Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cảnh báo từ Editor: Phiên ngoại này khá cẩu huyết về mặt tình cảm. Cân nhắc trước khi đọc.
“Anh Đồng, sinh nhật vui vẻ nha!”
Đồng Huy cụng ly với những vị khách mời: “Cảm ơn mấy anh em nhé. Nếu đã bằng lòng đến chơi, thì cứ tự nhiên cả nhé.”
“Nhưng mà em muốn hỏi cậu về một người.” Đối phương nâng ly rượu, hất cằm về một góc. “Người thanh niên kia, omega ngồi trong gốc mặc quần áo trắng ấy, là bạn của cậu à? Tên là gì thế, ôi lớn lên kìa…… chậc chậc chậc, quá đỉnh luôn.”
Đồng Huy quay đầu liếc nhìn trong góc một cái, hài hước nói: “Tên nhóc nhà cậu, một chút tiến bộ cũng không có, nhìn thấy mỹ nhân là toàn suy nghĩ bậy bạ không. Đó là đàn em nhỏ hơn tôi vài tuổi, gọi là Trì Nghị Lương. Năm nay mới vừa đến viện nghiên cứu, tôi cũng không thân lắm. Nhưng thầy của tôi coi trọng em ấy, muốn vị đàn anh như tôi đây chăm sóc cậu ấy trong học tập và cuộc sống hơn thôi ấy mà.”
Người nọ nhướng mày: “Ôi, thế thì cái này nên gọi là gì? Là của lộc trời ban á nha?”
Đồng Huy uống một hớp rượu lớn: “Em ấy à, thoạt nhìn rất bình thường đúng chứ? Nhưng thực tế rất kỳ quái. Tựa như có chút đề phòng alpha, tựa như chú thỏ nhìn thấy sói xám ấy nhưng lại giả bộ như không có chuyện gì.”
“Cậu so sánh gì kỳ cục quá vậy.”
“Cậu thử tiếp xúc sẽ hiểu thôi.” Đồng Huy dùng khuỷu tay thúc gã một cái. “Nhưng mà tôi nói trước này, Kim Vân Nhất. Cậu cũng không được cưỡng ép người ta đó.”
Trì Nghị Lương vốn không muốn đến. Nhưng hôm nay Đồng Huy sau khi tan học đã nghiêm túc mời anh đến tham gia tiệc sinh nhật của mình, còn mời ở trước mặt thầy giáo nữa chứ. Thế là thầy đã bảo anh đến đây, mắng anh cả ngày cứ ru rú trong phòng thí nghiệm không tiếp xúc với con người chút nào, nếu anh dành nhiều thời gian hơn cho mấy đàn anh đàn chị chung khóa sẽ có thể tích lũy được một số mối quan hệ và rất nhiều kiến thức. Thế nên cậu đành phải đến đây.
Thú thật là mối quan hệ của anh với đàn anh, đàn chị cũng không coi là thân gì, nói vài câu rồi đi ăn với nhau bữa cơm đã là đủ lắm rồi. Tiếp xúc với nhau một thời gian dài, xung quanh cũng có nhiều bạn bè không thân thiết, tự nhiên anh sẽ bị bỏ rơi. Cầm cốc bia không thấy đáy trên tay, điều anh nghĩ đến chính là con chuột mà cậu vừa hoàn thành xong thí nghiệm bệnh lý ngày hôm nay.
“Xin chào!” Đột nhiên có một người ngồi xuống bên cạnh cậu, nhiệt tình chào hỏi cậu. “Cậu chính là đàn em của Đồng Huy đúng không? Sao lại ngồi một mình ở chỗ này thế.”
Gã hào phóng chìa tay ra. “Tôi tên là Kim Vân Nhất, cũng là bạn của Đồng Huy.”
Trì Nghị Lương dường như bị dọa sợ, đột nhiên mở to hai mắt nhìn người mới đến.
Thật xinh đẹp. Trái tim của Kim Vân Nhất lỡ một nhịp.
Đường nét trên gương mặt rất thanh tú, tính tình trầm ổn. Đặc biệt là đôi mắt trong veo ấy. Nhìn người khác, dù chỉ là một cái nhìn thoáng qua, dường như chứa đầy nồng nàn và tình cảm sâu đậm. Khiến cho người đó nghĩ rằng người đó được cả vũ trụ bao quanh, là trung tâm của anh, là tất cả của anh. Dù đã ở tuổi đôi mươi nhưng anh vẫn có nét hồn nhiên của trẻ thơ như chưa từng bị thế gian này nhuốm bẩn.
“Trì Nghị Lương.” Trì Nghị Lương khẽ nói ra tên của mình, khẽ lùi sang chỗ trống bên phái, không bắt tay đối phương.
“Hửm?” Kim Vân Nhất nghiên người về phía anh. “Bọn họ đang hát karaoke rất to, tôi nghe không rõ lắm.”
Đương nhiên là gã đang cố ý làm thế, cho dù đã sớm biết rồi, nhưng gã không ngại nghe chính miệng người đẹp nói ra tên của chính mình lần nữa.
Gã dựa không quá gần, nhưng Trì Nghị Lương đã co người lại và siết chặt cốc bia trong tay. Tên alpha này, cố ý mà vô tình tiết ra pheromone.
Trì Nghị Lương đặt cốc xuống và đột nhiên đứng dậy: “Ngại quá, đột nhiên tôi nhớ ra mình có việc, tôi đi trước.”
Có lẽ bản thân đứng lên quá vội, lại đã uống qua hai ly bia, bây giờ cậu cảm thấy hơi nặng đầu. Nhưng anh vẫn phớt lờ Kim Vân Nhất đang gọi anh ở phía sau, nhanh chân bước ra ngoài.
“Này!” Kim Vân Nhất đuổi theo, định trêu chọc anh một chút, anh đúng thật là như lời Đồng Huy nói, tựa như chú thỏ vậy.
“Tôi không có ý gì hết, chỉ muốn kết bạn với em mà thôi. Em căng thẳng như thế làm gì?” Gã bước vài bước lớn để đuổi theo Trì Nghị Lương.
Omega nhận ra bản thân không thể chạy thoát khỏi gã ta, vì thế bèn ngay lập tức đứng lại. Lông mày anh nhíu chặt, lộ ra vẻ uy hiếp, nhưng ánh mắt ẩm ướt dưới ánh đèn lại khiến anh không có chút uy hiếp nào, ngược lại còn có chút đáng thương.
“Tôi không muốn kết bạn với anh!” Lời nói trông cũng trẻ con hết biết. Không, có lẽ mấy đứa nhóc ngày nay cũng sẽ nói ra mấy câu như tên ngốc, cút đi các thứ. Mà omega này lại giống như chú thỏ chủ có thể nói ra mấy lời “mắng mắng” như thế này.
kim Vân Nhất nghĩ trong lòng, làm gì có alpha nào có thể cưỡng lại một omega như thế này chứ.
“Tiểu Nghị.” Ngay lúc Trì Nghị Lương đang luống cuống, đột nhiên anh nghe thấy có ai đó gọi nhũ danh của mình. Kim Vân Nhất nhìn thấy Trì Nghị Lương đang kích động nhìn về hướng khác, cùng giương mắt nhìn theo.
Thì nhìn thấy một người đàn ông mặc tây trang và khoác áo vest trên tay đang nhàn nhã đi về phía bọn họ.
“Anh Thích…… Chào anh ạ.” Trì Nghị Lương rõ ràng có chút kích động, nhưng giọng rất nhanh đã nhỏ xuống.
“Ừ.” Thích Thủ Lân gật gật đầu, nhìn thoáng qua Kim Vân Nhất, hỏi, “Bạn của em à?”
“Không phải, em không quen ạ.” Trì Nghị Lương trả lời một cách chắc chắn.
Alpha đảo mắt nhìn chằm chằm Kim Vân Nhất, trầm giọng nói: “Cậu không nghe thấy à?”
Bị đôi mắt đen âm trầm kia nhìn chằm chằm, Kim Vân Nhất dựng hết cả tóc gáy. Đối phương không hề tiết ra chút pheromone nào, nhưng khiến gã cảm thấy sau lưng như bị kim chích vậy. Thậm chí còn không nói thêm vài lời với Trì Nghị Lương, đã đen mặt quay về.
“Nhóc quỷ……” Thích Thủ Lân cười nhạt một tiếng, lại hỏi Trì Nghị Lương.
“Sao em lại ở đây.” Trì Nghị Lương không dám nhìn hắn, cúi đầu nói nhỏ: “Sinh nhật của đàn anh, anh ấy rủ em đến chơi ạ.”
“Nơi này có vẻ không phải là nơi mà sinh viên có thể đến.” Thích Thủ Lân cũng dùng bữa ở trên lầu, nên khi hắn đi xuống, hắn tình cờ bắt gặp Kim Vân Nhất đang quấy rối Trì Nghị Lương.
“Em, em không biết ạ.” Omega ở trước mặt hắn tựa như học sinh tiểu học nhận sai, cả mặt đỏ ửng.
“Vậy em muốn về không?”
“Không về…… Em phải về trường ạ.”
“Vậy đi thôi, anh đưa em về.”
Trì Nghị Lương vội vàng lắc đầu: “Em có thể tự về ạ.”
Thích Thủ Lân không cho anh có cơ hội từ chối: “Em uống rượu? Bây giờ cũng không còn sớm, một mình em đi về cũng không an toàn.”
Thế là anh chỉ có thể theo sau Thích Thủ Lân, chỉ dám lén ngước nhìn Thích Thủ Lân ở nơi mà hán không nhìn thấy. Bờ vai to rộng, vòng eo săn chắc, đôi chân thon thả…… Khi Thích Thủ Lân hơi nghiêng đầu, anh giống như bị giật một cái, nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.
Mày đang làm cái gì thế hả? Trì Nghị Lương véo chặt lên tay mình.
Nhưng Thích Thủ Lân cũng không phải nghiêng đầu nhìn anh, mà là chào hỏi những người quen trong bữa tiệc tối vừa rồi.
“Ái chà! Thích tổng, vẫn chưa về à?”
“Tôi vừa mới xử lý chút chuyện. Bây giờ sẽ về đây, mấy vị Lâm tổng không ở lại chơi thêm chút nữa à?”
“Mấy người chúng tôi ở lại nói chuyện cũng không có gì vui……” Lâm tổng nhìn thoáng qua Trì Nghị Lương, người thanh niên trẻ trung mơn mởn sau lưng Thích Thủ Lân, trêu chọc nói. “Tôi còn nghĩ là Thích tổng vội về chăm con, hóa ra là có hẹn với người đẹp à.”
Trì Nghị Lương nghe thấy mấy lời này, đầu càng cúi thấp hơn, mặt như muốn bốc hỏa.
Giọng của Thích Thủ Lân thanh cũng nhanh truyền đến, cười lớn: “Lâm tổng cứ đùa, đây là em vợ của tôi đấy.”
“Ai chà, thất lễ thất lễ rồi……” Hai mắt của Lâm cười đến độ sắp híp thành một đường. Chuyện Thích Thủ Lân đã kết hôn là chuyện bất kỳ ai trong giới kinh doanh đều biết cả, nhưng đối phương là ai thì lại cực kỳ bí mật. Bọn họ còn đùa rằng hoặc là Thích Thủ Lân kết hôn với một tuyệt sắc giai nhân nhân không ai sánh bằng, hoặc là cưới phải một người vô cùng xấu xí không muốn nhìn ai cả.
“Nghe nói Thích tổng lại có thêm một bé trai nữa, trai gái đều có, thật là chuyện tốt mà.”
Nhắc đến đứa con út, giọng của Thích Thủ Lân có thêm chút chân thành: “Còn chưa tròn một tuổi, bám người vô cùng. Thế nên tôi mới muốn về sớm. Chờ đến tiệc đầy tháng, mời ngài đến góp vui nhé.”
“Ha ha ha ha, chắc chắn, chắc chắn rồi.”
Tài xế đã đỗ xe và đang đợi ở bên ngoài, đó không phải là chiếc Maybach mà Thích Thủ Lân thường dùng, mà là một chiếc Rolls-Royce Phantom. Không giống như những mẫu xe thông thường, cửa trước tự động mở khiến Trì Nghị Lương có cảm giác như chưa từng ngồi lên xe. Chỉ có hai chỗ ngồi ở hàng ghế sau, rất rộng rãi.
“Anh, anh Thích đổi xe rồi ạ?” Trong không gian kín như thế này, Trì Nghị Lương càng thêm căng thẳng, chủ động lên tiếng để che đậy tâm tư.
“Nghiêm túc mà nói thì đây là xe của anh em.” Thích Thủ Lân dùng đốt ngón tay gõ vào nóc xe, Trì Nghị Lương đã sớm chú ý đến những chấm vàng lấp lánh phủ đầy trên nóc, trông như những ngôi sao tỏa sáng trên nền trời đen tuyền, trông vô cùng đẹp mắt.
“Em ấy nhìn thấy bức ảnh đầy sao trời này và nói rằng trông nó đẹp quá, nhưng mà em ấy không ngờ đó là một chiếc ô tô, vì thế mua cho em ấy thì em ấy lại không dùng, cho rằng không phù hợp với công việc. Thế nên thỉnh thoảng anh cũng sử dụng nó, để làm nóng xe cho em ấy.”
“Anh Thích đối xử với anh của em thật tốt.” Trì Nghị Lương thì thầm.
Thích Thủ Lân cười cười: “Nhưng anh thấy vẫn còn chưa đủ.”
Trì Nghị Lương biết hắn vì sao lại nói như vậy. Năm đó, sự việc của Trì Diễm và Thích Thủ Lân đã làm cả nhà xào xáo cả lên, người anh trai luôn nghe lời và chất phác lại lén lút quen nhau với alpha, loại người mà ba anh ghét nhất, sau lại bị alpha kia “vứt bỏ” bởi vì người đó đã tìm thấy định mệnh của chính mình, thế rồi anh cậu quay về với cuộc sống bình thường, nhưng rồi lại xảy ra chuyện mang thai trước khi kết hôn, bố của đứa bé là ai thì không cần phải nói đến.
Anh cảm thấy ba của anh hẳn là hận Thích Thủ Lân đến chết mất.
Nhưng sau này, anh hai lại quay về nhà, đan tay với người alpha này mà tuyên bố rằng: “Con muốn ở bên anh ấy.”
Cả đời cư xử đúng mực, chưa bao giờ làm điều gì sai trái, thậm chí được xem là đứa con nghe lời ba nhất, lần đầu tiên nói ra tiếng lòng của mình.
Anh hai đã lấy hết thảy mọi can đảm vì người đàn ông này.
Người đàn ông này cũng dành hết thảy tình yêu cho anh hai. Có lẽ bắt đầu vào đêm giao thừa, ngày bọn họ đến tránh tuyết trong nhà của hắn.
Khả năng cách âm của xe rất tốt, yên tỉnh đến mức dường như Trì Nghị Lương có thể nghe thấy tiếng thở và tiếng tim đập của mình.
“Anh…… đã làm gì để thoát khỏi định mệnh vậy ạ? Anh hai em, anh ấy chỉ là một beta mà thôi, a……”
Ý thức được bản thân không biết vì sao đột nhiên lại nói ra câu hỏi này, Trì Nghị Lương cảm thấy dễ gây hiểu lầm, bèn vội vàng lấp bấp giải thích,
“Xin lỗi ạ…… em chỉ là, quá, quá tò mò thôi ạ. Em có xem qua nhiều sách tài liệu đều không có trường hợp như vậy.”
Thích Thủ Lân rộng lượng nói: “Đây là sự tò mò của sinh viên y à?”
“Nhưng tiếc quá…… anh cũng không biết, không có cách nào đưa ra câu trả lời chính xác hết.”
“Nhưng nếu nhất định phải miêu tả thì……” Alpha đan chéo mười ngón tay, bắt chéo chân, nhìn về phía xa xăm. “Chỉ cần có thể ở bên cạnh anh hai của em, dù cho phải đánh nát linh hồn của anh rồi đúc lại, anh cũng bằng lòng.”
Cách nói vừa mơ hồ vừa bí ẩn, không liên quan gì đến khoa học và sự chuẩn xác. Nhưng Trì Nghị Lương không cảm thấy Thích Thủ Lân chỉ trả lời cho có, và đằng sau đó là một câu trả lời đã mất rất nhiều thời gian để giải quyết và cô đọng.
Bên trong xe lại trở nên im lặng. Cho đến khi điện thoại di động của Thích Thủ Lân vang lên, Trì Nghị Lương vô thức nhìn qua, ánh sáng màn hình ánh lên góc nghiêng khuôn mặt đẹp trai của alpha, hắn đang cười.
“Alo.” Thích Thủ Lân nói bằng một giọng nói dịu dàng mà trước đây anh chưa từng nghe thấy. “Mới dậy à em?”
“Bên em chắc là trời đã sáng nhỉ, còn bên Trung đã gần 11 giờ rồi.”
“Anh không mệt. Nhưng ba đứa nhóc ở nhà mỗi ngày đều quậy đòi ba, bọn nó rất nhớ em.”
“Anh cũng cực kỳ nhớ em.”
Anh cũng cực kỳ nhớ em. Câu nói này cứ lặp đi lặp lại trong lòng của Trì Nghị Lương, nó không phải dành cho anh, nhưng lại khiến lồng ngực anh nóng bừng.
“Anh vừa mới đi xã giao về, đúng lúc gặp được Tiểu Nghị, đang đưa em ấy về trường. Em có muốn nói chuyện với em ấy à?” Thích Thủ Lân đưa điện thoại cho Trì Nghị Lương, anh sững người một lúc, nhận lấy nó bằng cả hai tay rồi đặt lên tai để trò chuyện với Trì Diễm.
Dù cho là bố, ba hay anh hai và chị ba đều cực kỳ lo lắng cho cậu, có chút quá đáng đó. Trì Nghị Lương đã sớm không còn là trẻ con nữa, nhưng vì anh là omega nên họ cứ coi anh như một đóa hoa mỏng manh vậy.
“Em uống rượu à? Đừng tùy tiện uống rượu ở bên ngoài đấy nhé.” Trì Diễm nghiêm túc mà dặn dò.
“Em không có uống mà, anh hai.” Trì Nghị Lương nói dối. “Nhưng mà anh hai à, sao em có thể cả đời không uống rượu cho được ạ.”
Trì Diễm dừng một chút, dường như đuối lý những vẫn phải giữ chút mặt mũi của trưởng bối, nói: “Dù sao thì em cũng phải cẩn thận. Bây giờ người xấu rất nhiều.”
Trì Nghị Lương ngoan ngoãn mà phụ họa, rồi hỏi cậu ở nước ngoài đi công tác khi nào về, thì Trì Diễm trả lời rất nhanh. Lúc trả lại điện thoại cho Thích Thủ Lân thì vô tình chạm phải ngón tay của hắn, Thích Thủ Lân không có phản ứng gì, còn anh thì giống như bị điện giật, cảm thấy nơi đó như có một dòng điện chạy khắp toàn thân.
Vừa đến cổng trường đại học y thì trời bắt đầu đổ mưa. Thích Thủ Lân muốn anh lấy ô bên cửa xe để đi vào, nhưng Trì Nghị Lương nói không cần, bảo rằng em chạy nhanh lắm.
Thích Thủ Lân cười khẽ, nói: “Anh trai của em cũng giống như vậy đấy…… nhưng cứ che đi, nơi này không gần ký túc xá của em mà. Đừng để bị cảm lạnh, thầy thuốc cũng không thể tự chữa cho mình mà (?).”
Trì Nghị Lương không còn cách nào khác phải cầm dù xuống xe: “Cảm ơn Anh Thích ạ.”
“Chờ một chút.”
Trì Nghị Lương căng dù ra, hơi cúi đầu nhìn vào trong xe. Ánh sáng từ đèn trần làm nổi bật lên ngũ quan trên gương mặt với vẻ đẹp như được điêu khắc, ánh lên vầng sáng và khuất bóng.
“Không có gì. Chỉ là lần say nếu như có uống rượu, thì phải biết khống chế tửu lượng của mình đó.”
“…… Vâng, cảm ơn anh Thích. Tạm biệt ạ……”
Thích Thủ Lân khác với anh hai của bọn họ, là hắn không bao giờ thể hiện sự bảo vệ quá mức.
Nhưng Thích Thủ Lân cũng giống như bọn họ, chỉ coi anh là một người đàn em mà thôi.
Trì Nghị Lương cầm ô, bước nhanh về phía khuôn viên trường. Nhưng không kiềm lòng được mà quay lại nhìn chiếc Phantom cho đến khi đến sau của nó biến mất trong đêm mưa mờ ảo.
Trì Nghị Lương sợ người này, cũng không rõ vì sao nữa, chỉ là cảm thấy nhìn hắn thêm một cái thì như đang khinh nhờ hắn vậy, nhưng anh lại không kiềm được mà bị hắn thu hút.
Loại cảm giác này giống như rắn độc nhe răng liếm láp quả tim của anh. Càng để lâu, bên trong càng mục rữa. Chảy ra một thứ nước hư thối, bẩn thỉu và ôi thiu mà ngay cả anh cũng cảm thấy chán ghét và ghê tởm.
Nhưng chỉ cần khoảnh khắc hắn nói ra hai từ đó, Trì Nghị Lương liền cảm thấy trái tim anh ngay lập tức trở nên hồng hào và tươi sáng. Nó đầy ngây ngô và đẹp đẽ tựa như tất cả như mối tình đầu trên thế gian này.
“Tiểu Nghị.”
Hắn cũng giống như anh hai của anh, cũng gọi anh như thế.
Thích Thích Thủ Lân.
Là bí mật của Trì Nghị Lương.
【 Tác giả có lời muốn nói: 】
Đợi lâu rồi!!! Đợi lâu rồi hen!!!!
Phiên ngoại thứ tư là kể về một câu chuyện kinh dị nè: Em trai yêu thầm anh rể, kết quả là phát hiện anh rể là một tên biến thái ( ×) khủng bố (?).
Người em trai từ nhỏ đã không biết cách xử sự thế nào cho đúng với nhóm alpha, người alpha tiếp xúc nhiều nhất chính à lão Thích á. Rung động cũng là chuyện quá đỗi bình thường luôn, đúng ra mà nói cũng không phải chuyện máu chó gì. Thay vào đó thì chính là đau lòng thay cho tiểu mỹ nhân á.
_________________________________
Escanor: Ờm thật ra thì phiên ngoại này với tui thì nó hơi cẩu huyết á, nên là tui sẽ cảnh báo hết những chương ở phiên ngoại này nhen mọi người. Còn mọi người thấy thế nào về phiên ngoại này nè?
Về cơ bản thì ở nhân xưng của phiên ngoại này sẽ là anh-Trì Nghị Lương, cậu-Trì Diễm và hắn-Thích Thủ Lân. Nghe hơi loạn nên mong mọi người thông cảm nhé. Nếu có sai sót hay góp ý gì thì mọi người cứ comment nhé. Cảm ơn ạ (‘▽’ʃ♡ƪ)
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");