Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hòa An lớn đến chừng này, lần đầu tiên cảm nhận được thế nào gọi là vác đá nện lên chân mình.
Buổi tối ngày hôm đó kỳ thật hai người an bình không có làm gì.
Anh uống rượu xong còn chạy cả quãng, cả thân toàn mồ hôi và đất cát, Bối Chỉ Ý sớm đã trải giường của anh xong đâu vào đấy, còn bỏ thêm một cái gối đầu lên trên.
Giường trong căn cứ không phải là giường đôi, nhưng một người nằm thì rộng hơn một chút, Bối Chỉ Ý tắm lại lần nữa đã nằm vào bên trong ngủ tự lúc nào luôn rồi.
Đã qua giờ cô thường hay đi ngủ, tối nay còn lăn lộn đến hơn nửa đêm, vừa nãy cô vừa đọc sách vừa ngồi chờ anh, lúc đọc còn vân vê bìa sách.
Nghe được tiếng anh vào, mơ mơ màng màng dịch người vào trong chiếm chưa tới phân nửa cái giường.
Cô thật sự đúng là qua bồi anh ngủ….
Anh nói tối nay chỉ ôm cô ngủ thôi, cô liền tin ngay.
Hòa An tay chân khẽ khàng khom lưng cầm lấy cuốn sách Bối Chỉ Ý đọc, đứng bên mép giường khoanh tay trước ngực một hồi.
Anh có đôi chút không tín nhiệm vào năng lực tự chủ của chính mình, nhưng đúng thật là có chút quyến luyến với không khí bình thản bên cạnh Bối Chỉ Ý.
Anh một phen túm tóc.
“Hòa An?” Có lẽ thấy anh đứng lâu quá, Bối Chỉ Ý mơ màng mê mang trợn mắt, muốn ngồi dậy.
“Không sao đâu, em ngủ đi.” Hòa An bò lên giường, thật thân sĩ tự mình an ủi mình, chờ cô ngủ rồi anh sẽ về phòng vậy.
Rồi sau đó anh vậy mà….cũng ngủ luôn.
Nhìn gương mặt an an tĩnh tĩnh của người nằm trong lòng mình, trong lúc mơ màng cũng không quên vỗ về lưng anh trấn an, thế là cũng học theo cô nhắm mắt lại.
Chất lượng giấc ngủ trước sau như một kém như cũ, nhưng đúng là đã ngủ được rồi.
Ngày hôm đó đáng ra anh không nên ngủ, bởi vì ngủ rồi nhất định sẽ nằm mơ thấy giấc mộng kia, ban ngày gặp lại vị trưởng bối nọ đã khơi gợi nên quá nhiều hồi ức, anh biết, đêm nay nhất định trốn không nổi.
Ác mộng quá đỗi quen thuộc, anh trong mộng vẫn là một kẻ đứng xem, tất cả máu nước mắt hòa với tiếng thét chói tai đều như cách một lớp vải lụa.
Cuối cùng anh bị Bối Chỉ Ý đánh thức.
Tóc cô rối tung lo lắng nhăn mi, trong tay cầm một ly nước.
“Gặp ác mộng sao?” Cô vờ như không nhìn thấy Hòa An một đầu đầy mồ hôi, cùng với biểu cảm vừa mới mở mắt ra của anh.
Hòa An sửng sốt chau mày, một hồi lâu mới gật đầu.
“Ác mộng thì uống nước, uống vào mộng sẽ bị cắt đứt.” Cô thỏ thẻ, đưa nước ấm trong tay cho anh.
Hòa An trừng mắt nhìn ly nước.
“Cách nói….của quê mấy em sao?” Anh đã mém chút thì quên, Bối Chỉ Ý và mẹ anh là đồng hương.
Anh đã mém quên, lúc anh còn là vị thành niên, mẹ cũng thường xuyên dỗ anh như thế, gặp ác mộng, uống nước vào thì mộng sẽ bị cắt đứt, khi ngủ tiếp thì ác mộng sẽ không tìm đến con nữa.
Anh đã sắp quên….
Thời thiếu niên vô ưu vô lo, ác mộng còn có thể dùng cách thức này để tống đi, uống ngụm nước, nằm xuống, nhắm mắt lại là có thể trôi qua.
Anh thành kính cầm lấy ly nước kia, nuốt xuống một ngụm.
“Ngủ đi.” Bối Chỉ Ý đặt ly nước lên đầu giường, chỉnh lại ánh đèn rồi vỗ về lưng anh.
Trong bóng đêm anh ôm Bối Chỉ Ý cuộn thành một cục, tay Bối Chỉ Ý nhỏ và mềm vẫn khư khư nắm lấy tay anh, hô hấp thật khẽ, an tĩnh dài lâu.
“Ngủ đi nào.” Cô nằm trong lòng anh ngáp một cái, cũng không có âm thanh.
Chất lượng giấc ngủ của cô rất tốt, Hòa An rốt cuộc cũng tỉnh táo rồi, trong bóng đêm cong cong khóe môi.
Khung xương cô thật nhỏ, người nhỏ lại hay một mình, thảo nào cứ hay bổ não mấy hình ảnh kỳ quái.
Tư thế ngủ của cô giống như tính cô vậy, an tĩnh không có tính công kích, anh ôm cô, cô mặc kệ tư thế có thoải mái hay không, cọ cọ vào anh hai cái đã nhanh chóng sa vào giấc mộng.
Cô từng thời từng khắc vẫn nhớ rõ mục đích hôm nay ngủ ở đây là để bồi anh, sau khi ngủ vẫn nắm lấy tay anh không buông, anh chỉ động một chút là theo bản năng vỗ về lưng anh.
Hòa An trong bóng đêm chầm chậm nhắm mắt, vẫn không dám nhắm chặt lại.
Ác mộng cắt đứt.
Anh tự nói với chính mình.
Anh uống nước, tựa như ngày còn nhỏ ôm ly nước uống hơn non nửa.
Cuối cùng anh cũng ngủ được, không tính là sâu, vẫn gặp mộng nhưng chung quy lại thì không còn quay về nơi đó nữa, không còn ngửi thấy mùi máu tanh nồng đậm mãi không tan nữa.
Vào nửa đêm, anh cảm nhận được người con gái trong lòng len lén dậy đi tiểu đêm, chân trần không mang dép vào, sợ sẽ đánh thức anh nên ngay cả thở còn không dám.
Lần nữa quay lại giường cô còn rối rắm một hồi, cuối cùng vẫn chui vào lồng ngực anh, ngẩng đầu hôn lên cằm anh.
Đó là ấn tượng cuối cùng của anh vào buổi tối hôm ấy.
Trong ấn tượng anh còn có chút buồn bực.
Anh đã ngủ rồi, sao vẫn không có lá gan hôn môi anh thế chứ.
Đầu anh còn dám đánh, thế mà hôn môi lại chưa có can đảm!
***
Đồng hồ báo thức sinh học của Hòa An vô cùng chuẩn, sáu rưỡi sáng báo thức còn chưa kêu người đã tỉnh trước.
Đầu tiên là nhìn trần nhà ngây người vài phút —- đã bao lâu rồi anh không được ngủ say như thế này, cảm thấy cả người có chút mông lung.
Trong phòng nhàn nhạt hương thơm, Bối Chỉ Ý chưa bao giờ dùng nước hoa, chỉ là mỹ phẩm dưỡng da, sửa rửa mặt và ít đồ dùng ngày thường của cô có mùi hương, nên thân thể cô mang theo mùi hương trộn lẫn của chúng, làm một tên nước ngoài như Hòa An liên tưởng đến một cụm từ mà người Trung Quốc hay miêu tả: Hương khuê.
Đầu óc anh hẵng chưa còn tỉnh tảo, theo ý nghĩ này bèn ôm chặt Bối Chỉ Ý vào lòng mình, hít hà mùi hương trên tóc cô.
Rồi sau đó….mới hoàn toàn tỉnh táo.
Không chỉ đầu óc, mà còn có thân thể.
Anh cương trên giường, Bối Chỉ Ý còn treo trên người anh, vừa nãy anh ôm cô chặt như thế, cơ hồ ôm đến cả người cô đều nằm trên người anh.
Cảm xúc cơ bắp không tồi, lúc ngủ Bối Chỉ Ý còn mơ hồ cọ cọ, theo bản năng muốn tóm lấy lưng anh, nhưng từ cái góc độ kia của cô tóm không tới lưng.
Bối Chỉ Ý chóp chép miệng, nom vô cùng chấp nhất vỗ vỗ vài một cái chỗ nào đấy, lại thấy cảm xúc có hơi kỳ quái bèn nhíu nhíu mày.
…….
…………
Thứ kia của Hòa An đang thức tỉnh nháy mắt nọ đau đến muốn chết……
Anh nghẹn một hơi mới kiềm lại cái ý định quăng Bối Chỉ Ý thẳng xuống giường, nhưng tuyệt chiêu bất ngờ này của Bối Chỉ Ý, lại thế mà đả kích cho cái tư tưởng kiều diễm trong đầu anh còn lại mỗi cái đuôi.
Anh cười khổ xoa mặt, xoa xong lại thấy chẳng thể hả giận, bèn đổi sang xoa xoa mặt Bối Chỉ Ý.
Trắng hồng non mịn mềm mại, bị cái dụng tâm kín đáo của anh xoa như cái bánh bao.
Bánh bao nhăn nhó mở mắt, trong miệng lầm bầm vài câu, lại phát hiện mặt bị xoa đến không nói thành lời, cánh tay nhỏ nâng lên gõ cái cốc xuống đầu Hòa An cái nữa.
……
Hòa An hận không thể ngắt cái bánh bao của cô xuống dưới, tức giận cầm lấy tay cô cắn một miếng mới xoay người rời giường.
“Sớm vậy sao?” Tính tình tốt như Bối Chỉ Ý hoàn toàn không để tâm đến việc chưa rời giường đã bị cắn một cái, nằm trên giường đánh cái ngáp xoa xoa mắt.
“Mua bữa sáng.” Hòa An vỗ vỗ đầu cô, “Em cứ ngủ tiếp đi.”
Hơn nữa anh phải dậy sớm hơn đám Victor, nếu không có thể hai người kia sẽ biết bọn họ đêm qua ngủ cùng nhau, rồi phỏng chừng sẽ chọc Bối Chỉ Ý đến nỗi cô vùi mình trong mai rùa mất.
Bối Chỉ Ý giấc ngủ không tồi bèn trở mình, ôm gối đầu của Hòa An quay người trong im lặng.
Hòa An đứng bên mép giường nhìn thật lâu, liếc mắt nhìn mình trong gương, ánh mắt tràn đầy dịu dàng và khóe miệng cong lên.
Anh khựng lại đôi giây.
Nhắm mắt lại.
Hạnh phúc như vậy sao….anh che lại trái tim bắt đầu co rút đến đau đớn.
Anh có thể….hạnh phúc như vậy sao.
***
Victor và Itani, phá cách sáng sớm đã rời giường.
Một khắc Hòa An từ phòng Bối Chỉ Ý đi ra kia, vừa lúc nhìn thấy hai thằng đàn ông vô cùng nhiều chuyện ngồi xổm trước cửa phòng Bối Chỉ Ý, bày ra vẻ quang minh chính đại nghe lén.
…..
Hòa An mặt vô cảm đóng cửa lại.
“Anh mày kiểm hàng trong kho rồi.” Anh ấy đưa bữa sáng cho Hòa An, “Bao cao su không thiếu cái nào cả.”
“Vậy nên hoặc anh là tên cầm thú, hoặc anh không phải là đàn ông.” Itani tiếp tục chêm chọc.
Hòa An nhìn chằm chằm cơm gạo nếp trong tay, nghĩ thầm nện nó vào mồm hai kẻ này có đủ để dán kín mỏ họ được không.
“Tên này chắc chắn không phải đàn ông.” Victor quan sát một thôi một hồi biểu cảm của Hòa An xong, quyền uy cho ra kết luận.
Nếu là đàn ông, thì biểu cảm sáng ra đã không phải dục cầu bất đạt như thế này rồi.
“….Kho chúng ta không có bao cao su.” Hòa An nhét miếng cơm gạo nếp vào trong miệng, thầm nghĩ căn cứ dạo gần đây cũng không mấy bận rộn.
Căn cứ có ba thằng đàn ông, một thằng đi crush cô bé tuổi còn chưa trưởng thành, một tên vạn năm độc thân, tên còn lại là ba của một đứa bé.
Ba người họ, làm gì có ai có nhu cầu đi dùng bao cao su cơ chứ.
Tự mình động tay vốn không cần dùng đến cái thứ kia.
“Bọn này đợi anh cả đêm chuẩn bị tiệc rượu chúc mừng, ai biết tên nhà anh trọng sắc khinh bạn dẫn bạn gái chạy xe đạp.” Itani hung hăng, “Đến bờ cát sứa nhỉ? Mẹ nó chỗ đó là do em phát hiện ra đó.”
Nhưng mà khi Sakura còn ở đây sứa chưa được nhiều, kết quả lại bị Hòa An chiếm hời.
Hòa An nghĩ nghĩ, vì để biểu đạt cảm kích nên vo miếng cơm gạo nếp trong tay ném qua cho Itani.
“Mấy người cứ giả vờ không biết đi, đừng chọc cô ấy.” Trước phải bảo vệ Bối Chỉ Ý đã, Hòa An cho ít miếng cơm còn lại nhét vào mồm nhai đại vài cái, về phòng thay một bộ quần áo.
“Sáng nay em sẽ đến Lang Kawi.” Cái túi anh mang theo trừ cái lap ra thì là dụng cụ, vơ hết nhét đại khái vào trong, “Mấy ngày nay hai người đừng đến rừng ngập mặn, ngày hôm qua em đến khu Nam không thấy gã mù.”
“Sao lại như thế?” Victor miệng đang nhai thức ăn nghe thế khựng lại.
Gã mù thật ra không phải là người mù, gã là thổ dân trên đảo này, mẹ gã cùng với một hippie không biết tha hương từ đâu đến có một đoạn nhân duyên ngắn ngủi mà sinh ra gã, màu sắc mắt gã rất nông, trên mí mắt có một vết sẹo, vậy nên mọi người vẫn hay gọi gã là gã mù.
Gã rất hay loay hoay gần khu tình nguyện viên và bên tuần cảnh, sau chuyện phong thư lần trước, có mấy tên hải tặc bị bắt đi ít nhiều cũng có liên quan đến tình báo của gã cho tuần cảnh.
Nhưng trên hải đảo xa xôi này trừ gã ra thì không một ai biết gã lén lút làm những chuyện đó, đám người Hòa An trước nay làm việc rất cẩn thận, trừ ba người Hòa An ra chẳng ai biết chuyện gã nói tiếng Anh rất lưu loát.
“Không rõ lắm.” Hòa An nhíu mi.
Ngày hôm qua đại hội cổ động, phía Nam nhà nhà người người đều đến, chỉ có mỗi mình gã mù và mẹ gã là không thấy đâu.
Ký hợp đồng thuận lợi hơn rất nhiều so với tưởng tượng, điều này lại khiến anh cảm thấy có chỗ không được hợp lý.
Cái đảo này như một hang ổ mà lũ hải tặc chiếm lĩnh, không ai phản đối đúng là quá mức không bình thường.
“Em đi tìm gã mũ đã, có gì về rồi nói.”
“Hôm nay trước tiên đừng ai ra căn cứ, an toàn là chính.” Lúc anh ra cửa còn dặn dò thêm lần nữa.