Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Hòn Đá Cứng Cỏi - Reinhard
  3. Chương 36
Trước /106 Sau

Hòn Đá Cứng Cỏi - Reinhard

Chương 36

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thích Thủ Lân nhìn tấm thẻ ngân hàng trong tay. Hiếm khi không vì hành động ngu ngốc này của Trì Diễm mà đen mặt.

Ngược lại, có chút gì đó...... có cái gì đó......

Thì ra ở trong lòng Trì Diễm, hắn cũng không phải là người mà cậu ấy có thể thật tâm dựa dẫm vào.

Nói đúng hơn là Trì Diễm chưa từng mở rộng lòng mình với bất cứ ai cả.

Cậu ấy chính là một cục đá còn là loại đá có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi ở bên đường. Ngôn Tình Trọng Sinh

Dù không phải là một người mạnh mẽ gì, nhưng dù cho có đánh đập, nghiền áp thế nào, thì cậu ấy vẫn lặng yên đứng đấy.

Chẳng lẽ cậu ấy không khao khát được yêu thương sao? Đương nhiên cũng có chứ. Nhưng khao khát nhỏ nhoi đó, lại bị "trách nhiệm", "con cả"...... và những thứ tương tự như thế vùi lấp.

Tất cả sự khiêm nhường, nhẫn nại và đánh đổi đều trở thành một điều hiển nhiên.

Thế nhưng trước giờ Trì Diễm chưa từng cảm thấy bản thân mình đáng thương. Cậu ấy không hiểu.(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad @Escanor1201 và Wordpress EUPHORIA)

Trước đó là Chu Nguyên Lê...... Bây giờ thì là Thích Thủ Lân......

Bọn họ dường như đều thương hại cậu.

Nhưng mà...... rõ ràng cậu không cần mà......

"Đêm nay tới tìm tôi." Thích Thủ Lân nhẹ nhàng lưu lại một câu rồi đi mất.

Chừa lại Trì Diễm sững sờ đứng đó, một lúc lâu sau cậu mới siết chặt lấy góc áo.

Đúng rồi, nếu không phải vì tiết dục, vậy thì kêu cậu đến để làm gì chứ? Mặc dù không biết Thích Thủ Lân rốt cuộc có hứng thú gì với thân thể của cậu, nhưng thật may mà chỉ là thân thể của cậu mà thôi......

Cậu vẫn có thể chịu đựng được.

Trì Diễm tắm rửa trong căn phòng nhỏ mà mình đã thuê, kỳ cọ làn da sạch sẽ đến mức đỏ ửng. Thậm chí còn chịu đựng cảm giác xấu hổ mà tự mở rộng cho bản thân.

Dù sao đây cũng là lần cuối cùng rồi.

Vẫn là trong phòng của Thích Thủ Lân như cũ.

Trì Diễm tự giác mà cởi quần áo ra, chỉ để lại một chiếc quần lót. Màu trắng đơn điệu, góc bẹt. Vốn chỉ là là một kiểu dáng hết sức bình thường, nhưng bởi vì cậu mặc vào, không hiểu sao lại có chút gợi cảm.

Thích Thủ Lân nửa nằm xuống, nhìn Trì Diễm chậm rãi bò lên trên giường, cưỡi lên người hắn. Vụng về mà dùng kẽ mông cọ xát lấy dương v*t của hắn cách lớp quần lót. Dịch bôi trơn mà khi nãy Trì Diễm tự mình mở rộng vẫn còn đó, thấm ướt qua lớp quần lót, đè ép hậu huyệt có chút chịu không nỗi.

Nhưng mà Thích Thủ Lân vẫn không cứng. Thứ khổng lồ từng khiến cho Trì Diễm khiếp sợ giờ vẫn lặng lẽ ngủ đông.

Trì Diễm suy nghĩ một chút, sau đó đứng dậy lùi về sau, muốn khẩu giao cho hắn.

"Tôi không làm." Thích Thủ Lân lạnh lùng nói.

"Hả?...... Ồ......" Trì Diễm mím chặt môi dưới, chớp chớp mắt.

Thì ra bản thân cậu chả có tí giá trị nào cả.

Nhưng không sao cả, chỉ là quay về với quá khứ thôi mà, sẽ không còn ai lưu luyến cơ thể của cậu nữa.

Nếu đã không làm, vậy thì cũng không cần ở lại đây làm gì, Trì Diễm giẫm một chân lên mặt sàn muốn rời đi.

Nhưng Thích Thủ Lân lại kéo cậu về phía hắn.

"Thích......" Trì Diễm nhẹ nhàng nói một tiếng, cũng không quá kinh ngạc. Cậu nghĩ rằng Thích Thủ Lân đã thay đổi ý định của mình. Hắn luôn như vậy, là người mà người khác không thể đoán trước được. Cũng tốt thôi, vậy mới là Thích Thủ Lân.

Thích Thủ Lân tắt đèn, ôm người ấy vào lòng, xoa xoa bả vai hai cái, rồi không làm gì nữa.

"......" Trì Diễm còn đang run rẩy chờ đợi động tác kế tiếp của hắn. Nhưng bên tai chỉ có tiếng hít thở của Thích Thủ Lân.

Cậu lo lắng mà vặn vẹo một chút, khẽ hỏi: "Thật sự...... không làm sao?"

"Em muốn?" Giọng nói của Thích Thủ Lân từ đỉnh đầu của cậu truyền đến, âm cuối còn mang theo một chiếc móc câu.

Trì Diễm bị này hai từ nghi vấn này khiến cho mặt đỏ bừng. Đúng là không biết xấu hổ mà.

"Tôi nghĩ là ngài...... ngài muốn......" Cậu lại khẽ cử động. Thích Thủ Lân không kiên nhẫn khi người trong lòng cứ không thành thật thế này, bèn dùng hai chân kẹp chặt lấy cậu.

Giờ đây cả người của Trì Diễm đều bị Thích Thủ Lân "kẹp" lấy, đùi áp đùi, đầu tựa sát vào ngực.

Vì sao chứ? Vì sao hắn lại ôm cậu...... Trước giờ chỉ có lúc làm thì bọn họ mới ôm nhau mà thôi. Nói là "ôm", thì hẳn nên nói đây là cách Thích Thủ Lân kiểm soát cậu trong lúc làm tình.(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad @Escanor1201 và Wordpress EUPHORIA)

Không có cách nào trốn thoát, chỉ có thể bị buộc phải nhận lấy. Đây mới cái ôm thật sự của hắn.

"Tôi ngủ ở phòng cho khách là được rồi, sẽ làm phiền ngài nghỉ ngơi......" Trì Diễm cẩn trọng đề nghị.

"Chậc......" Thích Thủ Lân âm thầm nhíu mày, tay phải tìm lối vào giữa hai kẽ mông căng tròn của cậu mà sờ soạng.

"Một hai cứ tìm chịch, hửm? Hôm nay đã bảo không làm là không làm, ngoan ngoãn ngủ đi."

Trì Diễm bị sờ mông đến cứng người, dường như cậu còn kẹp chặt lấy không buông ngón tay của Thích Thủ Lân. Cả người cũng không tự chủ được mà nhích lại gần dựa sát vào người Thích Thủ Lân.

"Em chờ đó cho tôi......" Giọng nói khàn khàn tuyên bố. "Kiềm nước mắt lại cho tốt."

Cậu không có tìm thao. Trì Diễm tự giải thích trong lòng. Từ trước đến nay đều là Thích Thủ Lân muốn chịch cậu, cậu trốn còn không kịp.

Bọn họ dựa quá gần nhau, Trì Diễm gần như khỏa thân, cách Thích Thủ Lân một lớp áo ngủ, dựa sát vào ngực hắn, dường như còn có thể nghe thấy tiếng tim hắn đập vững vàng.

Lồng ngực của Thích Thủ Lân rộng lớn như một ngọn núi dài hùng vĩ trong đêm tối. Trì Diễm chậm rãi đưa chóp mũi lên áo của hắn, len lén hít sâu một hơi thật khẽ. Như thể sợ hắn phát hiện.(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad @Escanor1201 và Wordpress EUPHORIA)

Pheromone có mùi hương như thế nào? Có cảm giác gì không? Trì Diễm nghĩ.

Gần nhau như thế, có thể...... có thể ngửi thấy được không?

Cậu hơi co người lại, như muốn núp dưới sự che chở của "ngọn núi" này.

Mặc dù có chút chưa quen với tư thế ngủ quá mức thân mật này, nhưng cậu vẫn khẽ ngáp một cái.

"...... Vậy thì để tôi yêu em ấy, để tôi làm người nhà của em ấy......" Những lời này cứ vang vọng trong giấc mộng của cậu như nhịp tim của Thích Thủ Lân.

Trì Diễm vô ý thức nức nở hai tiếng, trái tim đau nhói như muốn bật khóc.

Nhưng cậu vẫn không rơi một giọt nước mắt nào.

Không phải là do kiềm chế, mà là...... như được an ủi bới một thứ gì đó.

Trong màn đêm đen, môi của Thích Thủ Lân khẽ khàng áp lên trán cậu.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /106 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Lưu 2 Quỷ

Copyright © 2022 - MTruyện.net