Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cố Diễn Sinh mơ mơ ảo ảo với rất nhiều ảo ảnh, cô mơ thấy mình biến thành một con chim hải âu, giang rộng đôi cánh, bay xuyên qua bầu trời u ám đầy mây, rồi lại giang cánh lượn qua mặt hồ trong xanh lấp lánh ánh nắng. Sau đó, cô mệt quá, liền lười nhác bay vào một đám mây, đậu trên vai một người. Người đó đột nhiên quay đầu lại, cô chợt nhìn thấy khuôn mặt của chính mình, khoảng mười lăm tuổi, “người ấy” nghiêng đầu về phía mặt trời mỉm cười, khuôn mặt xinh tươi và rạng ngời như bông hoa dành dành với hương thơm ngọt ngào phảng phất. Mặt trời di chuyển, thời gian thấm thoắt trôi, cô chỉ dừng lại trên vai mình. Sau đó, bầu trời dần lộ ra ánh nắng, làm tan đi làn sương mù xung quanh cô.
Tia sáng cực mạnh đầu tiên làm chói mắt cô. Cô cảm thấy khá đau. Một lúc sau, cô mới dần dần mở mắt.
Trước mắt là một phòng bệnh trông rất yên tĩnh. Thoang thoảng mùi thuốc khử trùng. Cố Diễn Sinh mở đôi mắt mơ màng, thăm dò xung quanh. Ánh nắng nhàn nhạt bên ngoài cửa sổ chiếu vào phòng. Tiếng chim vỗ cánh và cả tiếng hót vào buổi sớm mai, khiến cô cảm thấy vô cùng thoải mái. Cơ thể cô nặng trĩu và mệt mỏi, nhưng ý thức thì đã bắt đầu tỉnh táo dần. Cô chủ động quay đầu. Bên cạnh chiếc giường bệnh sạch sẽ, có một người đang ngủ.
Người này, vô cùng quen thuộc với cô.
Chết đi sống lại, ngoài sự cảm kích, cô không biết còn có thể làm gì nữa.
Cô chưa muốn làm anh tỉnh giấc, chỉ lặng lẽ ngắm xoáy tóc trên đỉnh đầu anh. Tóc anh dày và đen bóng. Ngắn ngắn một cách chỉnh tề, ngay ngắn, xoáy tóc giữa đầu trông mới dễ thương làm sao, khiến cô yêu vô cùng.
Người nằm bên cạnh giường ngủ không sâu, mặc dù các cử động của Cố Diễn Sinh rất nhẹ nhàng, nhưng vẫn đủ làm anh thức giấc.
Anh mở đôi mắt mệt mỏi nhìn cô, rồi nhìn không rời mắt, như thể cô là báu vật mất đi vừa tìm lại được. Anh cất giọng khàn khàn và trầm trầm, “Em tỉnh rồi à?”
Cố Diễn Sinh nhìn đôi mắt đỏ ngầu của anh, hơi đau lòng. Cô đưa tay ra vuốt anh theo bản năng. Ngón tay cô dừng lại ở thái dương anh, dùng ngón tay thuôn dài của mình nhẹ nhàng vuốt theo mái tóc ngắn của anh.
“Em ngủ bao lâu rồi?” Vừa hôn mê tỉnh dậy, giọng cô có vẻ bị lạc đi.
“Bốn mươi lăm tiếng.”
“Anh ở đây suốt à?”
“Em có đói không? Bác sĩ nói em có thể ăn được đồ lỏng.” Diệp Túc Bắc không trả lời thẳng vào câu hỏi của Cố Diễn Sinh. Đôi mắt ánh lên vui mừng khôn xiết.
Cố Diễn Sinh đưa tay xuống xoa xoa bụng mình, bụng có vẻ mềm và lỏng hơn, nhưng bằng phẳng. Cô hỏi, “Con…” cô không biết phải hỏi thế nào. Lúc đó cô đã hoàn toàn mất ý thức, thậm chí còn không biết con mình còn sống hay đã chết.
Diệp Túc Bắc nắm tay cô cười, “Con rất khỏe, rất khỏe, nặng ba cân, dù sinh non, nhưng trông chẳng khác những đứa trẻ bình thường khác. Em rất tuyệt vời, chăm sóc con rất tốt.”
Từ đáy mắt Cố Diễn Sinh hiện lên từng niềm vui, cô nôn nóng, “Con đang ở đâu? Em muốn nhìn mặt con.”
Diệp Túc Bắc dùng tay giữ vai cô, “Con đã có y tá chăm sóc, nhưng nếu so với con, thì em còn khiến mọi người lo lắng hơn. Đợi lát nữa mẹ đến, em uống tạm cái gì đã. Sau đó anh sẽ đưa con đến.”
Cố Diễn Sinh ngoan ngoãn nghe theo. Cô không muốn nói nhiều với anh. Nhưng cô vẫn chưa ngồi dậy, vết mổ ở bụng đã đau nhói. Cô thở hắt ra, rồi lại hít vào.
“Chao ôi, đau quá.” Cố Diễn Sinh tự chế nhạo mình, “Suýt nữa thì mất mạng, em đúng là một người mẹ kém cỏi.”
Diệp Túc Bắc nhẹ nhàng vuốt tóc cô, thành thật nói, “Em là người mẹ dũng cảm nhất mà anh từng biết. Nhất định con trai sẽ cảm thấy tự hào vì em.”
“Thật không?”
“Chắc chắn rồi.”
Cố Diễn Sinh nằm trong viện tròn nửa tháng mới xuất viện. Diệp Túc Bắc và bà Cố chăm sóc cô hết sức chu đáo. Cố Diễn Sinh lúc đầu cũng hơi khó chịu. Nhưng cảm giác mãn nguyện khi có con bên cạnh lại lớn hơn bất cứ thứ gì khác. Vì thế, cô cũng không có thời gian để đôi co với họ.
Lúc bận nhất, Diệp Túc Bắc nghe hết cuộc điện thoại này đến cuộc khác, nhưng Cố Diễn Sinh cũng không để ý quá nhiều, nghĩ lại hành động ném chiếc nhẫn cưới lúc vào phòng mổ, Cố Diễn Sinh lại thấy sợ. Cô vẫn nghĩ rằng trước khi sinh mình sẽ không hậm hực, ấm ức và làm những điều ngớ ngẩn như vậy, không ngờ cô lại thiếu lý trí đến mức đó, xem ra các nghiên cứu của các nhà khoa học không phải là không có lý.
Chết đi sống lại đã giúp cô thông suốt rất nhiều điều, có thể ví như vượt qua quỷ môn quan. Những tình cảm trước đây của cô, bao nhiêu nước mắt chẳng đáng là gì. Cuối cùng cô đã hiểu, với Diệp Túc Bắc, cô và họ Diệp quan trọng ngang nhau, không thể chọn một trong hai, cô cũng có thể cùng anh giải quyết, xử lý tất cả mọi chuyện.
Hai người được nói chuyện một cách cởi lòng, nhưng cũng chỉ có mười mấy phút mà thôi. Đó là lúc bà Cố đi rửa bát đũa. Diệp Túc Bắc ôm đứa con khóc vì khát sữa mà chẳng biết phải làm thế nào. Chiếc áo sơ mi vốn rất chỉn chu của anh nhàu nhò vì bế con. Nhưng dù nói thế nào anh cũng không chịu buông tay ra, cứ một mực ôm đứa con vừa đầy tháng và áp sát tai con để cưng nựng. Nhưng tiếc đứa bé lại không phải là “thuộc hạ” của anh, nên chẳng chịu theo ý bố chút nào, cứ thế khóc. Nhìn Diệp Túc Bắc dở khóc dở cười, không biết làm thế nào, Cố Diễn Sinh thực sự mãn nguyện.
Cô còn đòi hỏi gì nữa? Kiếp này có được Diệp Túc Bắc và con ở bên cạnh đã là mãn nguyện lắm rồi.
Cô bước đến bên cạnh Diệp Túc Bắc, dịu dàng vuốt ve đứa con bé bỏng đang nằm gọn trong lòng anh.
Đúng là đứa trẻ khát sữa, vừa ngửi thấy mùi sữa trên người Cố Diễn Sinh, đứa bé đã nín ngay lập tức, khuôn mặt nhỏ xinh, trăng trắng dù chưa rõ hẳn nhưng đã có nét hơi giống Diệp Túc Bắc. Đứa bé mím chặt môi nằm ngủ ngon lành trong lòng Diệp Túc Bắc. Cố Diễn Sinh chạm nhẹ vào mũ con, nở một nụ cười vô cùng mãn nguyện.
Cô ngẩng đầu nhẹ nhàng nói với Diệp Túc Bắc, “Để em bế cho.”
Diệp Túc Bắc lắc lắc đầu, nói với vẻ rất nghiêm trọng, “Nó trọng nữ khinh nam. Là một kẻ háo sắc.”
Cố Diễn Sinh dở khóc dở cười, mắng anh, “Chỉ có anh mới nói con như thế thôi đấy.”
Diệp Túc Bắc cười phá lên. Đuôi mắt kéo dài thành một vệt, nhìn giống tài tử nào đó. Nhưng ngay lúc đó Cố Diễn Sinh không nghĩ ra. Tóm lại vẻ đẹp đó cũng như ánh hào quang. Cô chỉ cảm thấy anh đẹp một cách đặc biệt, chẳng giống ai.
Diệp Túc Bắc cúi đầu nhìn con, rồi lại ngẩng lên nhìn Cố Diễn Sinh, thú thật, “Trước khi sang đây anh đã nghĩ đến rất nhiều khả năng, anh tự cảm thấy mình không thể có nhiều may mắn. Nhưng không ngờ anh lại thực sự may mắn đến thế.” Anh vừa nói vừa cười, ánh mắt chứa chan tình yêu, sự hiền từ của người cha và sự chững chạc, điềm tĩnh của người chồng. Anh nói, “Cảm ơn em vì đã chấp nhận cho anh cơ hội nữa, cảm ơn em đã đưa Tích Triều đến với cuộc đời anh.”
Anh nói rất chân thành. Một Cố Diễn Sinh vốn không hiểu tình cảm của anh đã bị anh làm cho mủi lòng, nhe răng ra nói, “Thưa Diệp thiếu đại gia, cái cách mê hoặc đó của ngài tôi không chịu được đâu ạ.”
Diệp Túc Bắc chỉ cười.
Cố Diễn Sinh nghĩ một lúc, nói với anh, “Lúc nào chúng mình về nước?”
“Em muốn quay về à?” Diệp Túc Bắc không dám tin, “Chẳng phải em từng nói là muốn ở đây cả đời sao?”
“Nếu không phải vì suýt chết, thì chắc em chẳng muốn quay về. Nhưng vào thời khắc con người sắp lìa xa cõi đời, tự dưng lại thấy rất nhớ nhà. Em muốn quay về nước, nếu có chết em cũng muốn chết ở nơi thân thuộc với mình.”
Diệp Túc Bắc khẽ chau mày, “Em nói linh tinh gì đấy. Đừng có động một cái là lại nói đến chuyện sống chết, tương lai vẫn còn dài lắm.”
Cố Diễn Sinh nhìn bộ dạng của Diệp Túc Bắc, liền trêu, “Ái chà, Diệp đại thiếu gia của chúng ta, thế là thế nào?” Đột nhiên cô dựa sát vào Diệp Túc Bắc, cười nhạo, “Sao, sợ em chết à?”
Chưa kịp đợi cô nói xong, Diệp Túc Bắc đã nhân cơ hội ghé xuống hôn vào môi cô. Nụ hôn của anh vẫn dịu dàng, ấm áp như thế. Anh không hề tham lam, chỉ hôn nhẹ lên môi cô. Cố Diễn Sinh không ngờ anh lại làm thế, hơn nữa từ khi chia tay nhau, lâu lắm rồi họ không có những hành động thân mật như vậy, bỗng cô cảm thấy chân tay như thừa, khuôn mặt chợt đỏ bừng.
Nhìn gương mặt trắng ngần bỗng ửng đỏ của cô, Diệp Túc Bắc cười một cách mãn nguyện, rồi thong thả nói. “Diễn Sinh, nghe nói năm 2013 có bão mặt trời đấy.”
Cố Diễn Sinh vẫn đang lâng lâng, nên không hiểu kịp.
“Nghĩa là sao?”
“Nghe nói đó là hiện tượng của ngày tận thế.”
Cố Diễn Sinh lại càng không hiểu, “Anh định nói cái gì cơ?”
Diệp Túc Bắc cười híp cả mắt. Nụ cười đó tinh khiết như màu trắng của tuyết làm lóa mắt, trong suốt như pha lê, lại có chút xảo quyệt. Dường như xuyên qua cả thời gian. Cố Diễn Sinh thảng thốt như nhìn thấy Diệp Túc Bắc của thời niên thiếu. Chiếc áo sơ mi trắng cùng khuôn mặt hơi nghiêm túc, trong lòng cô bỗng thấy viên mãn như thuở ban đầu.
Hơi thở ấm áp của anh truyền nhẹ bên tai cô, mê hoặc đến cực độ. Giọng nói của anh đầy quyến rũ, vọng bên tai cô, “Trước khi đến ngày tận thế, chúng mình tái hôn đi.”
Cố Diễn Sinh bỗng ngẩng phắt đầu. Nụ cười của Diệp Túc Bắc vẫn khiến người ta mê mẩn. Cô ngơ ngác đứng nguyên chỗ cũ, như thể vừa được trải qua thêm một lần cầu hôn nữa. Khuôn mặt cô rạng rỡ vì sung sướng và hạnh phúc.
Cô nghiêm túc nhìn anh, ngay sau đó lại bắt bẻ, làm cao, “Đã chuẩn bị gì đâu, chỉ hai ba câu là có thể tái hôn à?”
Diệp Túc nhìn cái vẻ tiểu nhân đắc chí của cô, liền thủng thẳng trả lời, “Được, vậy hãy để anh chuẩn bị.”
“Anh cần chuẩn bị bao lâu?”
“Sao? Em lo rồi à? Sợ anh nuốt lời à?”
“Em á? Anh bây giờ mới chỉ bắt đầu thôi!”
“...”
Cố Diễn Sinh mặc dù chưa đồng ý luôn với Diệp Túc Bắc về việc tái hôn, nhưng câu trả lời của cô thì ai cũng hiểu, nhưng kể ra cũng đúng, con cũng đã sinh rồi, còn làm cao nỗi gì nữa?
Thủ tục về nước diễn ra vô cùng thuận lợi, theo lời Cố Diễn Sinh, lựa chọn đúng đắn nhất trong cuộc đời Diệp Túc Bắc thứ nhất là đã lấy người vợ như cô, thứ hai là đã tìm được thư ký Vu Hân Lan.
Cô ấy làm việc luôn khiến người khác yên lòng, mọi mặt đều khiến người khác không phải bận tâm.
Vé là chiều ngày mười lăm tháng Năm. Trước ngày về nước, Cố Diễn Sinh và Diệp Túc Bắc đi chơi khắp nước Đan Mạch một vòng, đồng thời chia tay với những người bạn ở đây. Bao gồm cả Vương Lệnh Văn.
Vương Lệnh Văn nhìn đôi mắt đang dần lấy lại thần thái của cô thì cười mãi. Anh giống một bậc tiền bối đã trải qua nhiều biến cố, nên thường nói những câu mang đầy trí tuệ, khiến Cố Diễn Sinh rất khâm phục. Nhưng cũng có lúc anh lại rất giống một đứa trẻ, rất tinh nghịch. Ví dụ như bây giờ. Anh chỉ vào chiếc bụng vẫn còn bèo nhèo của Cố Diễn Sinh, cười một cách tinh quái, “Nhìn kìa, cuối cùng cũng biến dạng rồi.”
Cố Diễn Sinh vốn ưa cái đẹp, liền nhìn anh khó chịu.
Vương Lệnh Văn thì đã quá quen với những cái lườm nguýt của cô, anh xỏ tay vào túi, hỏi, “Lần này đi rồi chắc không quay lại nữa đúng không?”
“Cũng có thể sẽ quay lại chơi, nhưng trong thời gian ngắn thì chưa chắc, con em còn nhỏ quá.”
“Ừ”, Vương Lệnh Văn chùng giọng xuống, “Chắc trong thời gian ngắn anh cũng chưa thể quay về nước được.” Anh cười với Cố Diễn Sinh, “Sao không sinh con gái nhỉ? Thế thì mười năm sau anh lại được làm con rể của em!”
“Anh thật đáng ghét!” Cố Diễn Sinh mắng anh, mắng xong cô lại nghĩ tới chuyện khác, nén cười, “Hay là anh và con trai em thành gay đi, em sẽ cố gắng chấp nhận điều đó.”
“Có thật không? Vậy thì anh đành phải nhận lời rồi, nếu không lại thành bất kính.”
Đối phó với người “mặt dày” lại phản ứng nhanh nhạy như Vương Lệnh Văn, Cố Diễn Sinh chỉ biết chịu thua mà thôi.
Một hồi sau, cô không còn cười cợt nữa, nói, “Ngày mười lăm em đi rồi, không đến tiễn em được à?”
“Ngày đó anh có giờ giảng.”
Cố Diễn Sinh bĩu môi, “Bạn bè kiểu gì vậy, biết đâu em đi rồi không bao giờ quay lại nữa, anh phải đổi giờ để đến tiễn em đấy.”
Vương Lệnh Văn cười, “Nhưng anh rất ghét cảnh ly biệt thì làm thế nào?”
“Ngày đó, anh dạy giờ nào?”
“Đầu giờ chiều.”
“Chiều em sẽ bỏ ra một tiếng để nghe anh giảng, chẳng phải anh vẫn bảo em đến nghe đó sao?”
Vương Lệnh Văn nhún vai, “Hoan nghênh bất cứ lúc nào.”
Nhìn vẻ đầy tự tin của anh, Cố Diễn Sinh không thể không cười nhạo, “Giờ anh tự đắc, thực ra lúc về nhà chắc phải quay cuồng chuẩn bị bài để thể hiện chứ gì?”
“Bị em phát hiện hết rồi!”
“Nói được đấy!”
“...“
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chớp mắt đã đến ngày phải từ biệt.
Dọn dẹp đồ xong giao thằng bé cho bà Cố, Cố Diễn Sinh cùng Diệp Túc Bắc vội vàng đến trường của Vương Lệnh Văn.
Đây là lần đầu tiên cô đến, nhưng lại có cảm giác rất thân quen. Kiến trúc kiểu Châu Âu, cổ điển kết hợp với hiện đại, thanh nhã mà hùng vĩ, đâu đâu cũng lãng mạn và đầy nét phong tình độc đáo, kỳ công của các nhà thiết kế.
Ánh nắng xuyên qua những bụi cây thưa thớt. Cố Diễn Sinh huyên thuyên, nắm tay Diệp Túc Bắc. Anh chú ý lắng nghe, thỉnh thoảng hướng mắt nhìn tỏ vẻ đồng tình, khiến Cố Diễn Sinh thấy thổn thức với những gì đã qua. Cô đứng trước trường, dừng lại một lát, quay người lại nói với Diệp Túc Bắc, “Em vào đó nghe anh ấy giảng một tiếng, em đã nhận lời với anh ấy rồi, anh ở ngoài này đợi em nhé.” Diệp Túc Bắc nhìn sâu vào mắt cô, gật đầu đồng ý, “Sao anh không hỏi tại sao không cho anh vào cùng?”
Diệp Túc Bắc cười thủng thẳng, “Anh thì cơm cà mắm muối ăn tất.”
Cố Diễn Sinh cũng hiểu ra, ý của anh ấy là không ăn dấm[1]. Không hiểu vì sao, khi nghe thấy câu này, Cố Diễn Sinh lại xịu mặt.
[1] Trong tiếng Trung, cụm từ “không ăn dấm” đồng âm với cụm từ “không ghen”.
“Xì, không thì tốt.” Mặc dù ngoài miệng thì nói cứng như vậy, nhưng vẫn hơi tức.
Ánh mắt của Diệp Túc Bắc trìu mến, nghiêng đầu nhìn cô. Giọng nhẹ nhàng, khuôn mặt tươi vui, rạng rỡ, “Anh đùa đấy.” Diệp Túc Bắc vuốt tóc cô, “Thực ra anh lo lắm chứ, sợ sau khi em nghe anh ấy giảng, em lại không muốn đi với anh nữa.”
Cố Diễn Sinh cười, “Tiếp tục tán hươu tán vượn đi, trông anh có lo lắng gì đâu”. Mặc dù miệng vẫn cười nhạo, nhưng cơn giận đã tan biến hết. Cô khoan khoái bước vào trong trường, để Diệp Túc Bắc đứng ở bên ngoài.
Cố Diễn Sinh nhẹ nhàng tiến thẳng vào trong giảng đường đã chật kín người. Cô rón rén ngồi xuống hàng cuối cùng. Vương Lệnh Văn đang đứng trên bục giảng bài cạnh máy chiếu, dáng người dài, giọng nói trầm ấm, anh chuyển ánh mắt, nhìn thẳng về phía Cố Diễn Sinh, từ đáy mắt lóe lên chút ánh sáng, chỉ một lát, anh lại quay trở về tư thế phong độ của một giảng viên.
Anh đang giảng về bách gia tranh minh thời kỳ Xuân Thu Chiến Quốc ở Trung Quốc, kính cẩn giới thiệu về Trang Tử - người mà anh ngưỡng mộ nhất. Anh đứng trên bục say sưa giảng, lúc có sinh viên ngồi dưới đặt câu hỏi, anh chỉ mỉm cười rồi trả lời một cách rất chi tiết, đầy đủ.
Văn hóa Trung Quốc rất sâu rộng, ở trong nước thường bị học sinh bỏ qua, nhưng ở nước ngoài lại rất được đón nhận, hoan nghênh. Dùng tiếng Anh để giảng bài thì rất nhiều ngữ cảnh đã bị thay đổi, ý nghĩa của từng con chữ trong tiếng Trung đều không thể biểu đạt hết, Cố Diễn Sinh càng nghe càng thấy buồn cười, nhưng vẫn phải khâm phục khả năng ăn nói tuyệt vời của Vương Lệnh Văn.
Trong quá trình giảng bài, thỉnh thoảng Vương Lệnh Văn lại đưa mắt về phía Cố Diễn Sinh, cô lại lặng lẽ giơ ngón tay cái lên về phía anh. Động tác nhỏ của Cố Diễn Sinh dĩ nhiên đều được Vương Lệnh Văn nhìn thấy, anh chỉ khẽ nhíu mày, không có phản ứng gì.
Vương Lệnh Văn bắt đầu tập trung vào hội họa. Anh nêu những thành tựu nổi bật của Trung Quốc trong thời kỳ đó. Giảng về phong cách và trường phái.
Cố Diễn Sinh liếc nhìn đồng hồ, một tiếng trôi qua thật nhanh, Cố Diễn Sinh cảm thấy mình ngồi còn chưa ấm chỗ.
Đúng lúc đó, ánh mắt của Vương Lệnh Văn hướng về phía cô.
Cô giơ tay, chỉ chỉ, ám hiệu cho anh biết, thời gian đã đến, cô phải đi rồi.
Vương Lệnh Văn dừng lại một chút, lúc này, ánh mắt anh không rời đi.
Anh kéo chiếc bảng trắng ra, giữ màn hình đang hiển thị. Tất cả sinh viên ngồi dưới đều bị bất ngờ. Sinh viên đều ngây ra. Cố Diễn Sinh cũng không hiểu hành động này của anh.
Chỉ thấy Vương Lệnh Văn đứng trên bục giảng, cầm chiếc bút viết lên bảng trắng câu “Jeg elsker dig[2]”.
[2] Anh yêu em.
Viết xong, anh quay người lại, mỉm cười, nói một cách đĩnh đạc, “Dành chút ít thời gian của giờ giảng, chúng ta sẽ nói về chuyện khác.”
Tất cả học viên bên dưới đều vỗ tay hoan hô. Nhìn câu được viết trên bảng trắng, họ rất phấn khích.
Vương Lệnh Văn xua xua tay, ý muốn bảo mọi người yên lặng, tiếp tục nói. “Tôi quen một người bạn, trước khi đến Đan Mạch, cô ấy đã gặp rất nhiều, rất nhiều chuyện. Sau đó cô đến Đan Mạch, muốn bắt đầu lại từ đầu. Tôi đã dạy cô ấy rất nhiều tiếng Đan Mạch, nhưng duy nhất có câu này là chưa dạy.” Anh chỉ lên câu “jeg elsker dig” trên bảng trắng, rồi cười nói, “Cô ấy rất thông minh, rất nhiều thứ chỉ cần một thoáng là cô ấy đã hiểu. Bây giờ, thứ cuối cùng tôi có thể dạy cô ấy chính là câu này. Đồng thời, đây cũng là câu có thể dạy cho tất cả mọi người.”
Anh trầm ngâm một lúc, cuối cùng nói một câu. “Đừng bao giờ tiết kiệm câu này với những người sống bên cạnh mình. Bất luận đó là ai, người yêu, người nhà, bạn bè, bất kỳ ai, Jeg elsker dig, chúng ta có sức mạnh của ngôn ngữ, đừng bao giờ tiết kiệm nó.”
Ánh nắng thật dịu dàng, Cố Diễn Sinh thót tim. Ánh nắng rực rỡ bên ngoài cửa sổ dường như có một tia nắng đẹp mê ly, chỉ chiếu nhẹ nhàng xuống đỉnh đầu Vương Lệnh Văn. Khuôn mặt hiền hậu của anh như một bức tranh tuyệt đẹp, mãi mãi khắc sâu trong tim Cố Diễn Sinh.
Jeg elsker dig, câu này đương nhiên là cô đã hiểu.
Anh yêu em.
Cố Diễn Sinh thầm nói trong lòng. Vương Lệnh Văn, cảm ơn anh, em cũng yêu anh.
Khi bên dưới bục giảng vẫn còn đang xôn xao bàn tán, Cố Diễn Sinh đã lặng lẽ đứng dậy đi ra khỏi giảng đường. Từ đầu đến cuối, cô không hề quay lại nhìn nét mặt Vương Lệnh Văn.
Kể từ khi quen Vương Lệnh Văn, cô vẫn thường không thể phân biệt rõ lúc nào anh nói thật, lúc nào anh nói đùa. Tình cảm cô dành cho Vương Lệnh Văn cao hơn mức tình bạn, nhưng lại tuyệt đối không phải là tình yêu. Có lúc cô thấy vô cùng khâm phục tư duy tuyệt vời của anh, có lúc lại thấy khó chịu trước sự oán than thế đạo bất bình của anh.
Anh nói với cô, anh ghét nhất là cảnh chia tay.
Lúc này, cô đã hiểu cảm giác ấy. Bỗng nhiên cô cảm tạ trời đất đã cho cô quen với người đàn ông chững chạc ấy. Mặc dù không phải là người yêu, nhưng đáng để cô phải nhớ suốt đời.
Rời khỏi khu giảng đường, Diệp Túc Bắc đang lặng lẽ đợi cô dưới gốc cây, nhìn cô đi ra, khuôn mặt rạng rỡ hẳn, nở một nụ cười khẽ.
Cố Diễn Sinh khẽ nheo mắt vì nắng, rồi nhìn thẳng vào anh, sau đó cười, “Cuối cùng chúng mình có thể đi được rồi.”