Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trận chiến marketing này đánh đến là vui sướng tràn trề, Bled xác thật đã khiến cho sự kiện quyên góp này Hòa An đã biến thành một vầng sáng lấp lánh nhất trung tâm.
Hòa An cũng không đưa ra lý do tại sao lại từ chối cổ phần quyên góp của ông Daisy đối với sự nghiệp bảo vệ môi trường này, trên cuộc họp báo anh đề ra dự án khách sạn sinh thái, mở ra kế hoạch đầu tư và hoan nghênh những ai có hứng thú với bảo vệ môi trường, muốn lấy sự nghiệp bảo vệ môi trường làm nên cống hiến, trở thành nhà đầu tư trong kỳ tiếp theo.
Anh hoàn tàn tránh nhà tư bản Chicago, đẩy kế hoạch đầu tư ra bên ngoài.
Đây không phải là dự án mà một nhà tư bản thích, tuy rằng kiếm được lợi nhuận đấy nhưng lại quá chậm, anh muốn mời, là những người có hứng thú chân chính với bảo vệ môi trường.
Bài viết trên diễn đàn bảo vệ môi trường khiến cho vừa đủ nhiều sự chú ý, những người có hứng thú tới chuyên bảo vệ môi trường đều tập trung tại Chicago, họp báo đầu tư này của Hòa An tuy không thể nói là khách đến đầu nhà, nhưng số người đến tham dự vẫn vượt ngoài mong đợi ban đầu của bọn họ.
“Lợi nhuận mà dự án này tạo ra, người có quá nhiều tiền sẽ không hứng thú, nhưng vẫn có những người có tiền lại thấy hứng thú.” Hòa An am hiểu tính toán rủi ro vỗ vỗ xấp tài liệu dày trên bàn qua hội nghị video, khóe miệng lộ ra một nụ cười thật lòng.
Gần hai ngày nay họ không ngủ không nghỉ, rốt cuộc cùng thành công phá hư tuyến phòng hộ cuối cùng của ông Daisy, đem ánh mắt của mọi người đặt ở nơi mà bọn anh muốn.
“Giữa ông Daisy và cô ta sẽ còn một hồi ác chiến.” Bled đưa tư liệu của các nhà đầu tư Chicago phát ra, nhún nhún vai, “Còn liên lụy đến hai người thừa kế khác nữa, trước khi lão già mất thì có vẻ như nhà bọn họ hẳn là sẽ không thể an tâm nổi.”
Nói đến cùng, Hòa An vẫn tàn nhẫn.
Chuyện hóa chất của nhà xưởng này, đối với các nhân sĩ chuyên nghiệp mà nói thì, đau đớn nhất chính là những tổn thất mà mắt thường có thể nhìn thấy được, những sinh mệnh biến mất dưới nhân tính ghê tởm, còn có những nhóm người vô tội bị thương tổn.
Nhưng đối với các nhà tư bản mà nói, thì cái đầu tiên mà bọn họ phát hiện chính là sự hỗn loạn trong vận hành của tập đoàn nhà ông Daisy.
Một vấn đề vốn dĩ có thể dùng tiền là giải quyết được, đến cuối cùng lại khuếch trương mang cháu ruột vào, vậy thì cũng thôi đi, chuyện khiến lòng người giận sôi nhất chính là, chuyện như vậy, lại giấu không xong.
Toàn bộ tập đoàn từ trên xuống dưới, từ mảng PR đến vận hành, lỗ hổng nhiều như cái rây.
Hơn nữa, ông Daisy trước nay nắm quyền nay đột nhiên công khai nguyên nhân bị bệnh, sản nghiệp ông Daisy bấy giờ biến thành một cục thịt mỡ bị linh cẩu vây quanh, cuối cùng trong cảnh thù trong giặc ngoài mà mạng khó bảo toàn.
Hòa An làm đến tuyệt tình, một loạt các chuyện của ông Daisy không một ai bên ngoài nghĩ rằng người ra tay là Hòa An.
Tư thái anh xuất hiện ở Chicago quá khiêm tốn, liên lạc thăm hỏi tất cả trưởng bối, bày ra một bộ dáng vẻ không còn hứng thú gì trước gia sản của gia tộc Wilson, anh cự tuyệt quyên tặng của ông Daisy, cũng dùng lý do không thể phản bác, trong sự kiện lần này anh đã dọn dẹp sạch sẽ gia tộc Wilson khỏi Chicago.
Duy nhất một người hoài nghi anh, bấy giờ đang bệnh quấn thân và người thân tra tấn không có dư chút tinh lực nào đi đối phó với anh.
Từ hôm nay trở đi, gia tộc Wilson không còn là đầu ngành của sản nghiệp dầu mỏ nữa, anh đang cố gắng dựa vào bản thân nổ lực chuyển mình, rất nhiều người trong cuộc họp báo ấy đều đang dõi theo anh.
Sau hai ngày không còn thấy khói thuốc và chiến tranh, bọn họ rốt cuộc đã có thể nghỉ ngơi được rồi.
Bled nhường phòng họp lại cho Bối Chỉ Ý, lâu rồi cô không nói gì, cứ bận bận rộn rộn liên hệ khắp nơi xin được cấp giấy phép chứng nhận khâu cuối cùng cho dự án khu bảo hộ cá mập, thậm chí cô cũng không kịp ngẩng đầu nhìn Hòa An lấy một cái, cả phòng họp những người khác đều nhanh chóng chui hết ra ngoài.
Cảm nhận được sự bất thường, là vì phòng họp yên lặng quá.
Cô ngẩng đầu, nhìn thấy hình dáng người đàn ông hai tay khom lại sắc mặt không tốt.
“….” Bối Chỉ Ý không hiểu sao lại chột dạ, xê dịch cái máy tính bản trong lồng ngực mình.
“Đã bao nhiêu này rồi em không ngủ?” Mặt Hòa An nhăn lại như có thể kẹp chết được một con ruồi.
“Em…lúc nào rảnh sẽ ngủ một chút.” Thật ra cô cũng quên mất, công ty có phòng nghỉ dành riêng cho nhân viên, thật sự chống đỡ không nổi sẽ đi vào nghỉ ngơi một hồi, “Tính rủi ro marketing không phải là chuyên ngành của em, mấy ngày nay người mệt hơn là Bled.”
Cô ăn ngay nói thật.
Bled quả thật là tên cuồng công việc, đã hai ngày nay rồi cô không nhìn thấy anh ta bước vào phòng nghỉ nửa bước, hơn nũaa sức lực dư thừa, sáng nay bởi vì mắc lỗi về font chữ trên thư mời các nhà đầu tư đến hội nghị, mà cả tầng trệt đều vang vọng âm thanh mắng chửi người.
“…” Bởi vì sư thành thật của Bối Chỉ Ý mà Hòa An tức đến hô hấp không thông, “Bọn họ chuyên nghiệp như thế là vì dự án này của công ty bọn họ, anh là nhà đầu tư.
Đắt lắm đấy.
Còn không được giảm giá nữa.
“…Em cũng thu được tiền mà.” Bây giờ cô là nhân viên của anh ta, mỗi tháng đều đang nhận lương.
“…” Ngón tay Hòa An giật giật, rất muốn véo cô….
“Chỗ em sắp ổn rồi, hôm nay làm xong là có thể nghỉ ngơi được một ngày.” Cô nhỏ giọng thương lượng với anh, xin chứng giấy phép đa quốc gia không dễ, nếu không phải dạo gần đây có rất nhiều chuyên gia chú ý đến hạng mục này của Hòa An, thì có thể cô đã tìm không ra người hỗ trợ rồi.
“Chỉ là anh mệt quá.” Hòa An mặt vô cảm.
Tay Bối Chỉ Ý đang trộm mở notebook lên bỗng khựng lại, ngẩng đầu.
Thiết bị liên lạc ở công ty rất hiện đại, hình ảnh của Hòa An rất rõ ràng,vậy nên chỉ liếc mắt một cái thôi cô cũng có thể nhìn ra được tơ máu nơi đáy mắt của Hòa An.
Cô cũng lo lắng lắm, thậm chí còn hỏi qua Bled rằng bên đó có nhân viên y tế không, có thể hỗ trợ cho chút thuốc ngủ không, nhưng mà Hòa An lại kiên trì không chịu uống.
Thế nhưng hiện tại, anh nói rằng anh rất mệt.
Cô buông notebook trong tay xuống, lực chú ý ngay lập tức bị dời đi.
“Bây giờ muốn ngủ không anh?” Bắc Kinh lúc này đang là hai rưỡi sáng, bên kia của anh là một giờ rưỡi chiều, vừa đúng lúc có thể ngủ trưa một giấc.
“Em cùng anh.” Anh dùng một câu trần thuật.
“…” Mặt Bối Chỉ Ý nhanh chóng đỏ lựng,
“Để mở video đi, cùng anh ngủ một chập.” Anh thả lỏng gương mặt, khựng lại đôi giây, “Nhỡ đâu…Em đánh thức anh dậy.”
“Dạ…” Trong chớp mắt đó lòng Bối Chỉ Ý mềm như bún, “Em đến phòng nghỉ.”
“Em không về nhà sao?” Mặt Hòa An lại nhăn nhó.
“….Bây giờ?” Đã rạng sáng hai giờ rưỡi rồi?
“Bảo Bled tìm một người đưa em về, dù sao phòng em hôm nay đoán chừng đều tan làm.” Dự án khách sạn sinh thái về cơ bản đều đã quyết định xong, trên tay cô cũng chỉ còn lại một cái giấy chứng nhận cần xin, thời gian còn nhiều đủ để giải quyết.
“Quần áo trên người em đã hai ngày rồi không đổi.” Anh nhắc nhở cô.
Ngày hôm ấy khóc cho đến khi đất trời u ám rồi, cô chỉ đơn giản rửa mặt qua loa, đến bây giờ mặt còn hơi sưng, tiều tụy anh nhìn mà khó chịu.
Thật ra anh lại không hề biết hóa ra Bối Chỉ Ý cũng có tính cuồng công việc, lúc làm việc cũng rất liều mạng, chút thói quen nhỏ yếu ớt ngày thường không còn, người yêu sạch sẽ như vậy, ra chút mồ hôi đã nhịn không được muốn tắm rửa, lại vùi trong công ty tận hai ngày nhưng không oán không hận.
Anh đã bảo Bled lén lút tung ra thông tin boss cô muốn chuyển công việc ra bên ngoài, thật sự rất tức giận, nhân viên tốt như thế mà lại bị công ty đuổi ra khỏi đường.
Tuy rằng nếu như cô không bị công ty sa thải thì có thể cả đời này anh cũng không có cơ hội gặp được cô, nhưng mà vẫn tức lắm, mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc làm việc của cô, là lại muốn treo bà gì kia lên đánh cho một trận.
Anh có chút ấu trĩ.
Chính bản thân anh cũng biết.
Anh đang chầm chậm quay về lại dáng vẻ trước kia, đã thật lâu lắm rồi anh không còn chất vấn bản thân mình rốt cuộc có tư cách để nhận được hạnh phúc hay không.
Anh bắt đầu đi về phía trước.
Nổi đau trừng phạt rốt cuộc đã cho anh một cánh cửa để thở dốc, lần này anh thật sự nếm được mùi vị nỗ lực, bởi vì anh biết, chỉ khi anh có một tâm lý chân chính khỏe mạnh, mới có thể mang lại cho Bối Chỉ Ý hạnh phúc.
***
Cuối cùng Bối Chỉ Ý vẫn về nhà, trước nay cô đều không thể lay chuyển được Hòa An, huống hồ chi, còn là một Hòa An yết ớt mắt đỏ mệt mỏi đến rã rời.
Sau khi về đến nhà cô nhanh chóng tắm nước ấm, thay giường nệm lại cho thoải mái, ôm chú hươu cao cổ mình thích nhất vào lòng rồi mới gọi điện thoại đến cho Hòa An.
Một hồi sau Hòa An mới nhận điện thoại.
Anh cũng vừa tắm xong, mấy ngày này nhân viên khách sạn có dọn dẹp vài lần nên đành dùng phòng khách sạn như phòng họp, kéo màn lên, đầu giường đặt một cái đèn ngủ.
Bức màn này của khách sạn có hiệu quả che ánh sáng quả nhiên không tồi, Bối Chỉ Ý vui vẻ, khóe miệng giương lên.
“Tóc không sấy khô sao?” Hòa An nhìn Bối Chỉ Ý đan cười ngây ngô trên màn hình, nằm lên giường cong cong khóe miệng.
Đã lâu lắm rồi không có được một giấc ngủ ổn định.
“Dạ.” Giọng nói khàn khàn hai ngày nay của Bối Chỉ Ý lúc này có chút trẻ con, vùi mình vào trong hươu cao cổ đỏ ửng cả mặt.
Hòa An…nửa người trên không mang áo.
Vừa nãy cô đã phải nhẫn nhịn lắm mới không ngó loạn mắt.
Mắc cỡ quá đi mất….
Hòa An hếch mắt nhìn cô, nhướng mặt kéo chăn xuống một chút.
“…’ Bối Chỉ Ý nâng con hươu cao cổ lên che kín mặt.
“…Em ngủ ôm thú bông?” Đột nhiên anh có cảm giác có phải là mình đã đến tuổi ông chú rồi không, cô gái của mình lại thích ngủ ôm gấu bông? Đã vậy còn là con hươu cao cổ xấu hoắc.
“Dạ.” Bối Chỉ Ý tiếp tục dùng giọng ngây ngô trẻ con, mang âm mũi cực nặng.
…..
Vậy nên, thói quen buổi tối ở căn cứ cô cứ vô thức cọ cọ rồi ôm anh, chẳng qua chỉ là vì thói quen ôm đồ khi ngủ thôi ư.
“Lộ mặt ra nào.” Hòa An nhìn chằm chằm con hươu xấu hoắc kia vài giây, híp mắt khó chịu.
Bối Chỉ Ý thò ra non nửa gương mặt phiếm hồng.
Đã hơn hai tháng rồi cô không được nhìn anh gần như thế, trước đó có gọi video đều là vì công việc, vì giấc ngủ của anh không đủ mà sắc mặt vẫn luôn không tốt, hai ngày này lượng công việc của họ quá lớn, không có thời gian bàn chuyện tình yêu trai gái.
Đây là lần đầu tiên sau hai tuần, hai người họ đơn độc trong một không gian riêng tư, cả hai vừa tắm xong, trên người đều rất mệt mỏi, trước đó đầu óc đều chìm trong cường độ công việc cao nên vẫn mang chút phấn khởi.
Bên Hòa An, hẳn đang là buổi chiều ba giờ.
“Anh ngủ trước đi nào.” Bối Chỉ Ý mềm giọng nhẹ nói, ôm hươu cao cổ ngáp một cái.
“Gặp ác mộng, em sẽ đánh thức anh.” Cô ngủ rất tốt nhưng là không sâu lắm, trước kia mỗi lần Hòa An gặp ác mộng cô luôn phát hiện được ngay.
Tuy rằng lúc này cách một cái màn hình, nhưng mà chung quanh an tĩnh đến độ cô có thể nghe được tiếng hít thở của Hòa An.
“Kéo chăn vào.” Cô trừng mắt liếc anh, lại ngáp cái nữa rồi mới kéo chăn của mình lên trên cổ kín không còn một kẻ hở nào.
Hòa An bị dáng vẻ vừa ngáp vừa dặn dò mình đi ngủ của cô chọc cười, đắp chăn đàng hoàng rồi đặt cái giá điện thoại lên gối đầu.
Cảm ơn công nghệ cao.
Thật sự là anh có cảm giác cô đang ngủ bên cạnh mình.
Bởi vì cô….vẫn ngủ ngon như thế.
Sau hai cái ngáp thì không mở được mí mắt lên, anh đặt giá điện thoại cẩn thận thì bên phía cô đã truyền đến tiếng ngáy nhè nhẹ.
……
Hòa An lại cười.
Nằm lại lên gối đầu của mình.
Vươn tay, sờ lên đôi mắt cô trên màn hình.
Vẫn còn sưng lắm, ngày mai phải nhắc cô chườm đá.
Cô nhóc này ngày thường không khóc, nhưng một khi khóc thật ấy à, chẳng dễ gì ngừng được.
Sau này anh không thể làm cô khóc được, mắt sưng quá rồi.
Dưới tiếng hít thở chầm chậm của cô Hòa An nhắm mắt lại.
Sau khi anh đến Chicago vẫn không dám nhắm mắt lại, rốt cuộc đến hôm nay mới có chút can đảm.
Bối Chỉ Ý ở đây, anh cười khẽ, an an tĩnh tĩnh chậm rãi đi vào giấc ngủ.