Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngày đi đến khu Nam của tiểu đảo, cực hiếm mới được nhìn thấy Hòa An mặc chính phục, áo sơ mi cùng âu phục đen và quần tây dài, chỉ là tay áo sơ mi được vén đến khuỷu tay, móc gài không chặt, nút áo còn thả mở hai ba nút đầu, sáng sớm tinh mơ mua xong bữa sáng thì ngồi trong nhà bếp nhai kẹo sữa.
Bối Chỉ Ý cầm chén cháo gạo kê húp bèn lén lút liếc mắt nhìn Hòa An một cái, Hòa An nom vô cùng ngoan ngoãn mở thêm một nút áo nữa, nhếch miệng nhìn cô.
……
Cô cảm thấy da mặt mình ngày một dày lên rồi, điển hình là lúc này không bị nghẹn nữa, đã vậy còn thừa dịp anh mở nút áo, tận dụng ít ỏi thời gian ngắm một cái.
Lần này cuối cùng cũng bị nghẹn rồi, ho khan một trận.
“Lần sau mà có muốn nhìn thì cứ nói thẳng, cởi hết cho em cũng được.” Đêm qua bị đụng trúng vảy ngược nên sáng sớm Hòa An đã phải dậy rồi, miệng toàn vị kẹo sữa.
“……Cô gái ông đây thích còn là trẻ vị thành niên đấy, hai vị có còn là người không thế hả?” Itani tức đến nghiến răng nghiến lợi.
“Giữa trưa hôm nay nhà đầu tư đến nhớ mang đồ cho đàng hoàng, trong phòng anh có keo xịt tóc đấy.” Victor lải nhải như một bà mẹ già, “Cần mặt mũi thì vẫn phải có, dù sao thì em cũng xem như non nửa nhà đầu tư rồi, đừng có như thằng lưu manh thế kia.”
Tâm trạng của Victor rất tốt, rốt cuộc cũng đã tận hưởng loại cảm giác đã phó thác Hòa An đi được rồi.
Người này đã từng là tên học ca-nô chỉ để đi tìm cái chết đấy, bốn năm trời, rốt cuộc cũng đã có dấu hiệu buông tha nó đi.
“Em có muốn húp thêm chén nữa không?” Victor càng nhìn càng thấy Bối Chỉ Ý thật thuận mắt, dáng vẻ sụp mi mắt thế kia nhìn cách nào cũng dễ khiến người ta mủi lòng mà.
….
Bối Chỉ Ý vốn đã no chỉ có thể trơ mắt nhìn chén cháo được múc đầy, mặt đỏ đến căng.
Cô được khích lệ.
Phương án mà cô đưa cho Hòa An, được Victor khoa trương thành phương án marketing PR mang tầm thế kỷ, người nước ngoài hướng ngoại trước nay đều không tiếc lời ca ngợi, cô ở nơi này, mới chỉ bỏ vài miếng rau thơm vào gà mà cũng đã được ca tụng thành linh hồn ẩm thực phương Đông rồi.
Cô biết rằng cảm giác tồn tại của cô ở đây ngày một mạnh hơn, không đơn giản là vì Hòa An, mà mỗi người nơi này, đều trở thành nguyên nhân để cô mỉm cười vào mỗi sáng rời giường.
Cô đột nhiên hiểu tại sao có nhiều câu chuyện về súp gà cho tâm hồn (*) khuyến khích mọi người đi nhiều học hỏi nhiều đến vậy rồi, thử bước ra khỏi quỹ đạo cuộc sống quen thuộc của chính mình, thật sự chiêm ngưỡng được những thứ mà tưởng chừng như không bao giờ thấy được, mà phong cảnh này, có thể sẽ thay đổi cả cuộc đời bạn.
(*) Súp gà cho tâm hồn, Chicken soup for the soul: bộ sách lần đầu tiên được xuất bản vào năm 1993, là tập hợp những câu chuyện ngắn mang ý nghĩa sâu sắc. Tên sách xuất phát từ ký ức của Jack Canfield – một trong hai tác giả – về món súp gà mẹ nấu mỗi khi ông bị ốm. Ông nhớ bà đã nói rằng món súp có thể chữa lành mọi thứ. Cuốn sách viết ra với mong muốn chữa bệnh như loại súp ấy – nhưng không phải cho cơ thể như súp gà đơn thuần – mà cho tâm hồn con người.
***
Phương thức Hòa An tiếp đãi các nhà đầu tư không giống trong tưởng tượng của Bối Chỉ Ý cho lắm, sau giữa trưa trên hải đảo xuất hiện một con thuyền nhỏ, trên thuyền ngoại trừ trưởng thôn và tuần cảnh hộ tống tuần tra đặc biệt ra, còn thêm một đợt người nữa xuống cùng.
Giày da tây trang, những người mà đã không gặp một khoảng thời gian dài rồi, Bối Chỉ Ý mém nữa thì quên mất.
Bọn họ gọi Hòa An là Ông Wilson, còn Hòa An, ngay cả tư thế hàn huyên hay cái bắt tay đều khiến cho người ta cảm thấy thật xa lạ.
Anh gài khuy áo lên trên sơ mi, tay áo cũng được vén ở một độ cao thích hợp, đầu xịt keo vuốt tóc của Victor, anh đứng dưới ánh mặt trời dường như được ánh nắng giấu đi hết mỗi một tấc cơ bắp trên thân.
Anh không giới thiệu sâu quá về đoàn đội tình nguyện viên, sau cuộc gặp mặt ngắn ngủi thì trực tiếp dẫn đoàn người kia đến hội sở mà trưởng thôn dùng để tiếp đãi người ngoài.
Bối Chỉ Ý đứng bên bờ cát nhìn bóng dáng Hòa An, sửa lại mái tóc bị gió biển thổi đến rối tung.
“Thấy lạ lẫm sao?” Victor am hiểu ý người, anh ấy cho rằng Bối Chỉ Ý nghĩ mình đang bị bỏ rơi, “An có hai mặt, mà mặt này là giả.”
Bối Chỉ Ý vẫn trước sau như một bày ra dáng vẻ ngại ngùng, cô gật đầu, lại sửa tóc.
“Em biết.” Cô nhỏ giọng, không phản bác cũng không nêu thêm ý kiến.
Hóa ra, Hòa An họ Wilson.
Cô lại nhìn thoáng qua nhóm người tư bản giày da tây trang sắp không nhìn thấy bóng dáng ở phía xa xa.
Hòa An đúng là có hai mặt thật, nhưng cô không hề cho rằng vẻ mặt của Hòa An khi đối diện các nhà tư bản kia là giả.
Thậm chí cô còn cảm thấy, đấy mới chân chính là anh.
Vì trốn tránh nên anh mới chạy đến phiến hải vực này, tại hải đảo này dùng khía cạnh đầy cơ bắp làm ngụy trang, mà khí thế xa lạ của dân làm ăn, mới chân chính là Hòa An.
Trên người Hòa An toát ra khí chất, mà nó không giống như của Victor hay Itani chút nào.
Lúc anh nói chính sự luôn làm Bối Chỉ Ý nhìn ra được cái cảm giác bê tông cốt thép từ trên người anh, hơi thở đô thị trên người anh nhiều hơn Victor hay Itani rất nhiều.
Nhưng rõ ràng anh là người đến hải đảo này sớm nhất, trước cả khi có Victor nữa, anh đã từng là người duy nhất trong căn cứ tình nguyện viên này.
Mỗi ngày tự ăn hambuger khó nuốt do chính tay mình làm, dùng cách thức trốn tránh chậm rãi mặc khôi giáp vào cho mình.
Hẳn là anh cũng muốn quay về lắm, bằng không sẽ không cố tình giữ lại khí chất tinh anh đô thị kia.
Tự trong xương cốt của anh dịu dàng mà thân sĩ, anh làm việc ổn định cẩn trọng, lúc làm phương án tính tổn thất còn thuần thục đến độ Bối Chỉ Ý phải há hốc mồm.
Anh vẫn duy trì việc báo cáo tình hình lên tổng bộ hằng ngày, dù việc này có khiến anh nhàm chán đến mức phải dò mìn để giảm bớt cảm xúc, nhưng anh vẫn theo quy luật vận chuyển của cả căn cứ.
Anh và đám Victor không giống.
Anh chỉ đơn giản, là không quay về được.
Bối Chỉ Ý cúi đầu nhấp môi, áp lại cảm xúc đang chực trào. Những gì đã qua của Hòa An, anh không nói nên lời, cô càng không đành lòng hỏi ra.
Hai người Victor và Itani ngày thường thoạt thì cãi nhau ỏm tỏi cả lên, nhưng lời không nên nói thì trước nay họ đều không nhiều thêm chữ nào.
Cô vốn không phải người nóng tính, từng nghĩ rằng như vậy cũng tốt, cô không đi vạch trần vết sẹo của Hòa An, chờ đến lúc anh không còn kháng cự nữa thì anh nhất định sẽ nói với cô thôi.
Nhưng mà hôm nay, khoảnh khắc nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Hòa An biến mất trong tầm mắt mình, lòng cô đột nhiên đau đến khó thở.
Hòa An, anh luôn suy xét cho tất cả mọi người trên đảo này được thoải mái, duy mỗi mình anh là chưa từng để tâm đến bản thân.
Mười mấy ngày bọn họ yêu nhau, anh đều đứng trên lập trường của cô mà suy xét những việc anh nên làm, còn cô với cá tính bị động như vậy, nên cứ là đương nhiên đón nhận cái tốt của Hòa An, mà quên đi mất rằng cô hẳn cũng nên làm chút gì đó cho Hòa An.
Hơn hai tháng qua, sống trên hải đảo này đã cho cô nhiều ý tưởng mà có nghĩ cũng không dám, mãi đến tận hôm nay cô mới ý thức được, yêu đương nên là song phương, Hòa An không để ý cô bị động, nhưng cô để ý chứ.
Chủ động chút, cũng không phải là chủ động cười với anh, hay chủ động chờ Hòa An tối về căn cứ lại theo anh làm báo cáo hằng ngày.
Hạnh phúc trong tình yêu, hẳn là từ hai phía.
Chứ không phải như cô đây, quen biết hai tháng, yêu hơn mười ngày rồi mới biết được từ miệng của người khác, rằng Hòa An họ Wilson.
***
Dự án khách sạn sinh thái ở đảo khu Nam thuận lợi ngoài dự đoán, trước đó Hòa An đã cung cấp tư liệu cũng như là an trí người dân thuộc nhóm phá bỏ và bồi thường phí di dời để hai bên cùng vừa lòng rồi, vậy nên ngay cả trường hợp gây khó dễ hay giương cung bạt kiếm như trong tưởng tượng của Hòa An cũng không xuất hiện.
Ăn cơm chiều xong còn chưa đến hai giờ, một phần nỗ lực anh vì cái hợp đồng hơn hai năm này, rốt cuộc cũng đã ổn định.
Lúc ký tên, nét bút Hòa An khẽ khựng vài giây, khoảnh khắc viết tên mình lên, nhà đầu tư đứng bên cạnh anh nhìn thấy, Hòa An nhắm mắt lại.
“Quay về đi.” Nhà đầu tư bước lên thuyền trước, lúc quay lại bắt tay chào tạm biệt, bèn vỗ vỗ bả vai Hòa An.
Ông đã từng cho rằng Hòa An sẽ là đứa trẻ có khả năng trổ hết tài hoa nhất trong những đứa trẻ mà ông quen, ông biết, rất nhiều người trong ngành vô cùng xem trọng Hòa An.
Nhưng ai lại nghĩ thế sự vô lường đến nhường này.
Đứa bé sinh ra đã ngậm thìa vàng, lại lưu lạc đến cái hải đảo nhỏ này rồi biến thành một kẻ ngang tàng.
“Quay về đi, nơi này dù thế nào cũng không phải nhà của cháu.” Ông lại không nhịn được mà lắm thêm một lời.
Hòa An cúi đầu, cười.
“Nếu có thời gian, cháu sẽ về thăm.” Anh thoạt nhìn lễ phép mà khéo léo, lý do rất đường hoàng, “Cháu ở đây còn hận không thể phân thân này.”
Nhà đầu tư sắp 60 lại thở một hơi dài.
Ông nhớ đến dáng vẻ Hòa An khi còn nhỏ, lúc ấy màu tóc anh không đậm thế này, tuổi nhỏ đã mặc áo bành tô, ngay ngắn chỉnh tề ngồi tiếp khách trong đại sảnh.
Rồi ông hoảng hốt nhớ đến một năm kia, Hòa An tóc tai rối bù phá tan vòng vây theo chặn của cánh truyền thông, dáng vẻ quỳ gối trước cửa nhà.
Cuối cùng, ông lại không thể nói thành lời, chỉ có thể vỗ vỗ bả vai Hòa An rồi lên thuyền mà thôi.
“Chúng ta trước nay đều đợi cháu quay về.” Ông chỉ mong những lời anh nói ban nãy không phải là lời khách sáo, bọn họ đã từng lén lút bàn luận, Hòa An người nọ, chắc đã bị hủy hoại hoàn toàn rồi.
Thanh niên hai mươi mấy tuổi, nào ai có khả năng vực dậy sau đả kích như vậy.
Từng có rất nhiều năm, trong giới thương nhân không còn cái họ Wilson nữa, bởi vì không ai muốn nhắc đến cái hôm chạng vạng nhuốm đầy máu tươi đó nữa.
Thậm chí nhiều người cho rằng, Hòa An đã chết.
Giống như cả họ Wilson, mai danh ẩn tích.
Không ai nghĩ đến rằng, An Wilson lại lần nữa xuất hiện, hơn nữa còn mang trên người một dự án khách sạn sinh thái bảo vệ môi trường.
Ông không thể phủ nhận rằng ban đầu đồng ý ngó qua hạng mục này là vì bán cho ông lão Wilson chút mặt mũi, một đứa trẻ ẩn dật năm năm, ông không cho rằng phương án của anh có thể làm sáng mắt bọn họ.
Nhưng mà cuối cùng, ông vẫn bị đứa trẻ này lừa đến một hải đảo nhỏ mà ngay cả sân bay cho máy bay riêng còn không có, vạn dặm cách trở.
Thấy được đứa trẻ họ Wilson.
Cường tráng, đen đi, ánh mắt hoàn toàn khác trước kia.
Anh nhất định có thể quay về, nhà đầu tư đứng trên boong tàu nhìn bóng dáng Hòa An càng lúc càng xa.
Năm năm trôi qua không làm dao động đáy mắt chàng trai trẻ.
Ông già Wilson có thể để lại một đứa trẻ như vậy, lão già đó, hẳn là có thể nhắm mắt được rồi.
“Đấy là An Wilson sao?” Trợ lý trẻ tuổi của ông nghẹn một hồi lâu vẫn là nhịn không nổi, thấy tâm trạng nhà đầu tư trông có vẻ không tồi, đánh bạo hỏi một câu.
“Ừm.” Nhà đầu tư cười, “Là nó đó.”
Cái người năm năm trước đầy chật vật kia, đánh đám truyền thông đến gà bay chó sủa, ngày hôm sau bỗng biến mất trước mặt toàn bộ công chúng.
Quả thật là…đã lâu không gặp.