Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hòa An cũng không muốn tham gia vào cái đống hỗn độn này, tất cả những chuyện liên quan đến Daisy đều là độc thối, anh không có hứng thú giúp cô cháu gái được ông dạy tự làm tự chịu này.
Nhưng sau khi ông Daisy dùng hết mọi thủ đoạn rồi, lại đưa cho Hòa An một lý do mà anh muốn hộc máu —– ký hợp đồng với bọn họ.
Trước khi rừng ngập mặn bị cháy, dự án nọ song phương quả thật đã bàn và đều muốn ký, hiện tại nhiều chuyện xảy ra, song phương đều tự biết bản hợp đồng này đã mất đi hiệu lực rồi, nhưng ông nội cô ta lại đột nhiên nhắc đến, đúng tình hợp lý.
“Ta đã nói rồi, cháu đem Daisy về Mỹ an toàn, chúng ta sẽ không làm khu săn vây nữa, về dự án này thì tài chính đầu tư tại chỗ, một phiếu quyền phủ quyết của cháu và toàn bộ cổ phần mà cháu giao ra cũng sẽ trả lại cháu, hải đảo này chúng ta sẽ không đến nữa, những chuyện sau đó cháu có thể tự mình phụ trách, chúng ta chỉ cần hoa hồng và báo cáo mỗi năm dựa trên hợp đồng. Ông nội Daisy nói gì cũng là người làm ăn, dù cho trong giọng nói tràn ngập sự mệt mỏi, nhưng lúc nói đến những điều kiện này vẫn rất hùng hổ dọa người, “Đây đã là cơ hội tốt nhất của cháu rồi, nếu như lần này không phải vì Daisy xảy ra chuyện, thì không có khả năng ta cho cháu điều kiện tốt thế đâu.”
“Ta biết cháu tính không cần chúng ta đầu tư, mà theo kế hoạch đi theo giai đoạn phân kỳ tài chính.” Ông Daisy cười cười, lại nhịn không được mà ho khan, sau khi thở hổn hển một hồi, giọng điệu chắc chắn, “Đánh lên tư bản, cháu không lại ta.”
Hòa An bị giọng điệu vô sỉ của cụ già làm cho tức cười.
“Hoặc cháu đem cháu gái ta trở về hoàn chỉnh, hoặc, nhìn ta hủy diệt cái hải đảo đấy đi.” Cuối cùng ông Daisy chơi cháy nhà ra mặt chuột, tung ra con át chủ bài.
“Ngài nên nói cho cháu biết, tại sao mà cậu ta và gã mù lại liên hợp lại đòi đàm phán với ngài đi?” Hòa An xoa xao ấn đường, nhìn thoáng qua đồng hồ.
Bối Chỉ Ý, hẳn là sắp xuống máy bay rồi.
May mắn thay là cô đã đi rồi, anh cười khổ.
Cô vừa đi đây, bên anh thật sự có thể một đống rắc rối…..
Anh….thật sự muốn ôm cô một cái quá đi.
***
Hòa An cười cúp điện thoại của Bối Chỉ Ý, đối diện với ánh mắt của Victor.
“Đừng có thấy người phụ nữ của em đi liền trừng em.” Hòa An bất đắc dĩ lắm chứ, từ sau khi từ LangKawi về, anh chưa gặp được chuyện tốt nào.
“Anh thật sự không ngờ sau khi em ấy đi, em lại bắt đầu đi chịu chết.” Victor lại mang tâm tình người làm ba, “Em định đi đàm phán thật đấy à? Chuyện đó liên qua gì đến em hả? Ông ta muốn hủy đảo này thì để ông ta hủy đi, chúng ta một không tiền hai không quyền, nhiều nhất thì tìm một cái trang web nỏi tiếng, lên án hành vi phạm tội của nhà tư bản cũng đã hết chức trách của chúng ta rồi.”
Hòa An nhìn anh ấy: “Sao dạo này anh nghĩ tiêu cực vậy?”
“Trừ bỏ hai tên đang yêu đương này, những người khác trong căn cứ trước nay đều tiêu cực.” Victor gãi đúng chỗ ngứa, “Rừng ngập mặn của ông đây bị đốt đó! Chú mày bảo anh tìm ai nói lý đây? Tâm huyết bốn năm hơn đấy!”
Ai mà biết vì một mụ điên không biết chuyện gì một lần phóng hỏa mà phỏng rụi luôn chứ.
“Vậy nên không thể để như thế được.” Hòa An vỗ vỗ vai anh ấy, “Người này giết người phóng hỏa gì cũng đã qua tay, không thể để cô ta trở về nguyên vẹn được.”
“Em muốn làm gì?” Victor có hơi hoảng hốt.
“Báo cảnh sát.” Hòa An chớp chớp mắt nhìn Victor, ngón tay chỉ vào Itani nãy giờ không nói tiếng nào, “Itani sớm đã muốn như vậy, chẳng qua là vì thấy em và nhà Daisy là bạn cũ nên mới nhẫn nhịn.”
Itani trừng mắt nhìn anh, phủ nhận, “Em không có, em chỉ là một tình nguyện viên, cái gì em cũng không biết hết.”
Victor: “…”
“Có tác dụng ư?” Victor cảm thấy sau khi Bối Chỉ Ý đi rồi, anh ấy lại quay về trạng thái gà mẹ, “Loại người như Daisy, báo cảnh sát hữu dụng sao?”
“Báo cảnh sát mà vô dụng thì chúng ta còn vô dùng hơn.” Hòa An nhún vai.
Victor: “…”
Phong cách liều mạng trước kia chuyển biến quá nhanh, trong chốc lát Victor có hơi khó thích ứng.
“Em không sợ ông Daisy trả thù à?” Victor cảm thấy tóc mình sắp bạc hết hai mai rồi.
“Nơi này không phải là nước Mỹ, anh nghĩ ông ấy có bản lĩnh lớn như vậy à?” Hòa An cười nhạo, “Mà dù có ở Mỹ chăng nữa, ông ta cũng không có năng lực một tay che trời như thế, niên đại nào rồi.”
Ông Daisy có trả thù cũng sẽ không động đến căn cứ tình nguyện viên của Liên Hợp Quốc, ông Daisy có thói dùng tiền áp người, từ chuyện đầu tư này là có thể nhìn ra được, nhà tư bản này đột hiên uy hiếp thì cũng chỉ là uy hiếp miệng, cùng lắm thì ông sẽ xóa tên mình ra khỏi danh sách những nhà đầu tư thôi.
Sẽ không vì tư thù, mà xuyên qua cả Thái Bình Dương để gây rắc rối cho anh.
Nhà bọn họ, không phải chỉ có một mối làm ăn như thế, ông Daisy, cũng không phải chỉ có một cô cháu gái.
“….Chuyện hợp đồng mặc kệ sao?” Victor trước sau vẫn không thích ứng nổi với phong cách này của Hòa An.
“Cái hợp đồng kai mất hiệu lực, người chìa tiền ra là ông Daisy chứ không phải em.” Hòa An cứ như đang nhìn thằng ngốc, liếc mắt với Victor.
Victor điên tiếc: “….Thế cả nửa ngày trời chú mày tán gẫu với lão già đó làm gì?”
“Ông ấy chọc đến tiền với em, dù sao em cũng muốn biết rốt cuộc là họ tính làm gì.” Hòa An ghé vào trên bàn, thế mà cụ già đến chết cũng không chịu nhả ra, chỉ nói anh đến làm trung gian đàm phán ắt sẽ biết.
“Tại sao gã mù lại muốn hợp tác với Daisy?” Hòa An hỏi Itani.
Đơn thuần như Victor chắc chắn sẽ không biết, nhưng Itani nói không chừng có thể nhìn ra cái gì đó.
Itani có thiên phú gia tộc, nhìn cậu thì thấy ngốc vậy, nhìn qua một bộ mặt không cảm xúc thế thôi nhưng lại không dễ dàng tiếp cận, sâu không lường được.
Mà hiện tại cậu cũng đang dùng vẻ mặt sâu không lường được liếc mắt nhìn Hòa An.
…..
Hòa An nằm bò ra bàn.
Daisy hại chết mẹ gã mù, tuy gã là kẻ tư lợi nhưng nói gì thì vẫn rất hiếu thảo với mẹ gã, rốt cuộc là có bao nhiêu lợi nhuận, thì gã mới bằng lòng hợp tác với kẻ thù giết mẹ cơ chứ?
Phiến hải vực này, ngoại trừ khu săn bắn ra thì Daisy còn coi trọng cái gì nữa? không tiếc từ bỏ bảo vệ bên người, mạo hiểm sinh mạng hợp tác với gã mù?
Gã mù điểm danh anh làm người trung gian, là muốn từ ông Daisy nắm được cái gì đó sao? Có thứ gì mà sau khi bị người ngoài nắm được, ông Daisy không thể không thỏa hiệp?
Ông Daisy treo giải mạng Daisy trên chợ đen, là thật sự như lúc đâu anh nghĩ vì muốn bảo vệ Daisy sao? Hya vì Daisy xúc động phản nghịch với ông mình? Đưa cô ta quay về Mỹ, là để bảo vệ Daisy, hay là bảo vệ ông Daisy?
Anh thất bại chà cằm.
Thật nhớ Bối Chỉ Ý quá đi mất, vào những lúc thế này thì đầu óc cô hữu dụng hơn anh nhiều.
“Chúng ta báo cảnh sát.” Người phụ nữ của anh không có ở đây, anh chỉ có thể làm theo cách của mình, “Tuần cảnh biển và phía cảnh sát lập hồ sơ đi, Daisy đốt rừng ngập mặn và hại chết mẹ gã mù, hai việc này chúng ta không có chứng cứ trực tiếp, vậy nên cái cớ nhanh nhất là Daisy mất tích.”
Nhà đầu tư đến từ Mỹ mất tích, tin tức này đủ để tuần cảnh nhanh chóng bao vây toàn bộ hải đảo này.
“Em sẽ mang theo đám lính đánh thuê đi đàm phán, nếu có thể bắt được chứng cứ những việc Daisy làm thì càng tốt, còn lấy không được thì ít nhất cũng phải biết rốt cuộc cô ta muốn làm gì.”
Có thể ngăn được hay không thì để nói sau.
Thật ra anh đặt chuyện ném Daisy về Mỹ lên trên, nhất trí với mục tiêu của ông cô ta.
Hơn nữa anh cứ có cảm giác, Daisy đột nhiên lựa chọn quyết liệt với ông mình, hẳn là có liên quan đến tiếng điện tâm đồ vang lên trong điện thoại.
Để cho một phú nhị đại động lòng buông hết mọi lợi ích trong tay ra, thông thường chỉ có thể là quyền thừa kế.
Anh chỉ buồn bực là hà cớ gì người phụ nữ này lại lôi anh vào, bây giờ anh đã đi đến một cái đảo xa xôi trồng trọt chăn nuôi rồi, cũng không chịu buông tha cho anh nữa.
“Anh thấy….” Victor cau mày, “Sao nhìn tâm tình em tốt thế?”
“….Hả?” Hòa An sửng sốt một chút.
“Hôm nay Miss Bối đi nên bọn này tránh đi.” Victor chỉ vào mình và Itani mọt thân mồ hôi thúi, “Nhưng anh lại phát hiện ra tâm tình chú không có buồn bực, ngược lại còn rất phấn khởi nữa.”
“Đối lại trước kia, lúc anh gặp phải chuyện như của ông Daisy, tuyệt đối không thể nào bình tĩnh được như vậy.” Itani cũng đồng ý.
Khả năng là anh sẽ giấu nhẹm chuyện này lại, một mình tự ứng phó, nếu không có chuyện gì xảy ra, anh có thể còn trực tiếp đồng ý ký hợp đồng với ông Daisy, xử lý xong tất tần tật rồi, sẽ quay về căn cứ một mình nhai lá thuốc.
Nhưng hôm nay anh không thế.
Anh nhìn thấy họ đi vào, trước mở loa ngoài để Victor ghi âm lại.
Sau khi cúp điện thoại, không có tức giận không có xúc động, thoạt nhìn thì vô cùng bình tĩnh.
Anh theo chân thương lượng đối sách với bọn họ, thậm chí còn có ý định nhờ họ trợ giúp nữa.
“Anh thay đổi rất nhiều.” Itani nom rất hụt hẫng.
Rõ ràng là cậu và Sakura bắt đầu trước, bây giờ nhà người ta sắp sinh con, còn cậu vẫn ngồi đây chờ cô bé mười tám.
“Ngày hôm qua Miss Bối và tên này trải qua phòng trăng mật chắc đã tiếp nhận tên này rồi.” Victor bày vẻ từng trải, liếc mắt nhìn rõ sắc mặt Hòa An.
Lúc Itani nói anh thay đối rất nhiều, đáy mắt anh đàm xuân ý!
…..
Hòa An thanh thanh giọng nói.
“Hôm nay ba cô ấy gọi đến.” Giọng anh nhẹ bẫng, hơi hơi giương cao mang ý tứ khoe khoang.
Victor: “…….”
Itani: “……..”
“Tiếp nhận được 5% rồi.” Hòa An càng thêm tỉ mỉ, “Cả nhà cô ấy đều chụm đầu nói chuyện đấy.”
Như lâm phải đại địch, khiến anh cảm thấy chơi rất vui.
Victor: “…..”
Itani: “…..”
“Hai tuần sau em sẽ đến Trung Quốc.” Anh tuyên bố, còn vỗ tay nữa.
Itani và Victor bị ghê tởm của anh làm cho chết lặng nhìn anh cười.
Hòa An thế này, thật tốt quá.
Bảo vệ môi trường rốt cuộc đã không còn là cái cớ để anh trốn tránh cuộc sống nữa rồi, rốt cuộc anh đã không còn dùng cái chết để đi đến đỉnh điểm.
Anh có cuộc sống mới để theo đuổi, anh đem bảo vệ môi trường thành sự nghiệp, giống bọn họ vậy.
Anh nhất định sẽ thành công, chỉ cần sau này ngày nào anh cũng như hôm nay, có phiền toái gì thì bình tĩnh giải quyết, có vấn đề gì thì cả đám cùng đối mặt.
Không còn mại hiểm, không còn muốn đi lối tắt, cũng không hề làm việc vô dụng.
Anh thật sự thay đổi rất nhiều.
Người đàn ông mặt lạnh bất động nhai lá thuốc kia, được Miss Bối cả ngày đỏ mặt, nói chuyện nhỏ nhẹ làm cong hoàn toàn mềm mại ra.
Tình yêu….tốt thật đấy.