Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hòa An nói những lời này, vừa lúc gió lướt qua mang theo một trận sóng biển.
Biển vẫn có quy luật, vẫn lặng im là thế đột nhiên lại động lớn, tựa như lòng Bối Chỉ Ý vốn tĩnh lặng bỗng như sóng triều.
Hòa An nói, cả đời.
Ngữ điệu rất đương nhiên.
Cô không có dũng khí hỏi Hòa An, câu nói cả đời của anh là có ý gì, sợ bản thân vừa mở miệng thì sẽ tỉnh khỏi cơn mộng đẹp này ngay.
Cô chỉ có thể dùng sức túm lấy áo trước ngực anh, nghe tiếng tim anh đập vững chắc có nhịp điệu, nói với chính mình, hết thảy đều là sự thật.
Bởi vì người có sức tưởng tượng cằn cỗi như cô thì không thể nào tưởng tượng ra được tình yêu đẹp đến nhường này, dù cô đã từng khao khát một đời một đời một kiếp một đôi, dù khao khát tốt đẹp nhất mà cô từng mơ ước, đều kém hơn giờ khắc này.
Hòa An nói, bọn họ còn cả đời, có thể từ từ sửa.
…..
“Áo anh không được chắc như quần lót anh đây, em cứ túm thế sẽ hư.” Người con gái trong lòng đã không lên tiếng hồi lâu rồi, nhưng tay vẫn nắm rất chặt, thói quen tâm trạng phức tạp sẽ túm lấy đồ này vật nọ, trở thành truyền thống rực rỡ khi được phát huy trên người cô.
“….” Bối Chỉ Ý biết bây giờ mà hỏi vấn đề này sẽ rất lỗi thời, nhưng Hòa An vừa nói, cô có thể không cần đúng mực như vậy, nên cô có hơi rối rắm.
“Quần lót của anh….sao lại chắc như vậy?” Chắc đến độ Victor có thể đem ra mà làm dây thừng.
Đây không phải là Sakura tùy tiện nói đùa, cô ở đây hơn hai tháng trời, cũng rất thường xuyên nhìn thấy dây thừng được làm từ quần lót của Hòa An xuất hiện ở mọi hình thức, mỗi lần đều rất ác liệt.
……
Anh chân thành tha thiết muốn cùng cô thành khẩn như vậy, bố trí trước nhiều việc, rồi sau đó mới hỏi cô vấn đề đầu tiên, còn có liên quan đến cái quần lót.
“Tình nguyện viên đến hải đảo này rất hiếm con gái.” Anh sâu xa mở miệng, mang theo ão não tự làm bậy không thể sống, “Anh, Itani còn có Victor, ba người hợp tác với nhau cũng rất lâu rồi, đôi lúc lặn kiếm rác rồi gặp nhau ở đuôi thuyền, mà khu vực gần đuôi thuyền có rất nhiều rác cần rửa sạch, cần dùng đến nhiều dụng cụ cột.
“Trang bị trên người không đủ lại còn lười lên lấy, lúc đó sẽ cởi quần áo ra làm dây thừng mà dùng, nếu vẫn không đủ thì cởi sạch.”
Cả đám đều là đàn ông, lại không phải là phiến hải vực phức tạp gì, đôi lúc bọn họ lặn xuống biển còn mặc độc cái quần lót……
Hòa An ho khan một tiếng, “Quần anh là chắc nhất.”
Vậy nên câu nói vốn chỉ để đùa giỡn này biến thành truyền kỳ trong căn cứ, hết người này đến người kia, chẳng rõ bao người trên thế giới này đã biết quần lót anh rất chắc rồi nữa.
Bối Chỉ Ý bị giọng điệu của Hòa An chọc cười, tay thả lỏng đôi chút.
“Không muốn hỏi thêm gì nữa?” Anh nhếch miệng đầy nguy hiểm, nghĩ thầm nếu anh đã dụng tâm phí hoài đến thế này rồi mà cô nhóc này chỉ hỏi mỗi cái quần lót của anh, anh sẽ cởi quần lót ra mà hù chết cô.
Bối Chỉ Ý lại do dự, không khí tốt lên nên cô đã thả lỏng hơn nhiều rồi.
Cô xác thật có rất nhiều điều muốn hỏi, tựa như Hòa An đã nói, cô vẫn một mực chờ thời cơ đến, chỉ là Hòa An bề bộn nhiều việc, sau khi hai người hẹn hò vẫn luôn trong tình trạng ngọt ngào hòa hợp, vậy nên thời cơ này quả là lâu rồi không gặp.
“Chuyện…chợ đêm ấy.” Hai chữ đầu người này dù cách nào cô cũng không thể nói ra khỏi miệng, trong khoảng thời gian này vấn đề mà cô lo nhất chính là nó.
Cái loại chuyện treo giải thưởng cho đầu người ở chợ đêm, trong xã hội văn minh kia của cô, hoặc TV hoặc tiểu thuyết mới bắt gặp được phân đoạn này.
Trong cuộc sống thực tế, nếu đổi thành cô là người bị treo giải thưởng đầu người, phỏng chừng cô phải nghi hoặc bản thân mỗi ngày sẽ bị quỷ thần hù mà chết mất.
Chỉ là Hòa An thoạt rất trấn định.
Loại trấn định không giống bình thường chút nào.
“Này kỳ thật là nước cờ của nhà tư bản.” Đối với vấn đề của Bối Chỉ Ý Hòa An cũng không mấy bất ngờ, đáp án này anh sớm đã chuẩn bị tốt rồi, muốn bắt đầu cùng cô làm cái đàm phán như lần trước, “Chuyện bảo vệ môi trường này, sẽ trở ngại đến ích lợi của rất nhiều người.”
Đây là thường thức mà ai ai cũng biết, địa cầu hiện nay, dù không còn sự khai phá quá đà thì cũng vẫn không đủ để có thể dễ dàng tha thứ cho nhân loại.
“Nhiều năm như vậy trôi qua, rất nhiều người phát ngôn cho bảo vệ môi trường bị mưu sát, năm 2017 toàn cầu có 117 nhân sĩ bảo vệ môi trường bị giết, nói cách khác thì trung bình bốn ngày, trên địa cầu sẽ có một chiến sĩ bảo vệ môi trường bị giết,”
“Dựa theo các hướng đi của những chủ thể kinh tế chủ yếu mà nói, chuyện bảo vệ môi trường thế này thật chất là nghịch hướng mà đi, vì địa cầu vốn lớn như thế, chuyện chúng ta làm sẽ khiến thiếu khuyết nguồn sinh lực. Dù cho tất cả mọi người đều biết bảo vệ môi trường là một chuyện tốt, dù không phải là vì sinh tồn, hay vì thế hệ mai sau có thể nhìn ngắm được cảnh non xanh nước biếc này cũng là chuyện tốt đấy.”
“Nhưng chuyện nghịch hướng má đi, thật sự rất khó làm.”
Hòa An thở dài.
Bối Chỉ Ý ngẩng đầu, hôn lên chóp cằm anh.
“Em có thể hôn nhích lên trên một chút.” Liên tục hai lần trong cùng một buổi tối Hòa An được hưởng thụ sự chủ động khác với cô ngày thường, bèn quyết tranh thủ cho mình chút quyền hạn, anh chạm môi mình đầy trông đợi.
“…Qua một khoảng thời gian đi.” Bối Chỉ Ý khe khẽ ỉu xìu môi, biểu đạt chuẩn xác rằng bản thân thật ra cũng muốn lắm, nhưng mà tạm thời không có đủ can đảm đến thế.
Hòa An nở nụ cười, ôm cục cưng lớn nhà anh xoa nhẹ hai cái.
“Đám người chợ đen muốn đầu anh không phải là lũ người hải tặc của thuyền kia, mà là ông lớn tư bản phía sau bọn chúng.”
“Liên nghiệp săn trộm động vật hoang dã không chỉ dựa vào mấy đám người hạn chế về trình văn hóa nhưng được cái liều mạng là có thể chống đỡ được đến hiện tại, rất nhiều lộ trình di chuyển của nhiều loài động vật hoang dã là cố định, trên phiến hải vực này muốn trộm gà bắt chó cũng không khó, nhưng tình huống thực tế hiện tại là, chẳng những chúng ta bắt không được mà bọn chúng còn hung hăng ngang ngược hơn trước.”
“Vậy nên dùng cách đơn thuần như anh bỏ tiền ra mua lại đầu người của chính mình là chuyện không thể thực hiện được, so sánh với tài sản của trùm tư bản thì quả là chín trâu mất một sợi lông, huống hồ chi tiền của anh còn dùng cho việc khác.”
Bối Chỉ Ý mím môi.
Hòa An trong bóng đêm chuẩn xác dùng ngón tay vuốt ve khóe miệng Bối Chỉ Ý, đầu ngón tay khẩy một cái, kéo cao khóe miệng đang trề xuống của cô.
“Cười cái nào, đừng căng thẳng, lấy sinh hoạt tiêu chuẩn của em thì chút tiền ấy nuôi em cả đời hẵng là không thành vấn đề lớn.”
“….Em không có ý này.” Bối Chỉ Ý có hơi nóng nảy.
Mỗi lần cứ thế này là anh lại thích dùng giọng điệu không đứng đắn để điều tiết không khí.
Hơn nữa còn như lúc này, rất nhanh đã lãng sang chuyện khác.
“Mấy năm nay thật ra thì tốt hơn nhiều, rất nhiều quốc gia đã bắt đầu giảm thuế cho các lĩnh vực về bảo vệ môi trường, liên quan đến các vấn đề về nghiên cứu khoa học hệ sinh thái địa cầu xanh thì từ phê duyệt đến tài nguyên đều được bật đèn xanh, vậy nên các trùm tư bản khi đầu tư cũng dần đặt trọng điểm đến đây.”
“Đầu tư về bảo vệ môi trường?” Bối Chỉ Ý khá ngạc nhiên, cuối cùng Hòa An cũng đã chuyển được đề tài.
Hòa An gật đầu: “Đúng, bảo vệ môi trường.”
“Tất cả những gì liên quan đến nguồn năng lượng mới, tiết kiệm năng lượng, sản xuất công nghiệp sinh thái tuần hoàn, hiện tại đều là những phương hướng đầu tư gây hứng thú cho các trùm tư bản.”
Vì tất cả các trạm thu thuế đều được bật đèn xanh, ưu đãi thu nhập từ chính sách thuế, sản xuất công nghiệp bảo vệ môi trường đã biến thành miếng bánh ngọt mê người ở rất nhiều quốc gia trên thế giới.
Nhiều người rốt cuộc sau vô số lần thất bại được máu tươi của trăm ngàn mạng giáo huấn ra, nghĩ đến phương pháp lâu dài cùng hữu hiệu mà bảo vệ môi trường đem lại kèm theo cái bánh ngọt trước mắt, thì sau đó sẽ tự nhiên mà đổ tiền và kỹ thuật vào.
“Vậy nên anh mới làm phương án khách sạn sinh thái này?” Bối Chỉ Ý nửa tỉnh nửa mê.
Cô không quen cách nói chuyện như thế này, thân mật khăng khít, bầu không khí thả lỏng vô cùng, chỉ là đề tài đang nhắc đến lại không tốt đẹp là bao.
Chóp mũi là hương vị biển cả cùng mùi rượu nhàn nhạt trên thân Hòa An, cô và anh ôm nhau nằm trên bờ cát, trên là bầu trời lộng lẫy ngàn sao, trước là đàn sứa như đang sáng lên giữa đêm nồng đen đặc.
Người đàn ông này, bày ra viễn cảnh tương lai với cô.
Tương lai này không phải tốt đẹp mà có chút gian khổ, trước kia anh tính toán một mình lẻ loi độc hành, nơi đây là cảnh đẹp mà anh muốn bảo vệ, tất cả đều bày ra trước mắt cho cô.
“Những vùng đất phồn hoa hay hải vực duyên hải mà địa cầu có đều đã bị ô nhiễm, hiện tại cái mà bọn họ làm đã không còn là việc bảo hộ sinh thái nữa, mà là làm thế nào để giảm thiểu ô nhiễm môi trường.”
“Tay chúng ta vươn ngày một dài, thì những hòn đảo xa xôi không bị phá hủy và có phong cảnh tự nhiên như thế này hàng năm sẽ tiếp đón rất nhiều du khách, thì việc những hòn đảo như vậy biến thành hải vực nội địa chỉ là vấn đề thời gin.”
“Mỗi đảo một khách sạn rất dễ cho việc quản lý, nếu những phương án trước đó nói có thể thực hiện được, thì anh tin tưởng tại hòn đảo xa xôi này, vài thập niên nữa sẽ không xuất hiện tình trạng phá hỏng, nhưng cái chúng ta thiếu là tiền.”
“Có nhiều phương án bảo vệ môi trường, để làm càng tốt thì càng cần nhiều tiền, mà những kẻ đi săn chân chính có tiền sẽ chẳng bao giờ nghe em van nài xin xỏ, bọn họ đã từng trải quá nhiều rồi, mặc kệ là bảo vệ môi trường có thành công hay không, mặc kệ nhân loại cuối cùng có bị bức đến không thể đổi dời hay không, thì trong tay họ vẫn nắm giữ tấm vé của con tàu Noah, bọn họ sẽ không sốt ruột.”
Bởi vì dù có bị hủy diệt, họ cũng chính là những kẻ cuối cùng còn sống sót.
“Vậy nên muốn bắt được nhà đầu tư cho phương án này, thì cần phải để bọn họ nhìn thấy được đủ nhiều lợi nhuận.”
“Lợi nhuận của mỗi hải đảo sơ khai này thì không đủ, em phải để họ nhìn thấy tính lâu dài của dự án này, chỉ với một cái khách sạn thì những người này xem còn chả muốn nữa là, nhưng nếu em cho họ xem cả vương quốc hải vực mà khách sạn này sở hữu, bọn họ mới có khả năng cho em một cái hẹn.”
“Dự án này giống như em nói, thất bại thì anh phải cõng lấy nợ nần, thành công thì chỉ nắm được hai mươi phần trăm tiền lãi, chút tiền ấy so với khoảng anh bỏ ra thì không có chút ý nghĩa nào, nhưng chỉ có như vậy bọn họ mới nguyện ý vươn tay thử nghiệm dự án khách sạn sinh thái đầu tiên này.”
“Khách sạn đầu tiên anh chỉ có thể dùng tới xuất thân đi mời, nhưng nếu thành công thì khách sạn tiếp theo, tiếp theo nữa anh sẽ có tư cách nói đến chuyện lãi lỗ với nhà đầu tư, như vậy thì việc đầu tư về lâu về dài có thể anh sẽ hai bàn tay trắng, hoặc cũng có thể bảo vệ được phiến hải vực này trong khoảng thời gian chúng ta còn sống, để nó không phải bị bất cứ hao tổn nào.
“Một khi dự án thành công, những tên hải tặc đó sẽ không có cách nào bước vào đây nữa, nước cờ của các nhà tư bản thất bại, đầu anh trong chợ đen tự nhiên sẽ không còn đáng tiền.”
Đây là một canh bạc khổng lồ, hết thảy này có thành công hay thất bại anh đều không có tổn thất gì. Thất bại, anh sẽ dùng sinh mệnh đổi lấy hai ba năm thanh bình của phiến hải vực, thành công, anh sẽ dùng xuất thân mà mình có, đổi lấy tương lai vài thập niên tới của hải vực.
Lợi thế quá mực mê người, anh không có lý nào đi từ bỏ.
Nhưng mà như vậy đồng nghĩa với tương lai vài thập niên tới đây, phần lớn cuộc sống của anh sẽ phải ở trên phiến hải vực này.
Anh không nói ra lời, mời một cô gái chỉ vừa mới nói chuyện yêu đương với anh hơn mười ngày cùng nhau gia nhập trận đánh xa hoa này, cùng anh khai hoang.
Trước tiên anh cho Bối Chỉ Ý nhìn đến phương án này, Bối Chỉ Ý muốn nói gì đó lại thôi, cuối cùng thì không nói được chút gì.
Anh cũng vì thế mà mấy ngày trời bị giày vò, rốt cuộc nghĩ ra được một phương án vẹn cả đôi đường.
Hôm nay gặp lại vị trưởng bối nọ, anh càng kiên định với phương án của mình hơn, anh thật không thể để một cô gái yếu ớt bỏ thanh xuân tươi đẹp của mình rồi cùng anh sống trên đảo này, dẫu gì thì cô vẫn là con một, ba mẹ cô tuy nghiêm nhưng Bối Chỉ Ý vẫn là một cô nhóc lớn lên dưới sự bảo bọc của ba mẹ.
Anh nào có thể đi bắt cóc con gái nhà người ta được đây.
“Hôm nay quả thật anh muốn bàn với em chuyện này.” Hòa An làm biết bao nhiêu là bước đệm, cuối cùng cũng có dũng khí vạch trần đáp án.
“Quá trình khai phá và xây dựng khách sạn này anh không thể phân thân, vậy nên một năm chỉ có thể trích ra một tháng rảnh rỗi, nếu như thành công, phần tiếp theo thì anh hẳn có được ba tháng nghỉ mỗi năm.”
“Anh tìm cho em mấy công ty chuyên về marketing ở Ma Đô, em hứng thú thì nộp CV vào, chúng ta có thể đến Ma Đô an gia, như vậy cũng cách ba mẹ em tương đối gần.”
“Có thể chúng ta sẽ gặp ít xa nhiều.” Hòa An khựng lại đôi chút, sửa lại câu từ, “Chắc chắn chúng ta sẽ phải gặp ít xa nhiều.”
“Nhưng mà hiện tại truyền tin dễ dàng, giao thông cũng tính là hiện đại, giả như em làm nhiều năm thể nào cũng có thể về đây nghỉ phép, chỉ là phiền toái ở chỗ chờ đến khi chúng ta có con rồi…”
Anh trầm ngâm, ngón tay cô thức vuốt ve chơi đùa mái tóc Bối Chỉ Ý.
Đoạn sau có chút gian nan, chỉ cần nghĩ đến việc có thể anh sẽ phải để Bối Chỉ Ý một mình mang thai liền cảm thấy bản thân đúng là một tên lưu manh.
Ỷ vào cô dễ ăn hiếp, anh vừa yêu hơn mười ngày mà yêu cầu đã ngày một lạ lùng.
“…Anh…từ từ.” Chỉ trong một buổi tối hôm nay mà tâm tình Bối Chỉ Ý bất ổn nhiều lần, đến khi cô biết rõ được trọng tâm công việc của Hòa An rồi, còn chưa kịp phát biểu ý kiến gì, bên Hòa An đã quy hoạch đến tận sinh con.
Anh thật là đáng sợ…..
Lực chấp hành thật đáng sợ….
Nếu anh mà là sếp của cô, có khả năng một ngày nào đó cô sẽ vì áp lực quá lớn mà hói đầu mất….
“Em còn một vấn đề khác….” Cô buồn bực kéo cái vấn đề từ lướt giáo tung mây sinh con về lại hiện thực.
“Anh đã nói rồi, nuôi em và con sẽ không nằm trong tiền đầu tư.” Nuôi cô thật không có bao nhiêu, anh đã không thể cho cô cảm giác ổn định rồi, thì phương diện này tuyệt không bạc đãi cô.
“….” Bối Chỉ Ý hít vào một hơi sâu, Hòa An nói, cô có thể bày ra cái mặt xấu nhất của mình cho anh.
Mà hiện tại cô cũng bị Hòa An làm cho có chút không thể khống chế được tính khó ở, cô không biết mình xấu nhất là thế nào, nhưng cô cảm thấy nếu mà cứ tiếp tục thế này thì rất nhanh thôi.
“Trước anh đừng có nói gì nữa được không.” Cô dùng giọng điệu thương lượng, Hòa An lại nghe ra chút gì đó nghiến răng nghiến lợi.
“Phương án kia của anh, trừ phải bỏ tiền ra, anh có từng suy tính đến thanh danh?” Vì sợ sẽ bị Hòa An nói chen mồm vào, cô bèn nói nhanh như bay, “Chuyện bảo vệ môi trường cuối cùng biến thành công cụ kiếm tiền, anh có từng suy xét đến việc đối nghịch với tư bản, bọn họ sẽ bôi nhọ khách sạn như thế nào không?”
“…Hả?” Đầu óc Hòa An không cách nào chuyển từ đám con ra được, ngây ngốc hỏi lại.
“…” Bối Chỉ Ý cảm thấy bản thân sắp tức giận rồi, “Anh đặt toàn bộ xuất thân trong đấy, vài thập niên tiếp theo trọng tâm sinh hoạt đều ở nơi này, anh rõ ràng sẽ bảo vệ phiến hải vực này và hy sinh cả đời, nhưng bản thân anh có từng nghĩ đến hay không, rằng có thể ngay cả một câu khen ngợi anh cũng không nghe được?”
Phương án của anh vì để hấp dẫn các nhà đầu tư mà mang đậm tính thương mại, cô biết anh là vì để cân bằng giữa sinh thái và ích lợi kinh tế, làm phương án này có bao nhiêu là khó khăn.
Cô cũng biết phương án này một khi thực thi, tư bản trốn sau cửa sẽ không có bất kỳ vấn đề gì, người có vấn đề là anh. Anh sẽ biến thành một thương nhân dùng bảo vệ môi trường tạo mánh khóe.
Một người dành cả đời phụng hiến cho bảo vệ môi trường, cuối cùng có khả năng sẽ bị một vết nhơ như thế tạc vào, cả đời rửa cũng không sạch.
Anh chỉ hạnh phúc suy tính đến việc, một năm được nghỉ một tháng, rồi dành ra đến Ma Đô tìm cô.
Anh hy sinh tất cả cho sự nghiệp, đến cuối cùng có thể sẽ không được người đời thừa nhận, thành tựu của anh, có thể sẽ phải chờ đến tận khi mọi chuyện đã định rồi, mười mấy năm thậm chí là vài thập niên nữa mới có người nhìn ra được.
Anh không để bụng chút nào đến vấn đề này hay sao?
Cô chỉ là một dân văn phòng, làm công việc đi chín về chín đã cảm thấy bản thân bỏ ra quá nhiều rồi, lúc công ty sa thải cô, cô còn cảm thấy như trời sụp xuống.
Nhưng anh, cơ hồ mỗi ngày mỗi phút mỗi giây đều làm những việc này, đến cuối cùng ngay cả một câu khen ngợi sợ cũng chả có.
Phương án này mang theo mánh lợi mở rộng, và có khả năng một thời gian dài sau này anh sẽ phải gánh đủ các lời gièm pha.
Anh không để bụng ư?
Nếu không để bụng, thì cần gì phải vội vội vàng vàng để cô về lại Ma Đô.
Hóa ra cho cô xem phương án này cũng không phải là vì để cô hiểu hơn về marketing bảo vệ môi trường, mà là chờ cô đến trách anh.
Anh không cho cô được một cuộc sống ổn định, không cho cô được một người bạn đời lâu dài, vậy nên anh là chờ cô đến phát hỏa.
Khó trách anh nói, cô có thể vô cớ gây sự.
Khó trách, mỗi lần nhắc tới ổn định, anh nhất định sẽ chột dạ.
Rốt cuộc vì cớ gì mà anh cứ luôn cảm thấy, bản thân làm hẵng còn chưa đủ nhiều?
Dù cho anh nói rằng sau này anh sẽ sửa, nhưng anh vẫn cứ là Hòa An, an bài hết thảy rồi mới đặt mình vào trong dòng lốc xoáy, vì tất cả những cảm xúc mà anh có được, đều là chuẩn bị cho sự hy sinh.
Vì sao lại muốn như thế?
“Em không cần anh lên kế hoạch lâu dài như thế, phải về Ma Đô thì tự em có thể tìm công việc cho mình.” Tốc độ nói của cô ngày một nhanh, “Trước khi suy xét đến em, tại sao đó giờ anh chưa từng suy nghĩ cho chính bản thân mình một chút?”
“Anh….nào có không nghĩ đến mình?” Bởi vì Bối Chỉ Ý đột nhiên bùng nổ mà Hòa An trở nên chút hoảng loạn.
Trước đó anh trải đường nhiều như vậy, từ lúc bắt đầu cho cô xem dự án, anh đã luôn cẩn thận chờ cô đến tìm anh, chờ cô nói anh không chịu trách nhiệm, chờ cô chất vấn anh, rằng đã đặt tương lai bọn họ ở nơi nào rồi.
Anh chờ Bối Chỉ Ý tức giận đã từ lâu lắm rồi, may mà Bối Chỉ Ý phản ứng chậm, tức giận cũng chọn thời cơ, vậy nên anh bèn bày ra tất cả những trường hợp có thể xảy ra rồi suy nghĩ mộ lần, cảm thấy hẳn là anh có thể làm được.
Anh trước thành tâm đối phó với ba mẹ cô, mới nghĩ kĩ đến những việc khác.
Không thể nghi ngờ rằng việc họ yêu nhau cô đã làm thay đổi ý tưởng của anh rất nhiều, nhưng chuyện này anh không cách nào từ bỏ được, vậy nên anh chỉ có thể ích kỷ hy vọng họ cùng nhau hy sinh đôi chút.
Mình anh áy náy rất lâu.
Vì sợ hãi Bối Chỉ Ý sẽ áp lực rồi tùy tiện đồng ý với anh, vậy nên đêm nay anh còn gắng ép ra một ít cảm xúc bực tức của Bối Chỉ Ý.
Nhưng đến khi Bối Chỉ Ý phát hỏa rồi, vẫn làm cho anh bất ngờ.
Anh đã vô trách nhiệm đến thế rồi, còn suy xét đến anh mà làm gì?
“Trước nay anh đều không để tâm đến chính mình.” Bối Chỉ Ý hiếm khi hùng hổ dọa người, trước đó bị Hòa An bức ra chút cảm xúc, bãi biển yên tĩnh cùng nửa bình rượu vang kia, cô cảm thấy hốc mắt mình đỏ hỏn.
“Nếu như anh suy xét cho mình, thì sẽ không để em về Ma Đô trước, sẽ không định ra cái điều khoản mà biết rõ rành rành bản thân sẽ bị mắng chửi thế kia.”
“Anh lo tất cả mọi chuyện, nhưng lại không lo cho chính anh.” Rốt cuộc cũng thốt nên câu này, âm cuối của Bối Chỉ Ý có đôi chút nghẹn ngào.
Cô hết nhịn rồi lại nhịn, nhịn xuống nước mắt.
Cô rất ít khóc, đặc biệt là trước mặt người khác, trừ cái lần mà cô cho rằng mình sẽ không còn được gặp người đàn ông nào tốt hơn Hòa An, trước mặt Hòa An cô khóc đến long trời lở đất, cô rất ít rất ít khi, xúc động đến nhường ấy.
Thậm chí cô còn tránh khỏi cái ôm của Hòa An, ngồi thẳng dậy nhìn anh từ trên cao xuống, hô hấp ngày một nặng, hai tay lại giấu ra sau lưng.
Hòa An sửng sờ giây lát cũng ngồi dậy, tóc vì có xịt keo nửa đêm bị gió thổi tung, thoạt nhìn thật là chật vật.
Câu chuyện thế này không phải nằm trong kế hoạch của anh, anh cho rằng sau khi nói xong Bối Chỉ Ý sẽ ngoan ngoãn gật đầu, nhiều lắm thì oán giận sau này sẽ không thường ở bên nhau được, nhưng mà bọn họ vẫn sẽ giống như trước kia, nỗ lực là tốt rồi.
Anh không tính đến trường hợp, ở một khía cạnh mà anh không đoán được,Bối Chỉ Ý sẽ đột nhiên phát hỏa.
Là thật sự phát hỏa, so với lúc biết anh có dự định đâm đầu vào thuyền lửa còn lớn hơn.
Anh thấy cô sắp sửa khóc đến nơi mất rồi.
“Em làm về PR, rõ ràng anh bảo em sau khi hoàn thành dự án cá mập xong sẽ tiếp tục các dự án khác cơ mà.” Cô thật sự muốn khóc.
“Vì sao trong dự án này, không bao gồm cả em?”
Hòa An bứt tóc, anh bị đặt nghi vấn đến là hoảng hốt.
“Ban đầu anh và em chưa bên nhau, những chuyện mà anh suy xét em đã xác minh qua, chúng không có em, nhưng vì sao bên nhau rồi, những chuyện của anh vẫn không có em chứ?” Cô khóc rồi, lau nước mắt loạn xạ một lát bỗng đứng lên chạy về phía chiếc xe đạp.
Đều là lừa đảo….
Trong lòng cô oán hận.
Dịu dàng mà Hòa An cho đều là gạt người!
Cô hung hăng lái xe.
Anh và ba mẹ cô y như nhau, thật ra anh cũng giống mọi người mà thôi.
Vì sao, đều bảo vệ cô?
Anh cho rằng đồng ý yêu anh, cô không suy tính đến những việc đấy sao?
Nếu cô muốn ở lại Ma Đô thì cần gì cô phải run rẩy đi giành công đạo yêu đương với ba mẹ cô cơ chứ!
Cô không hề muốn xem sứa…..
Trong bóng đêm cô khóc òa lên, ếch xanh ven đường đều bị cô dọa đến nhảy dựng tại chỗ.
Còn tên đàn ông kia hoàn toàn bị dọa rồi, ngoài mạnh trong yếu cho rằng bản thân đã tính đến hoàn mỹ.
Ngây ngốc đứng bên bờ cát vài phút sau, mới nhớ đến cần phải đuổi theo.
Cô tính chạy đi đâu thế này! Hướng đó không phải là căn cứ đâu!