Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cảnh báo từ editor: Có tình tiết thụ hôn người khác.
"Tam Hỏa Nhi! Nhanh lên! Xe taxi mà tôi gọi đến rồi nè!"
"Đến ngay đây!" Trì Diễm bỏ máy tính vào balo. Lao ra ngoài.
"Trì Diễm, cậu có thư này!" Người phụ nữ ở trước quầy lễ tân đưa một lá thư màu hồng nhạt cho Trì Diễm đang phóng như bay ra ngoài.
"Nhận được rồi!" Trì Diễm nhanh chóng chộp lấy, không nhìn kỹ mà nhét vào trong balo.
Vạn Duệ Dương dẫn bọn họ đến tham gia Hội nghị Internet ở thành phố A, để nhìn xem liệu có cơ hội mở rộng kinh doanh nào cho bọn họ hay không.
Trì Diễm là không phải một người thông minh, nhưng có khả năng chịu đựng gian khổ và ham học hỏi. Công việc lập trình viên bây giờ cũng coi như là đang đi đúng hướng.
Vạn Duệ Dương và La Thành Minh là những người có tài ăn nói chịu trách nhiệm đi mở rộng mối quan hệ, trong khi Trì Diễm và Trương Tùy Minh bọn họ thì phụ trách phần trình bày kỹ thuật.
Để mở đầu buổi khai mạc hội nghị trong hội trưởng. Người dẫn chương trình mời người phụ trách vốn lớn nhất lên đọc bài phát biểu và tuyên bố khai mạc.
Mà nhà tư sản góp vốn lớn nhất chính là Minh Trì.
Mà người nắm quyền lực tối cao chính là Tổng giám đốc.
Trì Diễm nhìn chằm chằm vào màn hình, không tự chủ mà đứng dậy, khóe mũi giật giật.
Nhưng màn ảnh chuyển đến một người đàn ông có mái tóc hoa râm.
Cũng không phải là Thích Thủ Lân.
Vui mừng hay là mất mát.
Cậu cũng không rõ nữa.
"Trì Diễm, sao thế?" Trương Tùy Minh ngước lên nhìn cậu khi đang bận tối mày tối mặt chuẩn bị sau màn hình.
Trì Diễm dùng sức chớp chớp mắt hai cái: "Không có gì, bên này tôi chuẩn bị xong rồi, có thể kết nối bất cứ lúc nào."
Sau một ngày bận rộn, bọn họ giải tán tại chỗ sau buổi hội nghị.
Lúc này, Trì Diễm mới có thời gian mà chậm rãi đọc lại những dòng tin nhắn trên điện thoại mà cậu không có thời gian trả lời.
Diêu Thanh Thanh là người duy nhất tìm cậu, tin nhắn gửi cách đây vài tiếng trước: "Cậu nhận được thư chưa?"
Trì Diễm mới nhớ đến bức thư sáng nay, liền trả lại: "Chưa đọc, hôm nay tội bận quá nên chưa có thời gian rảnh. Lúc về tôi sẽ đọc nhé." Nhưng rồi lại thấy câu văn quá mức khô khan, sau đó thêm vài cái biểu cảm mặt mèo vào.
Cậu hay thêm biểu tượng cảm xúc hình mèo vào, sợ là Diêu Thanh Thanh sẽ thấy nhàm chán khi trò chuyện với cậu.
"Có muốn đến nhà tôi gặp Yêm Yêm hay không?" Trên khung hội thoại đột nhiên bật ra câu này.
Trì Diễm sửng sốt trong giây lát.
Dù cho có là bạn bè đi nữa, thì lời mời này có vẻ hy vọng cùng cậu tiến thêm bước nữa.
Bọn họ cũng đã trò chuyện với nhau một thơi gian dài, theo lý mà nói đây cũng là chuyện nước chảy thành sông (2) thôi.
(2) Nước chảy thành sông (水到渠成): là câu thành ngữ Tiếng Hán ý nói rằng thành công sẽ tự nhiên đến khi có đầy đủ các điều kiện cần thiết mà không cần phải nhất mực truy cầu. (nguồn: nhabup)
Nhưng giờ phút này, Trì Diễm lại do dự.
Trong lòng thật sự vừa mờ mịt, vừa vắng vẻ.
Chỉ muốn tìm một nơi để vứt bỏ những cảm xúc này ra sau đầu.
Sau đó cậu nhìn thấy một chiếc motor đỗ bên đường trông cực kỳ ngầu.
Đó là một thương hiệu mà người nhà quê như Trì Diễm cũng biết—— Harley.
Ngay cả biển số xe cũng rất quen thuộc.
Trì Diễm quay người lại, bước vào quán bar kia.
Giống như bước vào thế giới của ảo giác. Mọi người xung quanh mặc những bộ quần áo rất hợp thời, còn cậu thì mặc một bộ âu phục theo đúng tiêu chuẩn xã hội.
"Xin chào ngài, xin hỏi ngài có hẹn trước không?" Người phục vụ ngay lập tức đến chào hỏi.
"Không, không có."
"Vậy thì có đi cùng bạn không ạ?"
"Tôi đi một mình."
"Được rồi, vậy ngài có thể ngồi ở quầy bar đực không?"
"À......" Trì Diễm đi theo người phục vụ đến bên cạnh sàn nhảy, nhịp trống chói tai đến mức cậu không nghe rõ đối phương đang nói gì. Vì thế cậu vội bước tiến về trước.
"Cậu có biệt người tên là Tần Duy Dã hay không? Hình như mọi người đều gọi hắn là......"
"Anh Tần?" Người phục vụ và cậu đồng thanh nói ra.
"Anh Tần, có người tìm anh."
Tần Duy Dã đang uống một hớp rượu, quay đầu lại, ngụm rượu kia gần như phun ra: "Tiểu Thạch?!"
Hai tay của Trì Diễm nắm ở hai quai ba lô, cười với hắn, một lúc sau mới gọi: "Anh Tần."
Một cánh tay vạm vỡ của Tần Duy Dã vươn ra, kéo Trì Diễm đến gần, lòng bàn tay to lớn xoa xoa lên đầu cậu vài cái: "Sao em lại ở đây."
"Tóc dài quá rồi, lúc xoa không còn thích nữa."
Trì Diễm ngồi xuống trên chiếc ghế ngồi cao cao ở bên cạnh: "Em nhìn thấy chiếc Harley của anh đỗ ở ngoài kia, nên em đi vào."
"Chà, em còn nhớ rõ chiếc Harley của anh à."
Tần Duy Dã là một trong những khách hàng trước đó của Văn Yển mà Trì Diễm đang phục vụ.
Là một alpha hào sảng, ngoại hình và tính cách có phần hoang dã. Không rề rà rách việc, thường cưỡi chiếc motor Halley tự do đi lại, cơ bản cũng chưa từng gây khó dễ cho Trì Diễm. Thậm chí còn khuyến khích cậu đọc thêm sách, chăm chỉ học tập. Do đó Trì Diễm mới có thêm chút thời gian nghỉ ngơi vào khoảng thời thời gian bận rộn nhất vào năm 3.
Khi đó, Trì Diễm thật hy vọng là nếu như các mối quan hệ ở "Ô Kim" đều giống như thế này thì tốt quá.
"Sau khi anh rời "Ô Kim" thì đi đâu vậy ạ?"
Tần Duy Dã hất hất cằm: "Trong tay anh có chút tiền, cũng không muốn bị người khác kiểm soát, nên đã hợp tác với những người khác để mở ra quán bar này."
"Anh Tần ca giao thiệp với người khác đỉnh như vậy, khó trách chỗ này thật là đông đúc nha." Trì Diễm nhìn sàn nhảy chật ních người.
"Ôi, miễn cưỡng là vậy. Dành cho những linh hồn buồn bã trong đêm tối cô đơn ấy mà." Tần Duy Dã mỉm cười ngậm điếu thuốc trong miệng.
Hiếm khi gặp lại, Tần Duy Dã mời Trì Diễm cùng uống rượu. Hai người lại tiếp tục cuộc trò chuyện, hắn biết rằng Trì Diễm đã sớm rời khỏi "Ô Kim" và bậy giờ cũng có được một công việc đàng hoàng, liền thẳng thắn bảo tốt rồi. Đầm nước ở "Ô Kim" quá sâu, người như Trì Diễm loại không thể ở lâu được. Lúc này có một vị khách cũ đến chào hỏi với Tần Duy Dã, ngồi bên cạnh hắn. Là một người ngoại quốc.
Trì Diễm căn bản không biết thứ nước Cocktail có vị chua chua ngọt ngọt như nước trái cây kia có tác dụng rất chậm, giờ đây cậu cảm thấy tiếng nhạc như chậm lại, nó trở nên nhẹ nhàng, êm ái và dễ chịu.
Một ánh đèn chiếu vào trong đám đông, và dừng lại ở hai người. Sau đó mọi người xung quanh la hét và huýt sáo ầm ĩ.
Trì Diễm nhìn qua không rõ vì sao, chậm rãi hỏi: "Cái này, là chuyện gì vậy ạ?"
Tần Duy Dã cùng với người ngoại quốc bên cạnh nói mấy câu, rồi quay sang cậu: "Đây là "kiss time", giới trẻ bây giờ thích cái này lắm. Đèn chiếu vào hai người nào thì hai người đó phải hôn nhau."
"Ồ......" Trì Diễm ngây ngô gật đầu, nhìn ánh sáng chiếu đuổi theo từng cặp.
Cuối cùng chiếu vào người cậu.
Nói đúng hơn là dừng lại trên người của Tần Duy Dã, nhưng nó bao trùm luôn cả cậu.
Tiếng la hết và cổ vũ càng thêm chói tai hơn nữa, Tần Duy Dã ở quán bar này vừa nổi tiếng là người chính trực nhưng cũng vừa là chủ quán bar, không ai là không muốn xem "kiss time" của anh cả.
Tần Duy Dã cười khổ quay về hướng đám đông, xua xua tay lớn tiếng nói: "Đây là em trai của tôi!"
Không ngờ mọi người lại càng thêm náo nhiệt.
"Em trai này cũng không còn nhỏ nữa, Anh Tần cũng đâu phải chưa gặp qua người cùng em trai "kiss time" cơ chứ, đúng là làm người không chút tử tế mà!"
"Thế thì gọi anh một tiếng "anh trai yêu" còn không thì anh gọi em trai một tiếng "em trai yêu" à? Ha ha ha ha......"
Trì Diễm đang nằm dựa trên quầy bar, giờ đây bật dậy, quay sang Tần Duy Dã.
"EM không ngại, anh Tần."
"Tiểu Thạch em......"
"Cứ coi như em...... là một "linh hồn đau buồn trong đêm tối cô đơn" đi......"
Giữa tiếng hét ồn ào chói tau của đám đông. Trì Diễm tiến lại gần, Tần Duy Dã cũng không hề đẩy cậu ra.
Nhưng cũng chỉ là chạm môi mà thôi.
Trì Diễm nghĩ, thì ra môi của người khác cũng mềm như vậy.
"......" Tần Duy Dã nhìn Trì Diễm lại nằm vật ra quầy bar, nói không nên lời.
Lúc này người phục vụ lại tìm đến hắn, Tần Duy Dã đành phải vỗ vỗ bả vai của Trì Diễm bảocậu về nhà sớm rồi rời đi.
Trì Diễm lặng lẽ nằm đó một lúc, rồi đứng dậy xách ba lô chuẩn bị rời đi.
Lại bị một người chặn lại.
"Đêm nay kết thúc như vậy à?" Giọng điệu có chút không được tự nhiên, nhưng giọng nói lại rất trầm và quyến rũ. Đôi mắt màu nâu nhạt chăm chú nhìn vào gương mặt đỏ ửng của người thanh niên.
Đôi mắt mờ mịt của Trì Diễm nhìn người ở trước mặt. Là vị khách ngoại quốc đã chào hỏi với Tần Duy Dã vừa nãy.
Mái tóc ngắn và xoăn màu nâu, và ánh mắt anh trông dịu dàng và đa tình đến lạ.
Áo khoác bị cởi ra, cà vạt được nới lỏng, xương quai xanh lộ ra nơi cổ áo rộng mở.
Trì Diễm bị Michael đè lên tường mà hôn môi.
Cậu có thể gửi thấy mùi hương trên người hắn, như vị đắng của chocolate, nhưng cũng cực kỳ ngọt ngào. Tựa như nụ hôn của anh vậy.
"Em đã từng làm cùng ai chưa?" Michael chậm rãi rút áo sơ mi của Trì Diễm ra khỏi quần, cởi hết cúc áo sơ mi. Bờ ngực trần trụi liền hiện ra trước mắt.
"......" Trì Diễm thất thần, một lúc lâu sau mới trả lời. "Không có."
"Vậy thì tôi thật sự rất vinh hạnh." Michael mỉm cười hôn lên hầu kết của cậu, rồi đi xuống xương quai xanh, rồi men đến đầu v* ẩn giấu trong lồng ngực. "Có ai từng nói cậu đáng yêu chưa? Hòn đá nhỏ."
"Không có." Hai tay của Trì Diễm đặt lên vai anh, đôi mắt nhanh chóng nhắm lại.
"Từ này không dính dáng gì đến tôi cả."
Michael ôm lấy eo cậu, đè cậu lên trên giường, đầu gối đỉnh vào giữa hai chân của Trì Diễm: "Tôi sẽ giúp em tìm ra điểm đáng yêu của mình."
Trì Diễm không có trả lời, chỉ nhắm mắt lại.
Đột nhiên một tiếng động lớn vang lên, khiến cho cả hai giật mình.
Trì Diễm bị người nào đó kéo từ trên giường đè xuống đất, đầu óc vẫn còn mụ mị.
Rõ ràng có, cả phòng ngoài trừ tiêng ô a vì bị bịt miệng của Michael thì im lìm đến đáng sợ.
Đầu của Trì Diễm bì đè mạnh xuống đất, khiến cho cậu không thể nhìn rõ tình hình xung quanh.
"Cộp", "cộp", "cộp" tiếng giày da ma sát với mặt sàn êm ái từ xa đi gần đến.
Hình ảnh cuối cùng mà cậu nhìn thấy là đôi giày da sột soạt đang chầm chậm đi lại trước mặt cậu, bên chân có tàn thuốc nhè nhẹ rơi xuống.
*
Lời tác giả:
Chờ đợi! Lâu quá!!
Hòn đá "sa đọa", tui muốn hỏi là mọi người có phấn khích không nè!!!!!????????
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");