Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trì Diễm nộp lên thư xin nghỉ Đông lên. Hạng mục của bọn họ đã hoàn thành xong, tạm thời không còn vấn đề cấp bách nào khác cả. Vạn Duệ Dương cũng nhìn thấy cậu sau khi sinh vẫn luôn trong tình trạng u sầu, giờ đây lại nộp đơn xin nghỉ phép, liền vui vẻ đồng ý ngay lập tức.
Chuyện cậu sinh con sau cùng vẫn không thể giấu được Chu Nguyên Lê. Đối mặt với người mẹ bỉm sữa cũng như là người người đàn chị luôn lo lắng cho cậu suốt bấy lâu nay, Trì Diễm thế nhưng vẫn một mực không nói gì về bố của đứa bé.
"Tam Hỏa Nhi, tại sao em cứ luôn như thế vậy chứ......" Chu Nguyên Lê lo lắng đến độ muốn bật khóc.
"Nếu như em bị người khác bắt nạt, thì phải gọi ngay cho cảnh sát để bảo vệ cho sự an toàn của bản thân chứ. Sao lại cứ kìm nén như vậy, đến cả em bé cũng sinh ra luôn rồi!"
Trì Diễm không dám nhìn cô, nghiêng đầu ngây ngốc nhìn đi nơi khác. Nhưng cậu vẫn có thể nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Chu Nguyên Lê phản chiếu trên tấm kính. Cô là ngọn lửa rực rỡ đầu tiên bừng cháy trong cuộc đời yên ả không chút gợn sóng của Trì Diễm. Khiến cho cậu lần đầu tiên trong đời tham gia vào câu lạc bộ chạy đường dài, bước lên bục cao nhận thưởng và nhận lấy ánh mắt chú ý của mọi người; cũng là người khiến cậu lần đầu nếm trải mùi vị của tình cảm đơn phương ngây ngô khờ dại...... Cậu chưa từng khiến cho cô chịu chút đau khổ nào, trước kia là thế, bây giờ cũng vậy, sau này cũng sẽ như thế.
"Chuyện nói ra rất dài......"
Trì Diễm xoay xoay ngón tay, nhưng trên mặt đã không còn mang dáng vẻ lấy lòng người khác như hồi còn là sinh viên nữa.
"Em đã trưởng thành rồi, đàn chị à. Em biết rõ bản thân mình đang làm gì mà."
Chu Nguyên Lê nhìn cậu, cảm xúc trong lòng ngổn ngang quay cuồng. Người đàn em khi xưa luôn theo sau mình như cái đuôi nhỏ không biết từ lúc nào đã đổi thay rồi.
Chuyện mà Thích Thủ Lân muốn cậu làm đúng thật là không khó, chính xác hơn mà nói điều đó khiến cho cậu có chút ngạc nhiên.
Hắn muốn Trì Diễm cùng hắn đi du lịch một chuyến. Là chuyến du lịch chia tay.
Mặc dù từ trước đến nay họ chưa từng chính thức bên nhau ngày nào.
Thích Thủ Lân từ trước đến nay chưa từng đối xử tệ bạc với bạn giường bao giờ, huống chi Trì Diễm còn vì hắn mà sinh ra một đứa bé. Nhưng nếu đưa cho Trì Diễm một khoản tiền bồi thường thì cậu cũng sẽ không nhận, không bằng thay bằng một phương thức khác mà cậu có thể nhận lấy thì hơn.
"Lúc chúng ta bắt đầu đúng là không có gì tốt đẹp...... Vậy thì ít nhất phải để lại cho nhau chút hồi ức tốt đẹp vào hồi kết." Đây là nguyên văn lời nói của Thích Thủ Lân. Trì Diễm suy nghĩ một chút thì đồng ý. Một sự lựa chọn không thể hoàn hảo hơn dành cho một người bạn tình.
Chỉ là không rõ vì sao, vào phút giây cậu nói đồng ý, trong lòng lại có chút đau khổ.
"Cậu Trì à......" Chị bật đèn ngủ lên.
"Cậu dậy sớm thế......"
"Ừm, ngại quá, khiến chị thức giấc rồi." Lúc Trì Diễm đi vào phòng bé con cực kỳ cẩn thận và nhẹ nhàng, không ngờ rằng cố gắng đến thế mà vẫn khiến cho chị Trần tỉnh giấc.
"Em phải đi rồi, nên đến nhìn bé một chút."
Chị Trần biết chuyện hai người họ sẽ đi du lịch, nhưng lại không biết rõ ý nghĩa của chuyến đi lần này, đồng thời cũng không hiểu được ý nghĩa trong lời nói của Trì Diễm.
"Cậu và ông chủ đúng là yêu thương nhau quá đi thôi, hai người đi chơi vui vẻ nhé."
"Vâng......" Trì Diễm miễn cưỡng cười gượng một cái.
Bé gái bị âm thanh nói chuyện của hai người đánh thức, gương mặt nhỏ nhăn nhó lộ rõ vẻ không vui. Trì Diễm ôm bé lên dỗ một lúc, cởi áo trên ra: "Muốn uống sữa không?"
Đứa bé mấy tháng tuổi không ăn uống, tiểu tiện thì chính là đi ngủ, giờ đây sữa thơm ngon ngọt lịm dâng đến bên miệng sao có thể từ chối cho được, thế nên liền nhắm mắt lại, mở cái miệng nhỏ ra mà ngậm lấy đầu v* bú sữa.
Uống sữa cả hai bên xong, bé liền trở nên thỏa mãn, tay chân ngọ nguậy xíu, điều chỉnh tư thế thoải mái xong liền đi vào giấc ngủ. Trì Diễm xoa xoa mái tóc mềm mại trên đầu bé, giờ đây màu tóc liền trở nên đậm màu hơn, sau này lớn lên mái tóc chắc hẳn sẽ rất đẹp. Thích Thủ Lân đẹp trai như thế, con bé sau này hẳn cũng là một mỹ nhân......
Nhưng tiếc là cậu không thể gặp lại con bé được nữa.
Cậu đặt bé xuống chiếc giường nhỏ, khẽ đặt lên trên trán bé nụ hôn đầu tiên kể từ lúc bé được sinh ra.
"Xin lỗi con."
Thị trấn nhỏ vừa đón những tia nắng đầu tiên trong ngày, trong sân nhỏ bên khu phố cổ vang lên những tiếng xào xạc quét lá.
"Ông ngoại, bà ngoại! Cháu đi học học đây ạ!" Một bé gái độ chừng bảy tám tuổi, thắt tóc kiểu sừng dê, lưng mang cặp sách vội chào hai ông bà lớn tuổi.
"Ái ui!! Chậm thôi con ơi! Cháu ngoan! Đi đường chú ý an toàn nghe chưa!" Nhìn theo cháu ngoại đi cùng các bạn học xong, hai người họ mới lại chuyên tâm quét sân, chăm sóc cây cỏ.
Nhưng lúc này ở ngoài cửa sân, có người từ bên ngoài đẩy vào.
"Chào ông, xin hỏi nơi này là nhà của ông Mạc đúng không ạ?" Ông Mạc dừng công việc lại, siết chặt cây chổi, cảnh giác nhìn người mới tìm đến. Đối phương có bốn người, ba nam một nữ, toàn bộ đều mặc đồ rất nghiêm chỉnh, bên trên ngực trái còn có đeo một huy hiệu bạc nho nhỏ.
Nhìn thấy dáng vẻ cảnh giác của vợ chồng ông lão, người đàn ông đi đầu nói ra thân phận của bọn họ: "Chúng cháu là luật sư."
Hắn lấy ra danh thiếp đưa ra, đương nhiên những vị luật sư nổi tiếng trong thành phố lớn cả đời làm ở văn phòng chốn phồn hoa đô thị, không hề đến nơi nhỏ bé này bao giờ sao ông Mạc có thể biết họ được cơ chứ(?).
"Đến đây với mục đích để tìm hiểu chút chuyện về cậu Tây Lâm ạ......"
Còn không đợi hắn nói xong, ông Mạc liền nổi nóng quát to: "Mấy người mai đi đi! Cút đi!"
Ông múa may cây chổi trong tay, xua đuổi những con người thoạt nhìn đạo mạo chỉnh tề nhưng lại rất lạnh lùng đó đi: "Chúng tôi không có gì hết! Con trai tôi cũng đã chết rồi! Những người đó gửi vòng hoa, gửi áo liệm đến! Còn tạt sơn vào nhà của chúng tôi...... Mấy người còn muốn thế nào nữa, còn muốn như thế nào nữa......"
Ông lão gào thét, tựa như muốn dùng hết sức lực cuối cùng để phát tiết nỗi thống hận. Vợ ông Mạc vội vàng chạy đến đỡ ông Mạc, không kiềm được dòng nước mắt, đau khổ cầu xin nói: "Mấy người mau đi đi, đi đi mà...... Chúng tôi với cháu gái khó khăn lắm mới được sống yên ổn, cầu xin mấy người đó...... Buông tha chúng tôi đi. Tông An không cần cháu nó thì chúng tôi nuôi được. Nhất định sẽ không làm phiền đến hắn đâu mà...... Tôi dập đầu với mấy người mà......"
Nữ luật sư trẻ tuổi vội vàng bước đến nâng bà lão dậy: "Ông bà đừng kích động như vậy ạ. Chúng cháu không phải là người hâm mộ của Tông An đến đây gây chuyện đâu ạ. Hơn nữa còn ngược lại, chúng cháu đến đây vì giúp cậu Mạc Tây Lâm tiên đòi lại công lý, lấy lại danh dự."
Hai vợ chồng bà lão họ Mạc nghe cô nói thế, liền sửng sốt cả người. Suốt khoảng thời gian dài qua bọn họ đều như bị bóng tối bao trùm, đến cả hàng xóm xung quanh cũng vì những người hâm mộ điên cuồng kia mà không dám đến gần bọn họ. Giờ đây thế mà lại có người nói rằng đến giúp đỡ bọn họ.
"Cậu Mạc Tây Lâm bị bạo lực mạng, đối với hai ông bà và bé gái kia đúng là rất nguy hiểm. Chúng cháu cần phải tiến hành điều tra thật cẩn thận và tỉ mỉ để tìm được bằng chứng."
Người đàn ông dẫn đầu đẩy đẩy kính, rành rọt nói rõ mục đích của chuyến đi lần này.
"Chúng cháu mong rằng có thể biết rõ đời sống của cậu Mạc Tây Lâm, hoặc là biết rõ bạn hay liên lạc với hắn hay gì đó......"
Nữ luật sư sắm vai một người dịu dàng nói.
"Cháu tin rằng cậu Mạc Tây Lâm không phải là người như trên mạng nói. Cậu ấy nhất định chỉ muốn sống cuộc sống của một người bình thường mà thôi."
"Hậu quả của sự si mê của cậu ấy khiến cho chúng cháu rất tiếc, nhưng điều này chắc chắn không phải là thứ để người khác trút giận và thực hiện hành vi bạo lực mạng. Hai vị hẳn là cũng không muốn trên lưng của con trai mình bị gán bởi thứ tiếng xấu này, có đúng không?" Nữ luật sư nhẹ giọng nói.
"Tuy rằng việc nhớ đến một lần nữa sẽ rất đau khổ, nhưng chúng cháu hy vọng rằng hai vị có thể tin tưởng vào việc chúng cháu sẽ lấy lại danh dự cho cậu Mạc Tây Lâm. Chúng cháu nhất định sẽ rửa sạch oan khuất cho cậu ấy, nếu cậu ấy dưới suối vàng biết được, hẳn cũng sẽ được an lòng."
Ông Mạc nắm lấy tay của bà, cùng nhìn người kia. Dường như cùng chung suy nghĩ. Ông Mạc do dự mở miệng: "Cảm ơn các vị...... Nhưng mà, chúng tôi...... không chi trả nổi cho chi phí luật sư gì gì đó. Cho nên là......"
"Chuyện này ông không cần phải lo lắng đâu ạ." Vị luật sư dẫn đầu nói.
"Thật ra chúng cháu được người khác thuê đến đây ạ, vị đó cũng đã chi trả hết tất cả chi phí rồi ạ. Chỉ cần ông đồng ý, chúng cháu ngay lập tức bắt tay vào việc ngay ạ."
Ông Mạc gật gật đầu: "Tôi đồng ý...... Nhưng mà tôi muốn biết, vị đã thuê các người đến đây là ai. Là bạn của con trai chúng tôi à?"
"Chuyện này...... Ngài ấy không phải. Người thuê chúng cháu là một doanh nghiệp." Nữ luật sư mỉm cười nhẹ.
"Nhưng cháu nghĩ rằng, nếu trên thế giới này có loại người như Tông An, chắc chắn cũng tồn tại những người trái ngược hoàn toàn với hắn."
【 Tác giả có lời muốn nói: 】
Nếu mọi người thích, mời mọi người nhận thêm phúc lợi nè. Chiếp Chiếp Meow Meow!!!!!!! ლ(°◕‵ƹ′◕ლ)
Chương này không set vip, là do muốn cùng mọi người trò chuyện ó nho ăng nhăng nhăng nhăng.
*Chỗ này tui dịch hông được nên chém gió á.*
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");