Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bé gái nhìn Thích Thủ Lân chằm chằm, Thích Thủ Lân cũng nhìn nàng. Trì Diễm vừa mới ra ngoài nhận điện thoại, quay lại bàn thì thấy hai người bọn họ mắt to trừng mắt nhỏ. Vân vân nhìn nhìn ranh giới rõ ràng phân chia ở trên bàn, mở miệng hỏi: "Chú ơi, chú với anh trai là bạn phải không ạ?" "Không phải." Có lẽ do chưa phân hoá cũng hay là do nghé con không sợ cọp, Vân Vân đối diện với alpha có tin tức tố cường đại không tí rụt rè "Vậy mấy chú là người một nhà ạ?" "Không phải." "Vậy sao hai người lại cùng nhau ăn cơm ạ?" Vân Vân nghiêng đầu nghi hoặc mà nhìn hắn. "Trên thế giới này ngoài bạn bè với người nhà, người có thể cùng cháu ngồi ăn cơm có rất nhiều." Thích Thủ Lân giải thích. Lấy kinh nghiệm 6 năm của Vân Vân xem xét, bé càng không thể lý giải mối quan hệ quá phức tạp như này, bé chỉ đem cảm nghĩ của bản thận mà nói ra: "Một mình chú ăn nhiều như vậy mà không cho anh trai ăn, anh trai chỉ ăn có một phần cơm thôi thì thật là tội nghiệp quá đó ạ! Chúng cháu muốn mời anh trai qua để cùng nhau ăn cơm, nhưng mà anh trai giống như lại không thể để chú ăn một mình vậy. Anh trai để ý chú như vậy, hai người còn không phải bạn bè hay người nhà hay sao? Mẹ với thầy giáo đều dạy cháu là sống là phải biết chia sẻ......" "Vân Vân, làm gì vậy, nhanh qua ăn cơm đi con!" Chị Trầnhối. "Con qua liền nè mẹ!" Trước khi đi Vân Vân nhìn thoáng qua Thích Thủ Lân, trong đôi mắt nho nhỏ tràn ngập sự nghi ngờ to lớn, đây là lần đầu trong đời bé gặp được chuyện trái ngược với lời mẹ với thầy giáo đã dạy cho mình.Nhưng bé cũng nhanh chóng nhảy nhót mà quay về chỗ ngồi của mình. Cả bàn của chị Trần gồm năm người, nhưng đồ ăn gọi có hơi ít. Mua bánh kem cũng không lớn lắm, vẻ ngoài của rất đơn giản. Cả nhà dùng chén nước lẩu cụng ly chúc Vân Vân sinh nhật vui vẻ, lúc sau Vân Vân nói muốn ăn bánh chưng nhân thịt, anh trai bé muốn ăn đùi gà. Trần tỷ nói chỉ có thể chọn một cái thôi, anh trai bé liền im lặng không nói nữa. Cuối cùng thì gọi món bánh chưng nhân thịt. Lúc cắt bánh kem Vân Vân chia cho anh trai của bé một phần lớn hơn mình một chút, bảo rằng cả nhà cũng ít khi ăn vặt...... Tất cả những việc này, thông qua hơi nóng bốc lên từ nồi lẩu mà siết chặt lấy Thích Thủ Lân.
Cuộc gọi cho Trì Diễm điện thoại là ba cậu gọi đến. Ba cậu cũng giống cậu đều là Beta, thường xuyên đi làm công trình ở nơi khác, sống rất vất vả, tiền kiếm được cũng không nhiều lắm. Bởi vì nguyên nhân nào đó, Trì Diễm người bố omega của cậu không có đi làm, phải dựa vào tiền lương của của một mình ba cậu mà nuôi sống một nhà năm người. Lần này gọi tới, ngoài việc hỏi thăm đôi ba câu, còn hỏi Trì Diễm vì sao có tiền lo cho cả nhà, cậu còn là sinh viên, chỉ nên lo tập trung học tập mà thôi. Trì Diễm nói không sao cả, là giảng viên dẫn bọn cậu đi làm dự án, ký xong hợp đồng hợp tác thì vẫn luôn chia cho bọn cậu tiền hoa hồng. Thật ra là chả có dự án nào ở đây cả, thành tích học tập của Trì Diễm trước sau như một, lúc trước để đậu vào đại học A là do liều mạng học tập mà ra, còn phục tùng chuyên nghiệp điều hòa, bằng sau một người trúng tuyển mới đáp thượng danh giáo chuyến xe cuối, khả năng vẫn là xe tải. Cùng phần lớn những thần thánh ở đại học A mà so sánh thì cậu như hạt cát vậy, lúc này lại phải tốn lượng lớn thời gian làm công đóng học phí, trợ cấp cho người nhà, vậy nên thành tích của cậu vẫn luôn bình bình như vậy. Giảng viên có thể cho cậu thuận lợi tốt nghiệp đã là một ân huệ lớn lắm rồi, còn trông đợi gì vào việc dẫn cậu đi làm dự án. Từ đó đến giờ đều là tiền tích góp được khi làm ở "Ô Kim". Trì Diễm đang trấn an ba cậu, nói bản thân hiện tại đãtrưởng thành rồi, có thể giúp ba chia sẻ một ít việc trong nhà. Sau đó còn dặn dò ba làm việc ở bên ngoài nhiều phải chú ý sức khỏe, không nên uống quá nhiều rượu với lại thức đêm, ở trên công trường phải chú ý an toàn. Lời còn chưa nói hết, đã nhìn thấy Thích Thủ Lân từ trong quán bước ra, bước nhanh như gió. "Thích......" Trì Diễm nhớ đến cậu có điện thoại, tiếng "Thích tổng" không thể gọi ra được. "Ba à, cứ như vậy đi! Có thời gian con sẽ gọi lại cho ba ạ!" Cậu vội vàng muốn đuổi kịp theo Thích Thủ Lân, nhưng rồi lại nhớ đến hình như cậu chưa thanh toán nên liền quay về quán. Dĩa cơm ớt xanh xào trứng cậu còn chưa ăn được mấy muỗng, tuy rằng đang đói bụngnhưng giờ cậu cũng không thể ngồi xuống ăn được. "Ông chủ, tính tiền đi ạ!" Trì Diễm đối với sau bếp hô to. "Ấy chà!" Ông chủ bưng đồ ăn từ sau bếp đi ra cười nói, "Bạn của con khi nãy đã trả tiền xong rồi, hơn nữa còn trả tiền cho cả quán đấy." Nghe vậy, khách ngồi ở bốn năm bàn trong quán đều ngẩng đầu nhìn qua. "Ai chứ ạ?" Nhất thời đầu óc của Trì Diễm không nghĩ được gì. Ông chủ thì đang lo bưng đồ ăn lên cho bàn của chị Trần. "Ông chủ, chúng tôi không có gọi đùi gà mà......" Chị Trần nghi hoặc nói. "Aiya! Là vị tiên sinh vừa rồi gọi đó, nói mang lên cho mấy người thêm vài món nữa, chờ chút ha, còn chưa có nấu xong nữa!" Ông chủ quay lại sau bếp.
Trì Diễm từ trong quán lao ra, chỉ nhìn thấy bóng dáng của Thích Thủ Lân trở nên mờ ảo giữa dòng người đi xe máy ở đầu hẻm. Cậu hít sâu một hơi, không chút do dự mà cất bước đuổi theo.