Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dỗ Miêu ca đi ngủ rồi tôi mới dám mở bản ghi chép của Cao Ngạn Quân ra xem. Nội dung bản ghi chép này khiến tôi hơi thất vọng. Trong đó chẳng có trận pháp gì trong truyền thuyết cả, nó giống như một quyển nhật kí vậy. Chính xác nhất là một quyển sách kể về một thời đại đã tiêu vong. Đó là thời náo loạn sau khi trôi qua một thời kì thịnh thế ngắn ngủi, yêu quái hoành hành, dân chúng rất sùng bái huyền học nên thời bấy giờ huyền học rất phát triển. Thời kì đó trong các gia tộc đều xuất hiện rất nhiều người tài giỏi, mà Cao Ngạn Quân chính là một người trong đó.
Trong ghi chép của Cao Ngạn Quân ngoài nhắc tới Chu gia và Giang gia thì còn nói tới một gia tộc họ “Tiếu”. Chắc đó là gia tộc thứ tư trong Tứ đại gia tộc nhỉ. Nếu thời của Cao Ngạn Quân gia tộc thứ tư kia vẫn tồn tại thì cái gì làm nó biến mất chứ? Tôi muốn biết rõ chân tướng nên giở luôn thêm vài trang nữa.
“Tử Quỳnh ở Động lệ quỷ rất hung dữ, suýt nữa thì đã phế mất nửa cánh tay của anh Tiếu. Con quỷ này là dã quỷ ngưng tụ bởi hàng vạn oán khí trong hầm. Vốn dĩ nó chỉ biết cắn nuốt sinh linh theo bản năng thôi. Không có ai đi hàng phục nó, vậy mà nó có thể tu luyện tới cảnh giới này. Tôi nói với anh Tiếu, nếu con quỷ kia còn chưa mất đi lý trí mà tu luyện đúng phương pháp thì hai người họ chắc chắn sẽ mất mạng. Ý nghĩ này cũng rất hay, nếu con người có thể trường sinh bất tử mà sức mạnh cứ tăng không ngừng, nói không chừng sẽ có ngày đạt được cảnh giới “Thần”.
“Mấy con quỷ để làm thí nghiệm nhốt trong phòng tối bị ba phát hiện, ông ấy đuổi tôi ra khỏi nhà. May mà kịp báo cho anh Tiếu, nên tôi không phải ăn ngủ ngoài đường. Anh Tiếu cho tôi mượn một căn nhà của Tiếu gia, còn đồng ý đưa cho tôi mấy con quỷ mới nữa. Những người cổ hủ chỉ biết tích tài sản qua ngày kia còn không biết việc tôi đang nghiên cứu thứ có thể làm nghiêng trời lệch đất.”
“Không biết anh Tiếu nhặt ở đâu về một đứa bé mang về làm con nuôi, vì nhặt được lúc sáng sớm nên đặt tên là Tiếu Thần. Chu lão gia bảo tên này không tốt, tinh thần của Tiếu Thần sa sút, chỉ sợ đứa bé này mang vận không tốt. Thật buồn cười, số mệnh hay phong thủy đều rất hư vô, so với việc mỗi ngày đều tính kiếp số thì không bằng dựa vào sức mạnh của chính mình chống lại trời đất. “Thần” cũng chỉ là hạn chế sự phát triển của người trong thời gian đời người ngắn ngủi, tôi đã sắp đạt tới cảnh giới “Thần” rồi
“Thằng bé Tiếu Thần này không đơn giản, nó dễ dàng khiến con tì hưu ngọc linh lung của tôi quy phục. Tôi khen anh Tiếu có đứa con nuôi thiên phú dị bẩm, anh Tiếu lắc đầu thở dài, chỉ tiếc nó không phải con ruột. Bụng chị dâu Tiếu vẫn không có động tĩnh gì, anh Tiếu nuôi Tiếu Thần cũng chỉ để xung hỉ thôi, mong rằng thằng vé là phúc tinh, có thể khiến chị dâu Tiếu có tin vui.”
“Mẹ nhờ anh Tiếu khuyên tôi bỏ mọi nghiên cứu hiện tại rồi về Cao gia với bà ấy. Bọn họ an phận với phồn vinh hiện tại, không hề nghĩ đến phồn vinh muôn đời ra sao. Bọn họ cam tâm tình nguyện làm người thường. Có câu “Đạo bất đồng, bất tương vi mưu”*, tôi không muốn dây dưa với bọn họ nữa. Cho dù đoạn tuyệt quan hệ cũng không sao cả, tôi đã tìm được động lực rồi — tôi muốn khiêu chiến với Thần.
(*) Bạn bè phải cùng chí hướng. – Khổng Tử. Nguồn: http://doanhtho.blogspot.com/2011/08/ba-tieu-chi-e-ket-ban-cua-khong-tu.html?m=1
Tiếu Thần đúng là đứa bé ngoan, dạy một lần là biết, trận luân hồi mà tôi thiết kế trong lúc rảnh rỗi không có gì làm ngay cả anh Tiếu cũng không muốn xem, vậy mà đứa bé này lại hiểu được. Tôi đưa luôn cho nó chơi, trông nó rất giống tôi hồi bé, thấy cái gì cũng học hỏi.”
“Chị dâu Tiếu bảo với tôi là để Tiếu Thần ở đây với tôi, chị ấy không thích Tiếu Thần. Bảo rằng anh Tiếu dùng Tiếu Thần để châm chọc chị ấy là gà mái không biết đẻ trứng, còn cho rằng anh Tiếu đi cả ngày không về nhà thì chắc chắn đã có người bên ngoài. Trong lòng tôi cười chị ấy nghĩ nhiều. Anh Tiếu không có nhà cả ngày là ở chỗ tôi nghiên cứu cấm thuật. Tất nhiên việc nghiên cứu cấm thuật này không thể nói cho chị ấy. Cứ để chị ấy hiểu lầm đi. Bảo sao anh Tiếu cứ kêu đau đầu, là do bị vợ nháo rồi. Để Tiếu Thần đến ở với tôi thì tôi rất vui, tôi luôn muốn tìm một đồ đệ, để truyền thụ cho nó sở học suốt đời của tôi.”
“Anh Tiếu thật keo kiệt, không chịu cho Tiếu Thần đi theo tôi, cũng may anh ấy vẫn thường dẫn Tiếu Thần đến đây, cả ngày tôi chỉ có một mình trong phòng hoặc ngẩn người hoặc làm thí nghiệm, thật không thú vị, có đứa bé kia làm bạn cũng đỡ cô đơn. Tiếu Thần chạy tới tìm tôi, bảo là đã phá trận luân hồi của tôi, tôi tưởng nó đùa tôi, lại phát hiện ra trận trên bàn bị phá thật. Tiếc là nó là con anh Tiếu, không thể làm đồ đệ của tôi. Thật là tiếc nuối.”
“Tôi vốn định tìm truyền nhân ở Cao gia cơ, tiếc là người Cao gia coi tôi như mãnh thú, hồng thủy. Cả ngày làm bạn với quỷ, thân thể bị lệ khí ăn mòn trở thành cây cổ thụ rỗng ruột, không biết trong lúc còn sống tôi có thể đi được bao xa trên con đường này nữa, chắc cũng không được bao xa nữa rồi. Những chỗ quan trọng tôi đã dạy cho anh Tiếu rồi, hi vọng anh ấy có thể làm những thứ tôi để lại trở thành thành quả để lại cho đời sau. Bây giờ Tiếu Thần đã trở thành một thiếu niên rồi, chắc là tôi không thể chờ tới ngày nó lập gia đình rồi. Hi vọng khi nó kết hôn có thể đến trước bài vị tôi dâng hương báo một câu cho tôi biết. Tôi luôn coi nó như em như con, không uổng công tôi dạy dỗ nó bấy lâu.”
“Chị dâu Tiếu có thai rồi, chị ấy đã gần bốn mươi, tuổi cao có con cũng là phúc của Tiếu gia. Nếu đứa bé là con trai, thì Tiếu gia có người kế tục, tất nhiên là chuyện vui, chỉ có điều Tiếu Thần sẽ càng cô đơn. Sinh ở gia đình hào môn khuôn sáo không biết là phúc hay là họa. Tôi phải sống cô đọc suốt quãng đời còn lại, hi vọng tương lai nó có thể cùng người trong lòng cùng nắm tay đến cuối đời.”
“Khi còn bé Tiếu Thần đã hủy trận luân hồi của tôi, nên tôi đã phát hiện ra chân lý của sinh mệnh luân hồi, phác thảo sơ đồ trận pháp, một vòng tròn hỗn độn không biên giới không giới hạn, tầng dưới cùng của trận là chữ《 Quan sát thiên cung 》 ở giữa trận hồn, vậy thì gọi nó là “Thiên cung mệnh luân” đi. Tuy là bản vẽ phác thảo sơ đồ, cũng chỉ là lý thuyết suông thôi, thời gian của tôi không nhiều, không biết có đủ để khởi động thiên cung mệnh luân không.”
“Chị dâu Tiếu quả nhiên sinh được một cậu nhóc, bác Tiếu rất vui mừng đặt tên cho cháu trai, hình như gọi là Tiếu Dụ Đông thì phải. Cháu ruột ra đời, viên phúc tinh Tiếu Thần này cũng đến lúc hết tác dụng. Tôi để lại mọi thứ cho Tiếu Thần, nó trò giỏi hơn thầy, tôi chỉ mong sau khi tôi chết nó có thể hoàn thành ‘Thiên cung mệnh luân’ thay tôi.”
“Vận may của Tiếu gia lại tiếp tục, chị dâu Tiếu lại mang thai, tiếc là tôi không chờ được đứa bé ra đời, trong《 quan sát thiên cung 》nhắc tới truyền thuyết về phuọng hoàng, tôi tìm kiếm nửa đời, đến lúc chết cũng không gặp được, đây là tiếc nuối lớn nhất của tôi. Tôi giao Thiên cung mệnh luân cho anh Tiếu, hi vọng một ngày kia anh ấy có thể thay tôi hoàn thành nguyện vọng cuối cùng. Thấy tôi như vậy, anh Tiếu khóc như mưa, bảo tôi thay anh ấy đặt tên cho đứa bé chưa ra đời làm kỉ niệm. Tôi nghĩ một lúc, thấy chim chóc đậu trên cành ngoài cửa sổ, bảo với anh ấy nếu là con trai thì đặt tên là Tiếu Cưu, con gái thì là Tiếu Lộ.”
Đằng sau là giấy trắng, chắc hẳn sau khi Cao Ngạn Quân viết xong đoạn nhật kí cuối cùng kia không bao lâu thì chết. Vẫn không biết được nhà họ Tiếu biến mất như thế nào. Cho đến lúc Cao Ngạn Quân chết thì Tiếu gia vẫn chưa có dấu hiệu suy tàn, tại sao lại bỗng dưng biến mất chứ. Tôi nhớ trong tên của Bại lộ cuồng có chữ Lộ, theo bối phận thì Cao Ngạn Quân là anh trai của bà ngoại nhỉ, nếu Bại lộ cuồng là Tiếu Lộ thì tuổi cô ta phải gần bằng bà ngoại tôi. Nhưng bề ngoài cô ta chỉ có 25, 26 tuổi. Nhưng mà thành quả nghiên cứu của Cao Ngạn Quân đều để lại cho Tiếu gia rồi, trước khi chết Cao Ngạn Quân cũng nói là thuật sinh mệnh của mình sắp thành hình, đã có phương pháp trường sinh bất tử trong tay, người Tiếu gia kéo dài tuổi trẻ cũng không phải là không thể.
Trong bản ghi chép có nói Tiếu Lộ có hai anh trai, một là anh ruột, một là anh nuôi, không biết Miêu ca là anh nào của cô ta, nhìn dáng vẻ luyến huynh của cô ta đối Tiểu Miêu ca, hẳn không phải anh ruột. Miêu ca bảo là anh ấy không tham gia hoạt động gì của bọn Tiếu Lộ, vậy thì anh trai mà Tiếu Lộ nhắc tới trong giấc mộng của Chu Thụy Tinh có phải anh ruột cô ta không?
Con nuôi dù sao cũng không bằng con ruột, tôi – người không có tên trong gia phả Cao gia đã lĩnh hội đầy đủ, huống chi anh ấy lại là một người con nuôi mà phu nhân đương gia không hoan nghênh. Trách không được tôi vẫn thấy cách ra tay của Miêu ca rất giống bọn Tiếu Lộ, hóa ra đều là do Cao Ngạn Quân dạy.
Tôi quay đầu nhìn, Miêu ca, không, phải gọi là Tiếu Thần, người khiến tôi vừa quen thuộc vừa xa lạ đang ngủ trên sàn. Thực ra thân thể này của anh ấy cũng không cần ngủ, nhưng anh ấy luôn bắt buộc mình phải duy trì thói quen giống tôi, anh ấy hi vọng mình có thể sống cùng tôi như người còn sống.
Tôi đi đến bên cạnh anh ấy, nhìn khuôn mặt đang ngủ của anh ấy, Tiếu Thần à Tiếu Thần, rốt cuộc em cũng biết một chút về anh rồi, chúng ta đều hiểu rõ gốc gác của nhau, như vậy mới công bằng đúng không.
“Phu nhân, sao vậy?” Chắc là bị mắt tôi quấy nhiễu, Miêu ca mở to mắt hỏi.
“Không có gì!” Tôi cười xán lạn nói, trong tay tôi cũng có bí mật của anh ấy, nhất thời hết lo lắng, tâm tình cũng tốt hơn.
Miêu ca lộ ra biểu tình lười nhác giống con mèo nhỏ nói: “Đã sớm bảo em cách Chu Tinh xa một chút, em xem, ngốc có thể lây bệnh mà.”
“Ý anh là bảo em ngốc sao?!” Tôi tiến lên cắn cổ anh ấy, bị anh ấy kéo lại, cùng nằm trên đất với anh ấy.
“Bà xã, mưu sát chồng là không được.” Miêu ca nằm đối mặt với tôi nói.
Tôi nhéo nhéo mặt anh ấy, trong nháy mắt đó rất muốn nằm trên sàn cả đời với anh ấy, cứ như vậy cả đời cũng tốt.
“Đúng rồi, mấy hôm trước em gặp sư tỷ Chu Tinh, anh đoán xem là dạng người gì?” Tôi cười hì hì nói với Miêu ca.
Miêu ca xoay người, thân mình quay sang phía tôi, ánh mắt xinh đẹp chớp chớp, yên tĩnh nghe tôi nói tiếp.
“Em luôn nghĩ Chu Tinh nói chuyện khoa trương, khoe sư tỷ cô ấy giống như tiên nữ vậy. Lần trước may mắn gặp được, đúng là không trách cô ấy luôn luôn khoe khoang, đó đúng là tấm gương thục nữ thời đại mới mà. Bộ dáng đẹp mắt, dáng chuẩn, dùng tay múa vài cái là có thể đưa hồn Mạnh Kiều về chỗ cũ.” Tôi hưng phấn nói.
“Bà xã, em chỉ được phép khen anh thôi.” Miêu ca kháng nghị nói.
“Miêu ca, anh phải tin em, em không phải bách hợp.” Tôi phản đối yêu cầu vô lý của Miêu ca.
“Sư phụ Chu Tinh – Cát đạo trưởng lúc còn trẻ có không ít thành tựu, Chu Tinh chưa học được gì của ông ấy đâu, nghe nói đại đệ tử của Cát đạo trưởng thiên phú không tệ, chắc là sư tỷ của Chu Tinh rồi.” Miêu ca giải thích cho tôi.
“Vừa rồi còn bảo em chỉ được khen một mình anh, bây giờ không phải anh đang khen người khác sao.” Tôi làm mặt quỷ với Miêu ca, gậy ông đập lưng ông.
Miêu ca nhìn tôi, cười nói: “Trong mắt anh, trên thế giới có hai loại người, em có biết là hai loại nào không?”
“Hai loại gì?” Tôi nghi hoặc hỏi.
“Bà xã và những người khác.”
“Thật biết cách dỗ con gái, anh nói xem anh không ăn vụng mật trong bếp thì sao lại có nhiều lời ngon tiếng ngọt như vậy hả!” Trên mặt tôi cười đến mức nở hoa rồi, trái tim lại phù phù phù phù như nhảy Bungee*.
(*Nhảy Bungee là trò chơi mạo hiểm hàng đầu thế giới. Bạn sẽ leo lên một tháp cao, buộc dây đai quanh người rồi quăng mình xuống dưới mặt đất (hoặc mặt nước). Khi chỉ còn cách bề mặt tiếp xúc không xa, bạn sẽ được kéo lên. Trải nghiệm mạo hiểm này được phát triển thành hoạt động du lịch hấp dẫn ở nhiều nơi trên thế giới.)
“Miệng anh có ngọt hay không em thử thì biết.”
Một tay Miêu ca chống đỡ cơ thể, cúi người tiếp cận tôi, mặt anh ấy gần sát mặt tôi, môi anh ấy sẽ chạm môi tôi. Tim tôi gần như ngừng đập, chỉ có phản xạ thần kinh còn lại khiến tôi giơ tay chặn miệng mình. Tôi thấy anh ấy dừng lại, có vẻ ngoài ý muốn với phản ứng của tôi, mà thất vọng thì nhiều hơn.
Tôi cũng không biết mình bị làm sao, trong lúc đó trong đầu tôi nghĩ đến rất nhiều việc, luôn cảm thấy không bỏ xuống được, tôi rất sợ anh ấy không phải người định mệnh của tôi, tôi sợ mình lún quá sâu sẽ không thể kiềm chế được. Bây giờ tôi đã cảm nhận được sự nguy hiểm rồi, Miêu ca trong lòng tôi không thể thay thế được.