Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Hòn Đá Cứng Cỏi - Reinhard
  3. Chương 87: [3] PNCV1: Mang thai lần 2
Trước /106 Sau

Hòn Đá Cứng Cỏi - Reinhard

Chương 87: [3] PNCV1: Mang thai lần 2

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Nông trại của ông nội có ngựa to cao, có những chú cừu con, còn có thỏ con nữa...... Con có muốn đến đây chơi không?"

"Đi chứ ạ! Con muốn đi lắm ạ!"

Niềm vui của con nít thật đơn giản, trong sáng và rất dễ dỗ dành.  

Thích Dữ Chiêu và Kiều Lâm đã sớm đi chuyến bay quốc tế đến đón Thích Ngai Thì. Lúc Thích Ngai Thì được ôm vào lòng của ông nội, cô bé vẫn còn chưa tỉnh giấc, còn đang mơ mơ màng màng. Cô bé vì tối hôm qua quá phấn khích mà ngủ thật sự rất trễ, luôn miệng nhắc về chuyện cưỡi ngựa và xoa đầu cừu con.

"Ngai Thì cứ giao cho bọn ta đi."

"Con bé luôn rất năng động, vất vả cho bố mẹ rồi ạ."

"Không vất vả chút nào." Kiều Lâm nhìn Trì Diễm với vẻ mặt của người từng trải. "Ngược lại là con đó, bị nó làm cho mệt mỏi."

Mặt của Trì Diễm phút chốc trở nên đỏ bừng. Thích Thủ Lân ôm lấy bờ vai của cậu: "Mẹ à, sao mẹ cứ như thể con là quái vật vậy."

Kiều Lâm liếc hắn một cái, tính tình của con trai mình như thế nào chẳng lẽ bà còn không biết sao?

"Con kiềm chế một chút đi."

Nhìn chiếc xe dần đi xa, Trì Diễm vẫn có chút không nỡ chia xa con gái mình. Thích Thủ Lân an ủi cậu, nói rằng vợ chồng Kiều Lâm rất thích bé Thích Ngai Thì, họ muốn chăm sóc con bé như thể bù đắp cho đứa con gái kia của họ.

Thời gian vẫn còn sớm. Thích Thủ Lân đến giờ vẫn không có dấu hiệu phát tình, Trì Diễm bảo hắn về nhà nghỉ ngơi trước đi, còn bản thân thì đi mua chút đồ ăn cho mấy ngày sắp đến. Thích Ngai Thì không có ở nhà, Thích Thủ Lân lại đến kỳ phát tình. Chị Trần và dì Khâu đương nhiên đều đang nghỉ phép, giờ họ phải tự mình lo cơm nước. Thích Thủ Lân muốn đi theo, muốn tận hưởng thế giới chỉ có hai người lâu hơn một chút. 

Đã lâu rồi hắn không một mình ra ngoài cùng Trì Diễm, dù chỉ là đi siêu thị mua sắm thì với hắn cũng là chuyện rất tuyệt vời. Nhìn dáng vẻ cậu tính toán lượng thức ăn cho hai người bọn họ, phối hợp rau thịt hợp lý, trong lòng hắn tràn ngập một loại hạnh phúc muốn bắn pháo hoa lên trời.

"Em không muốn uống dịch dinh dưỡng đâu." Trì Diễm túm Thích Thủ Lân đang đứng trước khu vực bán dịch dinh dưỡng đa dạng mẫu mã lại. "Chỉ có omega mới uống dịch dinh dưỡng thôi!"

Mấy lời cậu nói cũng không phải không đúng, dịch dinh dưỡng là thực phẩm dễ dàng nhất trong việc duy trì năng lượng và bổ sung thể chất đã tiêu hao trong kỳ phát tình, dù sao thì vào mấy ngày đó chả ai rảnh mà đi nấu ăn cả. Nói chung, omega thường sẽ là nhóm uống thứ này nhiều nhất.  

"Không khó uống chút nào đâu." Thích Thủ Lân vui vẻ, nhàn nhã lựa chọn trước kệ hàng. "Em thích vị gì? Đào? Cam? Hay là dâu tây? Thôi bỏ đi...... Lấy mỗi vị một cái."

"Em nấu cơm không được à? Em còn đang nghĩ đến vài thực đơn đó......"

Trì Diễm muốn ngăn hắn bỏ mấy lọ dịch dinh dưỡng vào xe hàng, nhưng lại bị hắn nắm lấy cổ tay đè lên ngực hắn, Thích Thủ cười, truyền đến khoang ngực từng hồi rung động: "Em hét lớn như vậy, hiện tại em không ngại người khác biết là em bị anh chịch đến mức không xuống giường nổi à."

Trì Diễm vô cùng xấu hổ và tức giận, cậu thúc cùi chỏ vào sườn của hắn, Thích Thủ Lân nhanh chóng cản cậu lại, nắm chặt tay cậu trong tay mình, dù cậu có cùng vẫy thế nào cũng không thoát ra được. Cậu cũng không thoát khỏi số phận bị những người đứng sau ở quầy tính tiền dòm ngó vì quá nhiều các lọ dịch dinh dưỡng.

Sau khi đi bên ngoài và về nhà sau hơn ba giờ, hai người họ đã sắp xếp xong xuôi hết những thứ mà mình đã mua. Thích Thủ Lân vẫn như cũ chưa có dấu hiệu đến kỳ phát tình, Trì Diễm thậm chí còn từng tự hỏi có phải là Thích Thủ Lân đang kiếm cớ đuổi Thích Ngai Thì đi để độc chiếm hắn hay không.

"Có lẽ là do dùng thuốc ức chế quá nhiều." Thích Thủ Lân nói như vậy đó, Trì Diễm ngay lập tức liền thấy đau lòng. Cậu ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn, để hắn xoa chỗ này, liếm chỗ kia.

"Nói không chừng nếu thêm một chút kích thích...... kỳ phát tình sẽ đến thì sao?" Thích Thủ Lân hôn lên đôi tai đỏ bừng của Trì Diễm, trong đầu hắn lại nảy ra một ý tưởng khác.

"Em đã nói là...... Em, em mặc rất khó coi......"

Chiếc sườn xám từ lụa đỏ, có xẻ một đường ngắn bên đùi, chỉ cần bước một bước, cảnh xuân yêu kiều giữa hai chân sẽ thoắt ẩn thoắt hiện. Trì Diễm đã từng nhìn thấy những nữ thần tượng trên TV mặc chiếc sườn xám như thế này, nhưng mà nó cũng không ngắn quá thể như thế này. Làn da trắng nõn nà như ngọc trai của con gái chỉ đẹp khi kết hợp với những màu sắc tươi sáng như thế này thôi, còn cậu thì không trắng mấy, lại còn mặc màu sắc nổi bật như này, nhìn thế nào cũng thấy lòe loẹt. Hơn nữa cậu cũng có một bộ phận không phù hợp lắm.

Để tránh bị lộ, Trì Diễm trước kéo sau túm mà đi ra khỏi phòng thay đồ. Nhưng rồi nhìn thấy bóng dáng thẳng thớm của Thích Thủ Lân đang đứng ở một bên, nơi khuỷu tay có một cây thước kẻ, đẩy đẩy chiếc kính gọng tròn cổ điển mà Trì Diễm chưa thấy hắn đeo bao giờ, nở một nụ cười hoàn hảo không thể bắt bẻ: "Nguyện vì ngài mà phục vụ, thưa quý phu nhân."

Trì Diễm sững sờ, không hiểu được lần này hắn muốn giở trò gì. Thích Thủ Lân bước tới và nói: "Chiếc sườn xám mới tôi đưa cho ngài, ngài cảm thấy thế nào thưa phu nhân?"

Trì Diễm chợt hiểu ra, thì ra hắn là thợ may.

"Tôi mặc lên không đẹp lắm. Diêm, dúa." Trì Diễm không chút nể nang mà đưa ra lời đánh giá, xoay người muốn quay về phòng thay đồ. Đột nhiên thoáng một cái, là Thích Thủ Lân dùng chiếc thước dây kia kéo cậu lại.

"Màu sắc không thể thay đổi được đâu ạ, dù sao thì đây cũng là chính tay chồng ngài lựa cho. Nhưng mà có vài chi tiết khác thì có thể thay đổi." Thích Thủ Lân đi đến trước mặt cậu.

"Ngài không cần phải cẩn trọng như vậy, xin dang tay ra đi ạ." Trì Diễm chỉ có thể làm theo lời hắn nói. Thước dây da đang dần dần siết chặt vào ngực cậu, Trì Diễm không nhịn được mà vùng vẫy...... Là vô tình hay cố ý vậy chứ, thế mà lại siết vào ngay đầu v* của cậu. Nhịp thở của cậu càng lúc càng nhanh, thế nhưng cậu cố kìm lại sự phập phồng nơi lồng ngực.

Thước dây được thả ra, cậu cũng thở phào nhẹ nhõm. Thích Thủ Lân nhẹ nhàng vòng qua vai cậu, nắm lấy phần quần thừa phía sau, dùng một cái kẹp nhỏ kẹp lấy. Trì Diễm còn nghĩ rằng Thích Thủ Lân muốn ôm cậu chứ, thế nên vô thức vòng tay qua eo của hắn. Thích Thủ Lân cười thầm, nhưng vẫn bày ra dáng vẻ đứng đắn trước sau như một: "Có chuyện gì sao, thưa phu nhân?"

Trì Diễm vội vàng rút tay về, lắp bắp nói: "Không có việc gì hết."

Thích Thủ Lân cũng không nói gì nữa, đo vòng eo và hông của cậu, cả hai đều lỏng lẻo hơn so với vóc dáng của Trì Diễm,, Thích Thủ Lân lần lượt dùng kẹp cài vào eo và sau mông cậu. Trì Diễm cảm thấy bản thân như đang bị trói lại vậy...... Thế này cũng chật quá đi mất!

Không để cậu kịp phản đối, Thích Thủ Lân đã luồn tay phải vào tà váy, ngay lập tức nắm lấy sương vật được bọc trong chiếc quần chứ Đinh(丁). "Thưa phu nhân, chỗ này cũng cần phải đo đấy ạ."

"Anh!" Thế là cậu liền cảm nhận được thước dây da mềm mại dán vào dương v*t của mình, ngay cả tinh hoàn cũng được đo đạc rất cẩn thận. Trì Diễm đẩy vào mặt người đang nửa quỳ trước mặt mình.

"Tôi chưa từng thấy nơi nào may quần áo mà cần phải đo chỗ này đấy!" Thích Thủ Lân hơi hơi ngẩng đầu lên, cặp kính tròn cổ điển khiến cho người hắn mang một khí chất rất đỗi dịu dàng. Nhưng Trì Diễm biết rõ làm sao nó có thể che đậy được bản chất "văn nhã bại hoại" (1) của hắn cơ chứ.

(1)Văn nhã bại hoại, chính là sói đội lốt cừu, là lưu manh lại đi giả danh tri thức, là bộ dáng nhìn giống như vô cùng đứng đắn nhưng thực chất lại trái ngược, trong đầu không biết có bao nhiêu suy nghĩ đen tối xấu xa

"Những người khác đương nhiên sẽ không làm thế rồi, nhưng đối với phu nhân mà nói...... là đặc biệt." Nói xong, hắn vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng đảo quanh quy đầu của Trì Diễm, sau đó chậm rãi nuốt trọn cả cán vào miệng. Trì Diễm cúi đầu nhìn Thích Thủ Lân, cảm thấy hắn không phải là một người thợ may mà tựa như một quý tộc Nho giáo, nhưng khi làm chuyện dâm đãng như này, lại không hề dâm đãng tí nào, ngược lại còn có chút thâm tình.

Trước đây khi Thích Thủ Lân khẩu giao cho cậu, hắn luôn ép cậu bắn ra bằng mọi giá. Nhưng lần này, chỉ liếm qua rồi dừng lại, khiến cho dương v*t của Trì Diễm hoàn toàn cương cứng nhưng không thể xuất tinh được. Vì thế, tà áo sườn xám phía trước dựng nên một "túp lều nhỏ", cuối cùng cũng không che được cảnh xuân bên trong.

Trì Diễm xấu hổ đến mức muốn dùng tay ấn xuống, nhưng lại bị đôi chân dài của Thích Thủ Lân đỉnh vào, khiến cho cả người bị buộc cưỡi lên người hắn. Thích Thủ Lân chậm rãi dùng đầu ngón tay trêu đùa với dương v*t của Trì Diễm qua lớp vải lụa mỏng, giễu cợt nói: "Dàng người của phu nhân không cao, đến nơi này cũng nhỏ nhắn như vậy. Tôi nghĩ sao mà cưới người phụ nữ khác cho được, thậm chí làm người ta mang thai cũng e là rất khó."

Trì tức giận véo lên cánh tay hắn, dù sao thì cậu cũng là một người đàn ông đó! Có người đàn ông nào thích bị nói là chỗ đó của mình "nhỏ nhắn" cơ chứ. Hắn cho là ai cũng đều là alpha, đều là "năng khiếu trời sinh" hết à.

Thích Thủ Lân cho là Trì Diễm đang làm nũng, dùng hai tay to lớn nhào nặn và nắn bóp mông của cậu, sau đó lại sờ dọc theo vòng eo đến lớp áo ngực, bóp nắn bộ ngực nhỏ từ lồng ngực bằng phẳng: "Đúng là lạ thật, chiếc sườn xám này là may theo dáng người của phu nhân, cơ mà sao nó lại rộng như vậy chứ. Hóa ra là hai chỗ này của phu nhân không còn nở nang như trước nữa...... Lẽ nào, phu nhân đã từng sinh con rồi à?"

Trì Diễm mắng hắn rõ là biết mà còn cố hỏi, nhưng vẫn thật thà trả lời: "Chỉ có một đứa con gái, tuổi còn rất nhỏ."

"Thì ra là thế." Thích Thủ Lân nheo mắt cười. "Không làm người khác mang thai nổi, nên tự mình thụ thai à."

Rồi đẩy Trì Diễm vào lòng mình, kéo dây quần lót chữ Đinh (丁) ra mà "bốp bốp" đánh vào hai bên cánh mông: "Mông của phu nhân, nhìn qua như chưa từng mang thai vậy. Mà cái lỗ này...... cũng thật chặt."

Trì Diễm đột nhiên bị hắn đánh mông nên khẽ rên một tiếng, trong nháy mắt hậu huyệt thất thủ, bị hai ngón tay mảnh khảnh tiến vào tùy ý làm bậy đâm chọc vào miệng huyệt của cậu. Hơn nửa tháng qua, Trì Diễm chưa từng bị hắn đâm chọc như này, cho nên lúc này khiến cho cậu sướng đến mức cắn lấy ngón út của mình mà rên la ưm ưm a a.

"Mặc dù từng sinh con, nhưng mà chồng của ngài chắc chưa từng khám phá thân thể của ngài đúng chứ?" Thích Thủ Lân tiếp tục trêu chọc cậu, hắn cảm thấy cơ thể của mình đang dần nóng lên, hiệu quả của thuốc ức chế sắp hết rồi. Khi đó nhật định hắn sẽ không còn lý trí mà chơi trò chơi khiến Trì Diễm xấu hổ này nữa, phải nhanh lên thôi.

"Phu nhân có một cái lỗ rất tuyệt đó." Cả ngón giữa hoàn toàn đâm vào, quen thuộc mà đâm đến khoang sinh sản của Trì Diễm. Trì Diễm rên lên một cái, bắn ra ngay lập tức.

"Đến cả chỗ này cũng thật nhạy cảm." Thích Thủ Lân rút ngón tay ra, sóc dương v*t của Trì Diễm, cả tay thấm đẫm tinh dịch đậm đặc tích tụ trong một thời gian dài.

Trì Diễm thở hổn hển, bị làm nhục như vậy, đương nhiên cậu cũng muốn trả đũa. Cậu ôm lấy cổ của Thích Thủ Lân, nhớ đến những tình tiết thô tục mà cậu xem trong phim truyền hình, vụng về nói: "Đúng như những lời tiên sinh nói đấy. Tôi đây đúng là không thể làm người khác mang thai, và cũng không dễ sinh con, hiện tại còn có một đứa con gái nhỏ. Hơn nữa còn bị chồng ruồng bỏ......"

Cậu còn giả vờ lau nước mắt, khóe miệng mếu mếu: "Người làm ăn xem trọng lợi ích hơn hôn nhân. Anh ấy hơn nửa tháng nay chỉ lo ra ngoài làm ăn, bỏ mặc tôi một mình."

"Ta đúng thật là chăn, đơn, gối, chiếc......" Cậu ghé vào tai của Thích Thủ Lân nói ra từng chữ, vừa phẫn uất vừa quyến rũ.

Trì Diễm không cảm nhận được nồng độ pheromone bùng nổ của alpha cấp cao sau những lời này, tác dụng của thuốc ức chế cũng bị hơi nóng thiêu trụi. Cậu bị Thích Thủ Lân đè lên ghế, đầu gối cong lên đặt lên hai tay vịn ở cửa. Thích Thủ Lân nhìn người trước mặt hắn chằm chằm, liếm hết những giọt tinh dịch trên ngón giữa. Pheromone của Trì Diễm như một tia lửa nhỏ nhoi, nhưng đủ để khiến hắn bừng cháy.

Khuy cài phía trước của sườn xám bị cởi ra, hai bên tà xẻ tựa như cánh hoa vậy. Mà Trì Diễm chính là đóa hoa mẫu đơn bị nghiền nát, bị bóc ra lấy nhụy. Dù rằng không sa hoa lộng lẫy nhưng lại nhuốm đầy dâm dịch, huyệt nhỏ mềm mại ẩm ướt như muốn bị nghiền nát thành từng mảnh.

Kể từ lúc Thích Thủ Lân không nói gì nữa, Trì Diễm biết rằng kỳ phát tình của hắn bùng nổ rồi. Gác lại mọi câu từ trêu ghẹo, ve vãn tán tỉnh, thẳng thắng mà nồng nhiệt đòi hỏi người mình yêu.  

Cho anh nhiều hơn nữa. Nhiều hơn chút nữa. Có như vậy thì anh mới có thể giảm bớt sự thèm khát của anh đối với em, em chính là nguồn cơn của căn bệnh của anh.

Trì Diễm hoàn toàn chấp nhận hắn, để mặc cho dương v*t cương cứng và đáng sợ của alpha đâm chọc lung tung trong hậu huyệt của cậu. Cậu ôm lấy Thích Thủ Lân, tháo mặt kính của hắn và ném đi. Đúng thật là dáng vẻ nho nhã ôn tồn của hắn có phần mới mẻ, nhưng Thích Thủ Lân như thế này mới chính là người mà Trì Diễm yêu nhất. Không cần phải giả bộ, không cần phải mỉm cười hòa nhã, vừa gian xảo lại vừa lạnh lùng, mạnh mẽ nhưng không hề thô bạo, mang trong mình bản năng alpha hung hăng, đây chính là người chiếm trọn đầu óc và thân thể của Trì Diễm, không còn chỗ trống cho bất cứ thứ gì khác.

"Thích Thủ Lân...... Thích Thủ Lân......" Trì Diễm nước mắt giàn giụa, sâu quá, đầy quá...... Khoang sinh sản bị xâm phạm sung sướng đến mức co rút lại, ngay cả đầu v* trước ngực cũng không được buông tha. Nơi đầu v* căng phồng trong thời kỳ trướng sữa, nay kết thúc đã lõm trở vào, lúc này lại bị alpha điên cuồng hút ra một cách mạnh mẽ, dùng răng cắn lấy, dùng môi lưỡi khiến nó sung sướng.

Trì Diễm tựa đầu vào lưng ghế, yết hầu lên xuống giữa chiếc cổ thon gầy, miệng mở to mà thở hổn hển. Muốn dâng lên cho hắn hết thảy, nhưng làm thế nào mới có thể cho hắn hết thảy đây. Một nụ hôn được đặt lên trán của Thích Thủ Lân trong lúc hắn đang tập trung "tàn phá" hai đầu ngực, hắn sửng sốt một chút, rồi buông cặp vú chín mọng sưng đỏ ra. Rồi nhìn Trì Diễm với ánh mắt không mấy tỉnh táo. Sau đó nụ hôn men theo sống mũi cao cao, chóp mũi như cánh hoa kia. Đầu lưỡi mềm mại của Trì Diễm chủ động xâm nhập vào môi hắn, cạy răng của hắn ra, đem bộ phận mềm mại nhất của cậu hiến dâng lên cho hắn, cho dù bị mút mát hay chơi đùa, cậu đều vui vẻ chịu đựng.  

Hôn nhau. Họ không ngừng hôn nhau, chỉ tách ra trong nhịp thở ngắt quãng để hô hấp, khi hai mắt chạm nhau, nụ hôn lại tiếp diễn. Pheromone tựa như dòng máu duy trì mạng sống, chảy và trao đổi không ngừng giữa hai người họ, mang đến cho nhau cảm giác thỏa mãn trọn vẹn cùng với sự sung sướng về tinh thần.

Ngay cả khi họ không phải là giới tính phù hợp nhất theo sinh học, nhưng không ai khác trên thế giới này phù hợp với họ hơn người kia.

Sao tôi có thể yêu người nhiều đến thế.

【 Tác giả có lời muốn nói: 】

Chờ! Lâu! Không! Nè! Tui! Tới! Rồi! Đây!

Tui nhận thấy rằng tui thích miêu tả màn dạo đầu, cưỡng ép, tán tỉnh hơn là miêu tả cảnh đâm thọc điên cuồng á! Dù sao thì nó cũng chỉ là ra vào như pít tông hoi mà, anh nhà quý báu tài giỏi của chúng ta đến chết cũng chả quan tâm đâu!!!!! Tất nhiên đó chỉ là sở thích cá nhân của tui hoi, nếu chị em nào thích vào trận luôn thì tui cũng lực bất tòng tâm, tui thật sự không biết viết kiểu chuyển động khộng ngừng như cái pít tông đâu mà _ (:з" ∠) ____________________________Escanor: Hello mọi người, tui comeback gòi nè. Mấy nay bận quá nên hong có thời gian edit, để mọi người đợi lâu òi nè. Dù hơi muộn nhưng mà tui chúc mọi người năm mới vui vẻ, sức khỏe dồi dào và vạn sự như ý nhé. Mãi yêu nè.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /106 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Copyright © 2022 - MTruyện.net