Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Diệp Túc Đông khi đi khảo sát thực địa thì bị khối thép rơi trúng người làm xuất huyết não, toàn thân bại liệt, mất hẳn ý thức nên biến thành người thực vật. Nhà họ Diệp đã phải tốn rất nhiều tiền để điều trị làm cho anh ấy tỉnh lại nhưng vẫn không có một chút tiến triển nào.
Lần này là một nhóm bác sĩ do cấp dưới cũ của ông đưa về, nghe nói họ đã cứu sống được mười mấy trường hợp người thực vật ở nước ngoài. Tin này khiến cho cả nhà trông đợi một kỳ tích sẽ xuất hiện.
Lần đầu tiên hút tủy, cả nhà đều đến bệnh viện chờ đợi. Cố Diễn Sinh và Diệp Túc Bắc vai vế nhỏ nhất được phân công trông trẻ con nên không phải đóng vai thần hộ pháp mặt sắt ở bên ngoài phòng vô trùng.
Ngồi trên chiếc ghế dài trên bãi cỏ của bệnh viện, Diệp Túc Bắc yên lặng nhắm mắt thả lỏng người, Cố Diễn Sinh bồn chồn nắm cánh tay Diệp Túc Bắc hỏi, “Nhóm bác sĩ vớ vẩn đó có giỏi thật không? Bao nhiêu bác sĩ hàng đầu trong nước mà còn không chữa được.”
Diệp Túc Bắc nhấc cánh tay cô ra, tiếp tục nhắm mắt, môi chỉ hơi mấp máy, “Trước đây là điều trị duy trì, bây giờ là cấy tế bào gốc. Nguy hiểm hơn một chút.”
Nghe Diệp Túc Bắc nói nguy hiểm, Cố Diễn Sinh thấy thót tim. Cô há miệng kinh ngạc, “Không phải chứ, nguy hiểm hơn, thế nhỡ xảy ra chuyện gì...”
Cố Diễn Sinh càng nghĩ càng thấy nguy hiểm, cô không dám nói đến điều tồi tệ nhất đó.
Diệp Túc Bắc không nói gì. Anh hơi nhíu mày lại. Mãi lâu sau anh mới mở mắt ra, thở dài, “Không phẫu thuật thì không nguy hiểm. Anh Đông không thể ngủ như vậy cả đời được. Ông và Giang Thần đã ký tên rồi. Giờ đành phải nghe theo ý trời thôi.”
Diệp Túc Bắc lúc này chắc là cũng rất căng thẳng. Cố Diễn Sinh nắm tay anh. Cả người anh căng ra, tay ướt đẫm mồ hôi.
Diệp Túc Bắc từ nhỏ đã rất yêu quý anh Đông. Trước đây dù anh mắc lỗi gì cũng đều được anh Đông chịu đòn thay. Lúc nhỏ Diệp Túc Bắc đùa nghịch, trèo lên giàn nho ở hành lang của thư viện trong vườn không may trượt chân ngã, cả người lăn xuống hồ nước. Lúc đó anh chỉ là một cậu bé, sức vẫn còn yếu nên mới bơi được vài mét đã từ từ chìm nghỉm giống như một hòn đá. Tất cả trẻ con đều nhát gan đứng nhìn, chỉ có anh Đông không nói một lời vội vàng nhảy xuống hồ kéo anh lên.
Lúc đó anh Đông cũng chỉ lớn hơn Diệp Túc Bắc hai tuổi, cứu được Diệp Túc Bắc thì anh Đông lại bị viêm phổi, phải nằm viện mất đúng hai tháng, suýt nữa thì mất mạng. Chỉ có Diệp Túc Bắc là vô lo vô nghĩ cứ thế mà lớn lên.
Cố Diễn Sinh vẫn biết Diệp Túc Bắc rất kính trọng người anh trai này. Ông nội rất thích Diệp Túc Bắc, luôn khen anh thông minh, có khí phách. Ông cũng lên kế hoạch để anh kế thừa sự nghiệp. Nhưng Diệp Túc Bắc không muốn điều đó, anh cũng không muốn xung đột với anh Đông nên kiên quyết chọn đi theo con đường trái ngược với chính trị. Từ rất lâu rồi, Diệp Túc Bắc đã từng nói với Cố Diễn Sinh rằng, “Dù anh Đông có muốn cái mạng này của anh thì anh cũng sẽ cho anh ấy mà không cần phải chớp mắt.”
Lúc này Cố Diễn Sinh không hỏi thêm gì nữa, bởi vì cô biết dù Diệp Túc Bắc ngồi đây nhưng sự căng thẳng và lo lắng trong lòng anh không kém bất cứ người nào ngồi trong đó. Cô cầm tay của Diệp Túc Bắc xoa xoa vào má mình và an ủi anh “Đừng suy nghĩ nhiều quá, có nhiều người mong anh ấy tỉnh lại như vậy, anh ấy sẽ không nỡ ngủ tiếp đâu.”
Diệp Túc Bắc nghiêng đầu nhìn cô chăm chú, mãi hồi lâu anh mới nói, “Hy vọng như vậy.”
Có thể là có kỳ tích thật. Diệp Túc Đông ngủ đúng ba năm sau khi được cấy tế bào gốc lần đầu tiên thì bắt đầu dần dần tỉnh lại. Tuần đầu tiên anh ấy bắt đầu tự chớp mắt. Sau vài ngày, tay của anh bắt đầu cử động được.
Suốt ba năm qua, lần đầu tiên Cố Diễn Sinh thấy Lục Giang Thần khóc.
Thấy Diệp Túc Đông dần dần cử động được, Lục Giang Thần khóc như một đứa trẻ. Nước mắt cô ấy bất giác tuôn trào. Bộ dạng vừa khóc vừa cười của cô ấy khiến cho mọi người có mặt ở đó đều không cầm được những giọt nước mắt xót xa.
Cuối cùng Cố Diễn Sinh nghẹn ngào bước lên ôm lấy cô ấy, xoa nhẹ vào vai cô an ủi, “Mọi việc sẽ ổn thôi, mọi việc sẽ ổn thôi.”
Lục Giang Thần khóc nức nở, cô nói ngắt quãng, “Chỉ cần anh ấy tỉnh lại, dù có vất vả đến đâu cũng đáng.”
Cố Diễn Sinh không dám nói Lục Giang Thần là người vĩ đại nhất, nhưng quả thật tinh thần của Lục Giang Thần khiến cô hết sức khâm phục.
Cô yêu Diệp Túc Bắc đến tận xương tủy. Nhưng chính cô cũng chưa dám khẳng định nếu họ đổi vị trí cho nhau thì cô có chịu đựng được như vậy hay không?
Tình hình của Diệp Túc Đông càng ngày càng tốt hơn nên nét mặt vui cười của Lục Giang Thần cũng ngày càng rạng rỡ hơn. Đến cuối tuần cô ấy còn chủ động rủ Cố Diễn Sinh đi mua sắm.
Họ chọn đi chọn lại trong số hàng hóa bày la liệt, cuối cùng mỗi người cũng chọn được một chiếc váy mặc vào ngày mừng đại thọ chín mươi của ông nội. Lục Giang Thần không những là một người vợ tốt mà còn là người mẹ tốt, một người cháu dâu tốt. Gần như cả buổi chiều Cố Diễn Sinh cùng cô ấy nấn ná ở khu vực bán quần áo trẻ em và người già. Cô ấy mua cho mình ít nhất. Ngược lại, cô ấy mua cho Giai Giai và ông rất nhiều đồ, làm cho Cố Diễn Sinh thấy xấu hổ cũng phải mua cho ông một đôi giày.
Sau khi mua sắm xong, chân của Cố Diễn Sinh mỏi đến mức không muốn động đậy nữa. Hai người ăn cơm luôn ở ngoài. Lúc ăn cơm vô tình nhắc đến chuyện trước đây, Lục Giang Thần mấy lần nhìn Cố Diễn Sinh, định nói gì đó rồi lại thôi. Cố Diễn Sinh cảm thấy cô ấy có điều gì đó không bình thường liền hỏi, “Lục Giang Thần, chị làm sao vậy? Có phải là có điều gì muốn nói không? Cứ liếc trộm em làm em thấy không thoải mái?”
“Thực ra cũng không có chuyện gì lớn.” Lục Giang Thần múc một bát canh đưa cho cô, “Chị cũng chỉ nghe cái loa Diệp Túc Anh nói thôi, không biết có phải là thật không?”
Cố Diễn Sinh nhíu mày, “Có gì cứ nói đi, vòng vo mãi làm gì?” Cô đột nhiên bật cười, “Hay là Diệp Túc Bắc có vợ bé ở ngoài bị mọi người nhìn thấy?”
“Xí!” Lục Giang Thần trách cô, “Túc Bắc không phải như vậy đâu. Em cứ nói chú ấy có cô nào đó ở ngoài, chị có nhìn thấy bao giờ đâu. Chú ấy cũng chỉ là đối phó thôi. Làm kinh doanh khó tránh khỏi có lúc cũng phải góp vui lấy lệ.”
“Các chị đều nói tốt cho anh ấy, nếu là em góp vui lấy lệ thì chắc mọi người lại nói em không giữ đạo của phụ nữ.”
Lục Giang Thần cười, “Con người em sao lại phiền phức như vậy? Chồng nghe lời chẳng tốt quá còn gì, chẳng nhẽ chú ấy phải có gì đó thì em mới vui à?”
Cố Diễn Sinh cũng cười theo, “Không phải vậy, nhưng cuộc sống tẻ nhạt quá, chán lắm!”
“Em đừng nói như vậy.” Lục Giang Thần bỗng nhiên hạ thấp giọng, ngó nghiêng xung quanh, cảnh giác nói, “Diệp Túc Anh nói là nhìn thấy Tô Nham. Hình như cô ấy đã quay về.”
Cố Diễn Sinh nghe vậy, nụ cười trên mặt bỗng nhiên gượng gạo, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng và sợ hãi. Cô cố gắng lấy lại bình tĩnh, vững giọng hỏi, “Chuyện từ khi nào vậy?” Dù có cố tỏ vẻ bình tĩnh nhưng giọng nói của cô vẫn run run.
Lục Giang Thần vẫn cúi đầu ăn cơm, không phát hiện vẻ khác thường của Cố Diễn Sinh.
“Chị cũng không rõ lắm. Diệp Túc Anh nói là gặp Tô Nham dẫn cả một đứa bé về nữa. Có thể cô ta đã kết hôn ở nước ngoài.”
Nghe đến từ “kết hôn”, sự lo lắng đang dâng lên đến cổ họng của Cố Diễn Sinh mới từ từ xuôi xuống.
Lục Giang Thần vẫn còn nói chuyện dông dài, “Chị nghĩ bây giờ hình như cô ta không còn quan hệ gì với bọn em nữa. Bây giờ Túc Bắc thương em như vậy, có lẽ là đã quên cô ta từ lâu rồi. Khi nghe thấy chuyện này chị lo lắng đến chết đi được, chỉ lo là xảy ra sơ suất gì.”
Cố Diễn Sinh cười gượng nói, “Làm gì có sơ suất gì, bây giờ Diệp Túc Bắc là con châu chấu trong tay em, nếu nhảy lung tung, em đập chết luôn!”
“Đúng, đúng, đúng, em là ai chứ? Lo gì chứ?” Lục Giang Thần cười trêu chọc, “không biết ai trước đây thường than thở với chị là Diệp Túc Bắc không thật thà. Có lẽ chị bị bệnh Alzheime, nhớ nhầm rồi!”
Cố Diễn Sinh cười véo cô ấy. Véo đến nỗi cô ấy phải cười ngặt nghẽo.
Cô không nói cho Lục Giang Thần biết là cô không những để tâm mà còn để tâm một cách quá mức. Dù Tô Nham ở đâu, kết hôn hay chưa thì cô vẫn luôn có sự thù địch và khúc mắc sâu sắc đối với người phụ nữ này.
Cô vẫn cố gắng cười. Đằng sau khuôn mặt tươi cười đó chất chứa đầy sự bất an trong lòng.
Hồi cô và Diệp Túc Bắc mới kết hôn đã không ít lần giận nhau vì chuyện của Tô Nham. Cứ nghĩ đến sự thân mật giữa Tô Nham và Diệp Túc Bắc trước đây là Cố Diễn Sinh lại không thể kiềm chế được bộ mặt sa sầm đối với Diệp Túc Bắc. Cô ghen đến phát điên, ghen đến mức không thể kiểm soát được cơn nóng giận trong lòng. Rõ ràng từ nhỏ cô là một người không thích cạnh tranh, nhưng cô lại sốt sắng muốn vượt qua Tô Nham, muốn chiếm vị trí quan trọng nhất trong lòng Diệp Túc Bắc. Yêu một người là đau khổ, đặc biệt là trong tình trạng không thể kiểm soát được mong muốn chiếm hữu đang ngày càng tăng lên.
Hồi đó không biết vì muốn lấy lại thể diện hay chỉ đơn thuần là vì muốn như con nhím đâm nát người khác mà cô đã nói ra những lời lẽ thật cay nghiệt.
Mỗi lần Diệp Túc Bắc về muộn một chút là cô lại nhảy dựng lên, “Muộn thế này mới về, có phải là lại đi hẹn hò với tình cũ, niềm vui mới nào không hả?”
Diệp Túc Bắc không thèm để ý gì đến vẻ chua ngoa, cay nghiệt đó của cô. Cô một mình tức tối đến phát điên lên thì anh cũng vẫn làm việc của mình như không có chuyện gì xảy ra.
Thực ra Cố Diễn Sinh biết, sau khi họ kết hôn, số lần Diệp Túc Bắc gặp Tô Nham có thể đếm trên đầu ngón tay, mà lần nào cô cũng biết. Nhưng cô không thể chịu đựng được cách Diệp Túc Bắc vùi đầu vào làm việc quên ngày quên đêm để bảo vệ sự trong sáng cho Tô Nham. Thực ra cô không muốn mâu thuẫn gay gắt với anh, cô nghĩ rằng họ có thể sống tôn trọng nhau cả đời.
Mỗi đêm, khi âu yếm nhìn trộm khuôn mặt đang ngủ của Diệp Túc Bắc, cô đều không thể bỏ qua đôi mày hơi nhíu lại của anh. Cô vừa thương vừa đau lòng. Thương là vì những nếp nhăn giữa đôi lông mày anh, đau lòng là vì người có thể xóa đi những nếp nhăn đó lại không phải là cô.
Cách đây lâu lắm rồi, lúc cô còn buồn chán đi lang thang ở nơi xa xôi, cô đã đọc được một bài văn. Bài văn đó cụ thể viết về cái gì cô không còn nhớ rõ nữa, nhưng có mấy câu cô vẫn còn khắc sâu trong tâm trí, “Mỗi lần anh nhìn em với đôi mắt trống rỗng, em lại nhớ đến ánh mắt dịu dàng khi anh nhìn cô ấy, em lại không thể dịu dàng được nữa. Mỗi lần anh bực mình vì những yêu cầu của em, em lại nhớ đến cách anh đáp ứng mọi yêu cầu của cô ấy, em lại bực mình. Em biết anh đang cố gắng để quên đi. Em biết, anh yêu cô ấy, yêu cả những năm tháng anh yêu cô ấy nữa. Bạn gái cũ, bạn gái cũ của anh đã không còn là bạn gái của anh nữa nhưng lại làm phiền bạn gái của anh. Bạn gái của anh ghét bạn gái cũ của anh.”
...
Lúc đó Cố Diễn Sinh chỉ là một cô bé mới vào đại học vô lo vô nghĩ. Phị Trước Mã Giáp còn ghi chú thêm dưới bài văn đó rằng, “LZ là người phụ nữ ngốc nghếch, mơ mộng hão huyền muốn chiến thắng những ký ức đó.”
Không ngờ sau chưa đến ba, bốn năm, cô lại biến thành người phụ nữ ngốc nghếch đó.
Cô cũng nhiều lần tự hỏi mình, Cố Diễn Sinh, mày dựa vào cái gì mà đòi thắng những ký ức đó, đó là mối tình đầu của Diệp Túc Bắc, làm sao mày có thể xóa đi được?
Câu trả lời đã rõ như ban ngày, nhưng cô vẫn không muốn thừa nhận.
Mãi sau đó cô mới học được cách vùi đầu vào cát giống như loài đà điểu, giả vờ như không hay biết gì.
Chỉ có điều đến hôm nay, sau bao nhiêu năm như vậy, Tô Nham, bạn gái cũ của Diệp Túc Bắc, sao cô lại trở về?
...
Sự việc đã xảy ra bao nhiêu ngày rồi mà Cố Diễn Sinh vẫn không thể bình tĩnh lại được. Tim cô như muốn nhảy ra ngoài, chỉ cần không chú ý là có thể vỡ tan.
Cho đến khi Kiều Tịch Nhan gọi điện cho cô.
Giọng của Kiều Tịch Nhan lạnh lùng mà nghiêm trọng, “Diễn Sinh, mình biết việc này mình không nên nói, nhưng bây giờ mình bắt buộc phải nói, mới đây không lâu mình gặp Tô Nham, cô ấy dẫn theo một đứa bé. Mình đã nhờ anh em quen biết điều tra rồi, lúc cô ấy nhập cảnh có dẫn theo đứa bé, tên đăng ký của nó là Diệp Hinh Tâm.”
...
Cô không còn nhớ lúc đó là mấy giờ, mấy phút, mấy giây nữa, cũng không nhớ mình đang ở đâu, bởi vì vào lúc đó, thời gian đã dừng lại, trời đất quay cuồng, dường như tất cả mọi thứ đều sụp đổ, tiêu tan trước mắt cô. Mới đây cô vẫn còn dương dương tự đắc về hạnh phúc mình đang có, nhưng chỉ trong chớp mắt nó đã bị xé tan nát, biến thành tro bụi tung bay trong không trung.
Cô nắm chặt cái điện thoại, cắn môi để cố gắng lấy lại bình tĩnh. Cô lạnh lùng nói, “Kiều Tịch Nhan, mình không tin. Dù cho Diệp Túc Bắc có mở miệng thừa nhận thì mình cũng không tin.”
Nói xong, cô tắt điện thoại.
Trái tim cô lúc đó đập như điên dại.
Tô Nham, sự trở về của cô quả là đáng sợ.
Hóa ra bao nhiêu năm qua, Cố Diễn Sinh cô vẫn không phải là đối thủ của cô ta.