mặc dù đã nghe tiếng tim thai vô số lần nhưng mỗi lần nghe anh và cô đều có chung một cảm xúc khó tả, giống như lần đầu nghe thấy vậy. Khi nghe bác sĩ tiết lộ giới tính thai nhi, Tống Tranh cười không thấy mặt trời, nụ cười luôn hiện rõ trên môi không kiềm lại được, anh vừa dìu vợ đến bãi đỗ xe vừa tưởng tượng ra dáng vẻ con gái cưng của mình.
Chiếc xe từ từ lăn bánh rời khỏi bệnh viện, chủ tịch Tống vui vẻ hỏi vợ mình: “Vợ! Em muốn ăn gì?”
Lưu Lan suy nghĩ rồi trả lời vài món mà mình vừa mới nghĩ ngay ở trong đầu, kể cũng lạ từ khi mang thai cho đến giờ cô không hề bị nghén hay gì cả, ăn uống thoải mái vô cùng, nếu không phải cái bụng hơi nhô lên thì có lẽ cô còn nghĩ mình không hề mang thai nữa kìa. Lưu Lan nhớ lại khoảng thời gian ốm nghén của Trương Minh Nguyệt mà rùng mình, cảm thấy bản thân thật may mắn khi không bị gì cả.
Bà Tống vui mừng vì bản thân không bị nghén chưa được bao lâu thì bắt đầu ốm nghén hơn nữa còn rất nặng, người ta thường bị nghén ba tháng đầu còn cô thì tháng thứ năm mới bị. Lưu Lan nhìn cái gì cũng thấy buồn nôn, ăn uống không được gì cả, sắc mặt xanh xao, chưa đầy một tháng đã mất đi cái má bánh bao của mình.
Tống Tranh nhìn vợ của mình nghén nghiêm trọng như thế thì xót vô cùng, nhưng hiện tại anh lại không thể giúp được gì bởi vì ngay cả lại gần cô cũng không được. Lưu Lan nghén đến cả anh luôn rồi, bây giờ chỉ cần nhìn thấy mặt của anh cô cũng nghén thì nói gì đến việc ở cạnh chăm sóc cho cô, chủ tịch Tống bất lực sầu ơi là sầu, mỗi lần muốn ở gần vợ là anh phải mang khẩu trang, trên người tuyệt đối không được có mùi gì.
Trương Minh Nguyệt nhìn bạn thân của mình thở dài không thôi, không chỉ nghén đồ ăn, gương mặt mà còn nghén cả bài hát, thật không hiểu nổi, nghén gì mà lạ lùng.
May mắn là đến tháng thứ bảy Lưu Lan đã không còn ốm nghén nữa, Tống Tranh mừng muốn rớt nước mắt, suốt hai tháng anh bị cách ly khỏi vợ yêu anh khó chịu, buồn bực muốn chết, cuối cùng thì cũng được trở lại bên cạnh Lưu Lan rồi.
Chủ tịch Tống bắt đầu công cuộc vỗ béo vợ mình, khoảng thời gian ốm nghén Lưu Lan đã gầy đi rất nhiều, nếu cứ tiếp tục gầy như thế thì làm sao có đủ sức khỏe để sinh chứ? Bà Tống được chồng mình vỗ béo đến mức bây giờ chỉ cần nghe anh gọi ‘vợ ơi’ thôi đã rùng mình muốn co giò bỏ chạy.
Ngày Lưu Lan hạ sinh là một ngày vô cùng đẹp trời, so với Trương Minh Nguyệt thì cô sinh khá nhanh, Tống Tranh được bác sĩ cho phép vào phòng sinh, anh như tiếp thêm sức mạnh cho vợ yêu, luôn nắm chặt lấy tay của cô cổ vũ. Có lẽ cả đời này chủ tịch Tống sẽ không bao giờ quên được hình ảnh lúc sinh của Lưu Lan, đối với anh nó rất kinh khủng, ám ảnh không thôi, mỗi lần nhớ đến là xót đến mức không còn từ nào để diễn tả, thấy cô đau đớn anh cũng đau theo, chỉ mong sinh thật mau.
Khoảnh khắc bà Tống vượt cạn thành công hạ sinh bé gái anh cùng cô rơi nước mắt vì hạnh phúc, Tống Tranh khom người đặt lên trán của cô một nụ hôn, khẽ nói: “Vợ ơi! Em đã vất vả rồi, cảm ơn em, cảm ơn em rất nhiều.”
Sau khi sinh xong, Lưu tiểu thư bị táo bón một thời gian, thấy vợ bị hành từ lúc mang thai cho đến khi sinh xong vẫn còn bị hành, Tống Tranh đau lòng, cực kỳ xót cho vợ yêu. Mỗi ngày trôi qua anh lại càng yêu vợ mình hơn, trân trọng cô rất nhiều. Cùng vợ trải qua thời kỳ mang thai sau đó chăm sóc cho con, anh mới biết phụ nữ lấy chồng sinh con đã phải hy sinh rất nhiều, Tống Tranh sợ Lưu Lan sẽ bị trầm cảm sau sinh nên đã giành hết mọi việc chăm sóc cho con gái, ở bên cạnh cho cô cảm giác an toàn, làm trò cho cô vui.
Tống Tranh đợi Lưu Lan dỗ con gái ngủ xong thì nhích người ôm vợ vào lòng, hôn nhẹ lên đỉnh đầu của cô: “Vợ ơi! Anh yêu em chết đi được, yêu rất rất nhiều luôn.”
Lưu Lan rúc vào trong lòng ngực của chồng, mỉm cười khe khẽ đáp lại lời yêu của Tống Tranh: “Em cũng yêu anh rất rất nhiều, tình cảm của em trải qua hai kiếp đều không thay đổi.”
Cô cảm thấy bản thân mình thật may mắn, hạnh phúc khi có chồng là Tống Tranh, mặc dù kiếp trước mối tình của cô và anh không được trọn vẹn nhưng ở kiếp này tình yêu của hai người đã vô cùng trọn vẹn, hoàn mỹ. Tống Tranh rất cưng chiều, yêu thương Lưu Lan hơn nữa còn rất tâm lý, suy nghĩ thấu đáo mọi chuyện, khiến cho cô cảm thấy mình chính là người phụ nữ hạnh phúc, may mắn nhất thế gian này.
Lưu tiểu thư lại một lần nữa cảm ơn ông trời đã cho cô sống lại, cho cô một gia đình nhỏ hạnh phúc, được sống bên mẹ, bên những người mà cô yêu thương, quý trọng.