Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chiếc xe đạp kia của Hòa An rất cao, cái giá ngang tam giác trước xe vì để cho thuận tiện mà được cải thiện vô cùng bằng phẳng, Bối Chỉ Ý ngồi ở phía trên nên thân người cao, vừa lúc có thể ôm được cả Hòa An vào trong lòng.
“Xe này cũng tiện thật đấy.” Hòa An đắc ý dạt dào tự khen bản thân, cằm gác lên bả vai Bối Chỉ Ý.
Hải đảo về đêm im lặng đến dị thường, đường bờ biển vùng duyên hải cả đoạn chỉ có gió thổi qua mang theo tiếng sóng biển từ xa xa truyền đến.
Hai người lái xe dạo quanh bờ biển yên tĩnh không một ánh sáng nhân tạo nào, Hòa An thật sự lái xe rất chậm, lúc bánh xe nghiền qua bãi cát sẽ vang lên tiếng sồn soạt rung động.
Tối hôm đó ánh trăng rất sáng, sao trên trời đêm không phải là quá rõ ràng, chớp lấp chớp lóe.
Mọi thứ đều rất yên tĩnh và tốt đẹp, Bối Chỉ Ý ngồi trên xe Hòa An bắt đầu thả chậm nhịp thở.
“Cứ như mộng vậy.” Cô nói thật nhẹ, hai tay đặt lên hai bên tay lái xe.
Hòa An bên tai cô khẽ cười, Bối Chỉ Ý bị hơi thở phả ra từ anh chọc ngứa cho rụt cổ.
“Anh không hề biết cái xe đạp này lại dùng tốt thế đấy.” Độ cao vừa đủ, góc độ vừa tốt, Bối Chỉ Ý ở nơi mà chỉ cần anh vươn tay liền với tới, muốn hôn chỉ cần cúi đầu chút là hôn được ngay.
Lão già tuổi 30 vào lúc này lại bị tình huống lãng mạng kích thích, chân dài khẽ động, xe đạp phi như bay.
Cô gái trong ngực sợ hãi xoay người ôm anh, mái tóc dài bị gió thổi bay tứ tung, sợi tóc lành lạnh phất ngang mặt anh.
Nhất định anh sẽ không quên đêm hôm nay, ánh trăng sáng tỏ, khách sạn sinh thái anh ôm nhiều năm cuối cùng cũng thành công được một phần, anh lấy hết can đảm gặp lại vị trưởng bối nhiều năm chưa gặp, người con gái của anh ôm chặt lấy anh, bằng tư thế hoàn toàn tin cậy.
Nhiều năm rồi trôi qua, tuyệt vọng bi thương không hề báo trước chui từ dưới đất lên, anh đau đến nhăn chặt mày, hỗn loạn hít một hơi dài.
Một năm đó, thầy giáo già dạy anh nhiều năm từng khuyên anh, khổ ngắn nhưng đời dài, tuy rằng anh trải qua nhiều đau khổ như vậy, nhưng mà, đến một ngày nào đó sẽ có thể bước ra ngoài.
Chờ đến một ngày vào độ tuổi như thầy già đây, mọi đau khổ rồi cũng sẽ hóa thành tiếng thở dài mà thôi.
Khi đó anh lại không nghĩ mình may mắn được như thầy, có thể sống được đến ngần ấy tuổi.
Anh ngày đó, cho rằng đắng cay ngọt bùi thất tình lục dục trần gian dường như đã ruồng bỏ anh rồi, trừ dưới đáy biển ra thì trong anh không còn nơi nào là an toàn.
Nhiều năm sau, tại hòn đảo dị quốc cái chó má gì cũng không có này, đột nhiên anh lại hiểu ra cái gì gọi là bụi trần lắng đọng.
Anh không cách nào hóa những hình ảnh trong đầu thành tiếng thở dài được, nhưng hình ảnh máu tươi đàm đìa kia, rốt cục cũng đã được phủ kín bởi một tấm màn mờ ảo, dù là những chuyện hạnh phúc trong quá khứ anh cũng không dám hồi tưởng lại.
Mà trong lòng anh, cô gái trong lòng, lúc anh lái xe chạy nhanh như bay hướng về biển rộng, lại túm lấy cánh tay anh.
“Anh….là uống rượu lái xe.” Tóc cô bị gió thổi bay tán loạn, cũng thổi bay men say, bây giờ đang vô cùng hối hận tại sao bản thân lại leo lên xe anh cơ chứ.
Mông đau muốn điên dại rồi.
Dù hôm nay cô đã tính rằng sẽ chủ động và an ủi anh, nhưng cũng không nên chạy xe đạp về phía biển chứ.
Cô thật lòng thật dạ ngăn cản, hai tay duỗi ra ý định phanh thắng lại.
“Đừng động nào.” Giọng Hòa An có chút hổn hển, “Nhắm mắt lại.”
Anh lại dùng tiếng Anh, lần trước cố ý muốn tạo khoảng cách với cô, anh thích dùng tiếng Anh, sau này bên nhau rồi, những khi kích động, những khi muốn bày tỏ chuẩn xác tâm ý tình cảm của mình, đều là dùng tiếng Anh.
Bối Chỉ Ý thật sự bất động, xoay người ôm thắt lưng anh, nhắm mắt lại.
“Ngoan quá.” Cô cảm giác được Hòa An khe khẽ bên tai cô khích lệ, tốc độ chạy xe cũng dần chậm lại.
Dường như bọn họ đang chạy đến một bãi đất cao, Hòa An dừng xe lại, ôm cô xuống xe đạp.
Hai tay anh phủ kín mắt cô, dẫn cô đi về phía trước rồi mới buông ra.
“Nhìn đi.” Anh trầm thấp nói, mang theo một tia khoe khoang vui sướng.
Bối Chỉ Ý trợn tròn mắt.
Từ lúc đến hải đảo này, cô đã được chứng kiến rất nhiều cảnh đẹp chưa từng thấy, đủ loại sắc màu hoàng hôn hay bình minh, bão tạp biển động, tiết trời ảm đạm, ánh trăng sáng tỏ hay ngân hà rõ nét.
Cô nhìn thấy rất nhiều người đến với cảnh đẹp tự nhiên nơi đây chỉ vì đô thị hóa rất khó mà ngắm được, còn được ngắm ngũ sắc dưới đáy biển.
Nhưng không giống lúc này, chấn động không thôi.
Hôm đó thời tiết không tồi, gió biển nhẹ thổi phất phơ cùng độ ẩm thích hợp, đêm về biển rộng một màu đen, từng đợt sóng biển chầm chậm cuốn đến bờ cát, dày nặng như tấm thảm tối.
Có một ánh sáng màu lam phảng phất, tựa như một dải màu nối với thảm tối đen, đứng dưới góc nhìn của bọn họ, thì như một ánh sáng đường viền hoa màu lam kiều diễm.
“Sứa lông châm(*), kịch độc đấy, nhìn từ xa là được rồi.” Hòa An cởi áo sơ mi màu đen ra, trải trên mặt đất, “Ngồi nào.”
(*) Sứa lông châm, Physalia utriculus là một loài sứa lông châm của bộ Siphonophora tìm thấy tại Ấn Độ Dương và Thái Bình Dương. Một bàng quang chứa đầy khí cho phép nó nổi trên bề mặt, chúng trôi nhờ dòng chảy, thủy triều, và một cánh buồm ở trên cùng của bàng quang, có thể quay sang trái hay phải. Một tua dài duy nhất có tế bào gai độc, cho con vật một phương tiện bắt con mồi.
Bên trong anh còn mang một cái áo lót đen, nháy mắt cơ thể anh mang theo cảm giác tồn tại cực mạnh không sót chút gì.
Cơ thể so với cảnh đẹp làm người rung động trước mắt cô đây, thậm chí còn tồn tại mãnh liệt hơn.
Bối Chỉ Ý cúi đầu, ngồi trên áo sơ mi đen của anh, dịch dịch sang một bên.
“Anh luôn muốn hỏi em.” Hòa An nhìn dáng vẻ bất động thanh sắc nhưng trên thực tế lại vô cùng rõ ràng cách xa anh, hai tay căng chặt giọng điệu dữ dằn, “Có phải là em sợ cơ thể anh lắm không?”
Vừa hỏi dứt câu là đã thấy thẹn rồi, anh đã muốn hỏi cô từ lâu nhưng mãi vẫn không cách nào mở miệng được, hôm nay tất cả đều rất tốt, vậy nên nhịn không nổi nữa mà nói luôn.
Bối Chỉ Ý cắn môi, dáng vẻ rối rắm.
Hòa An xê dịch về cạnh bên cô, hai tay lại căng lên, cảm giác cơ thể anh tồn tại càng lớn hơn hẳn.
“…….” Bối Chỉ Ý đáng thương vô cùng nhìn anh, muốn nói lại thôi.
Hòa An chau chặt mày.
“Người hướng nội đôi khi trong đầu sẽ suy diễn ra rất nhiều câu chuyện này nọ.” mặt mũi Bối Chỉ Ý đỏ bừng khó khăn mở miệng, “Trong nước chúng ta có một thuật ngữ mạng là ‘lỗ não’(*).”
(*) “Lỗ não” là một biểu tượng ẩn dụ có nghĩa là “một lỗ lớn trên đầu bị phá vỡ và chứa đầy trí tưởng tượng siêu mạnh YY”, có nghĩa là trí tưởng tượng của con người rất phong phú.
Cô không biết nên dùng tiếng Anh hình dung nó như thế nào nữa, rối rắm thật lâu đành buông tha.
Hòa An tiếp tục chau mày.
Bối Chỉ Ý cúi đầu thật thấp, hai tay vặn vẹo rồi lại lén lút nhìn sứa lông châm, ấp a ấp úng thật lâu, “Trước kia Sakura nói anh đánh nhau lợi hại lắm, mà xưa em còn hay xem mấy bộ phim điện ảnh và phim kịch Mỹ, thế là em mới….”
“Lỗ não đắp một chút cảnh tượng.”
Cuối cùng là tự dọa chính mình, mỗi lần nhìn thấy cơ bắp của anh là cô lại thấy cổ mình đau hẳn.
……
…………
IQ của Hòa An rất cao, năng lực lý giải từ trước đến nay vẫn luôn rất tốt.
Anh nghĩ lại những lời ấp úng mà nãy giờ Bối Chỉ Ý nói, cảm thấy mình rõ ràng không hề bỏ qua tin tức gì mà, nhưng mà….nghe không hiểu gì.
“Vậy nên là?” Anh quyết định làm kẻ dưới không ngại học hỏi.
“Cánh tay đó của anh….” Bối Chỉ Ý huơ tay múa chân, vừa có chút tủi thân vừa thấy sợ hãi, “Nếu mà kìm lấy cái cổ em ấy…”
Cô lại khoa tay múa chân, ngón tay đặt lên phần khuỷu tay anh.
“Anh dùng chút lực, cổ em đứt lìa luôn.” Cô thật sự nghiêm túc giải thích lỗ não của cô, còn có ảo giác cổ mình đau thật đau.
……
…………..
Hòa An bất động thanh sắc túm Bối Chỉ Ý lại gần.
“Thế này?” Khuỷu tay anh kẹp lấy cổ Bối Chỉ Ý, lòng bàn tay phải đặt lên mặt cô, nhẹ nhàng nói, “Kéo về sau?”
“…..Dạ.” Bối Chỉ Ý thế mà còn lên tiếng thật, gật gật đầu, “Vậy nên đôi khi sẽ bị dọa.”
Hòa An tức cười buông cổ cô ra, thuận tay kéo cô vào trong ngực mình, xoa mạnh lên đầu cô.
Còn lỗ não cơ.
Anh đã biết trước kia cô suốt ngày đi nhìn lén anh, hẳn là trong đầu suy nghĩ kỳ kỳ quái quái nhường nào rồi.
“Cảm xúc thật ra tốt lắm đấy.” Anh thả lỏng người lại, dụ dỗ Bối Chỉ Ý sờ sờ. Bối Chỉ Ý còn đang bận suy nghĩ cái ý lỗ não của cô hẳn là rất xấu hổ, vậy nên Hòa An nói gì cô bèn theo bản năng làm theo.
Nắm lấy cơ bắp tay Hòa An, nhéo hai cái, còn dùng ngón tay chọc chọc.
“Thế nào?” Hòa An nghẹn cười, nghiêm trang giả vờ hếch mặt hỏi.
“…..” Bối Chỉ Ý nhanh chóng rụt tay lại, luống ca luống cuống một hồi, rồi lại tức giận vươn tay cáu anh một cái, tức giận hừ một tiếng.
Hòa An cười ha ha.
Đêm xuống yên tĩnh, tiếng cười của anh trong nháy mắt làm cho tiếng vang náo nhiệt của những chú ếch và dế mèn im phăng nhường chỗ.
Anh ôm Bối Chỉ Ý, tựa như ôm lấy một báu vật vừa nhặt được về, vùi đầu vào sâu trong mái tóc dài của cô.
“Tại sao ba mẹ em lại không đồng ý?” Anh muốn kết hôn cùng cô.
Ý niệm trong đầu một khi đã được hình thành, liền biến thành dục vọng.
Bối Chỉ Ý là một vật báu, mặc cho trên lưng anh còn mang quá nhiều gánh nặng, cô đều có cách làm anh bình tĩnh, bảo bối làm lòng anh ngày một trướng căng.
Thời gian cô bị hạn chế xuất cảnh chỉ còn lại hơn mười ngày, trước đó anh cũng không phải đặc biệt sợ hãi, chuyện ba mẹ phản đối ấy à, thậm chí còn không nằm trong danh sách các việc anh cần làm.
Vì anh thấy việc này quá đơn giản.
Ba mẹ Bối Chỉ Ý dù có nghiêm khắc và cổ hủ thì vẫn là ba mẹ mà thôi, ba mẹ trên thế giới trừ bỏ mấy kẻ biến thái, thì hầu hết đều giống nhau, người cuối cùng thắng cuộc vẫn là con cái.
Chuyện đấu tranh thế này anh vốn hiểu rõ nhất, năm dài tháng rộng, để ba mẹ cô biết anh đối xử tốt với cô thế nào, thì việc này tự nhiên cũng sẽ được giải quyết.
Nhưng lúc này, anh lại muốn cưới cô.
Vậy nên càng muốn những cuộc đấu tranh mang tính xung đột như thế, trở nên càng nhu hòa càng tốt.
Anh không muốn để cô gái của anh cõng lên cái áo giáp đấu tranh vì tương lai của họ, anh muốn cô được như bây giờ, mềm mềm mại mại, véo bắp tay anh một cái thôi đã ồ lên rồi.
“Bọn họ không đồng ý cho em kết hôn với người nước ngoài, văn hóa chênh lệch quá nhiều, mẹ em cũng không muốn xa em.” Bối Chỉ Ý đỏ mặt tựa vào lòng Hòa An, tiếng sóng biển xa xa dường như có thể trấn an lòng người, đường viền hoa lệ xanh lam ngoài kia mang theo gió biển vờn qua, đều làm cho cô cảm nhận được đêm hôm nay, tất cả như một mộng ảo vượt ngoài tưởng tượng của Bối Chỉ Ý.
Tựa hồ như tiếp thêm dũng khí cho cô vậy.
Sau khi xác định được trăm phần trăm hai người họ tâm ý tương thông, nhờ vào cảm giác an ổn này, cô càng trở nên dũng cảm.
“Còn nữa chứ?” Hòa An im lặng lắng nghe, giống như những lời cô nói chỉ là những lời tâm tình, dịu dàng như tiếng sóng biển bên tai.
“Còn nữa…” Bối Chỉ Ý nhớ lại, “Bọn họ nói ở nước ngoài không kiếm được công việc, không có cơ sở kinh tế, không có người thân hỗ trợ, sẽ trở nên tứ cố vô thân.”
“Ừm.” Hòa An cất lời, sờ sờ đầu cô.
Bối Chỉ Ý mặt lại đỏ, ngồi trong lòng anh, ngực rung động.
“Còn nữa thì sao?” Hòa An cúi đầu, cảm giác được sau câu nói của Bối Chỉ Ý hẳn là rất thú vị.
“……Còn có.” Bối Chỉ Ý cúi đầu, “Người nước ngoài rất thích sinh con.
“Đến lúc đó để cháu sinh một tổ, ba mẹ cháu cũng không thể ra nước ngoài chăm con giúp cháu được, một người phụ nữ không cóthu nhập ôm đồm một đám nhóc, cháu nghĩ bản thân còn hạnh phúc được gì nữa không?” Đấy là nguyên văn thím hai cô nói.
Thím hai nói chuyện nhanh cực kỳ, đến tận sau đó cô vẫn không chen vào được câu gì.
Hôm nay lúc điện thoại, trong số những lý do rối rắm khi yêu đương với Hòa An mà họ nói, duy chỉ có mỗi lý do này làm cô phải sững sờ một hồi.
Thím hai nói người nước ngoài nhiều lông lắm…..
Cô mặt đỏ bừng nghiêm trang, sau câu nói đó thì không thể thốt nên lời được nữa.
Hòa An trầm mặc một hồi.
“Em muốn sinh bao nhiêu thì mình sinh bấy nhiêu, không sinh cũng được.” Bàn tay to của anh vung lên, việc này thế là đã được giải quyết xong rồi.
Bối Chỉ Ý lại véo anh cái nữa.
Nói cứ như là…họ sắp sửa sinh một đứa bé vậy ấy.
Xấu hổ muốn chết luôn!