Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
May mà sau khi ngủ một giấc, thức dậy vào sáng thứ Năm, Sơ Hạnh cũng không còn cảm thấy đau đớn như đêm hôm qua nữa.
Cô nằm trên giường, ấn một cái vào bụng vẫn còn hơi âm ỉ, từ từ ngồi dậy.
Khi Sơ Hạnh kéo rèm ra, trong phòng ký túc xá yên tĩnh lúc này mới có tiếng động.
Ninh Đồng Đồng vội vàng hỏi Sơ Hạnh: “Hạnh Hạnh, đỡ hơn chút nào chưa?”
Dụ Thiển và Hứa Âm cũng nhìn về phía Sơ Hạnh, ánh mắt ân cạnh.
Sơ Hạnh cười với các cô, trấn an nói: “Khá hơn nhiều rồi.”
Mặc dù vẫn còn đau, nhưng cũng không khó chịu.
Dụ Thiển đột nhiên “A” một tiếng, nói với Sơ Hạnh: “Đúng rồi Hạnh Hạnh, cặp xách của cậu đang ở chỗ Cận Ngôn Châu đó.”
Sơ Hạnh ngơ ngác hỏi: “Hả?”
Dụ Thiển thở dài nói: “Trách mình, tối hôm qua mình chỉ bận rộn đưa cậu lên lầu về ký túc xá, quên lấy túi xách cho cậu, lúc nhớ lại, đã là nửa đêm rồi.”
Sơ Hạnh chớp chớp mắt, lúng ta lúng túng nói: “Điện thoại di động của mình vẫn còn trong cặp.”
Dụ Thiển nói: “Mình nói chuyện này với Kỷ An rồi, cậu ấy nói có tiết học vào đầu giờ, ăn sáng xong thì cậu ấy sẽ đưa cặp cho cậu.”
“À, cậu ấy còn nói sẽ mang bữa sáng cho cậu, cho nên vừa rồi chúng mình xuống lầu ăn cơm mà không đem đồ ăn lên cho cậu.”
Sơ Hạnh hôm nay thức dậy hơi muộn, bình thường lúc này các cô đều đang thu dọn sách vở đi học tiết đầu tiên.
Sơ Hạnh gật đầu, đáp: “Được.”
“Mình đi rửa mặt trước.”
Ninh Đồng Đồng lập tức nói: “Mình với Âm Âm đến lớp học chiếm chỗ ngồi đã, Thiển Thiển cậu chờ Hạnh Hạnh một lát nha?”
Dụ Thiển cười gật đầu: “Có thể.”
Ninh Đồng Đồng và Hứa Âm vừa đi ra khỏi ký túc xá thì nhìn thấy Cận Ngôn Châu cùng Kỷ An đang đứng ở ven đường.
Cận Ngôn Châu ngồi trên yên xe đạp, chân dài hơi cong đạp lên mặt đất, hai tay ôm ngực, biểu tình vẫn lạnh lùng như xưa.
Kỷ An ngồi dựa vào ghế sau xe đạp, chân trái uốn cong nhẹ, mũi chân chạm đất, chân phải duỗi thẳng.
Trong tay cậu còn cầm ly sữa đậu nành nóng hổi cùng một hộp sủi cảo hương thơm ngào ngạt, dáng vẻ lười biếng thản nhiên.
Hai anh chàng đẹp trai của khoa CNTT đang chờ đợi ở tầng dưới ký túc xá của nữ sinh, khó trách làm cho các cô gái đi ngang qua không thể không nhìn họ nhiều hơn.
Trên mặt Kỷ An lộ ra nụ cười tươi sáng, đang nghiêng đầu nói gì đó với Cận Ngôn Châu.
Cận Ngôn Châu thỉnh thoảng đáp lại một cậu.
Tuy có những lúc cậu cũng sẽ quay mặt.
Nhìn như quay đầu lại nói chuyện với Kỷ An, nhưng dư quang khóe mắt lại liếc về phía cửa ký túc xá của nữ sinh.
Ninh Đồng Đồng hướng ngoại chủ động nói với hai người bọn họ: “Hạnh Hạnh còn đang rửa mặt, lát nữa xuống ngay.”
Khi cô nói những lời này, Cận Ngôn Châu vừa vặn nhìn thẳng về phía cửa ký túc xá nữ.
Ninh Đồng Đồng tốt bụng nói ra làm cho trái tim Cận Ngôn Châu nhất thời khẩn trương.
Cậu nhìn cô với khuôn mặt không chút thay đổi, chẳng hề lên tiếng.
Kỷ An cởi mở cười trả lời Ninh Đồng Đồng: “Cảm ơn.”
Hai người lại đợi gần mười phút, mới nhìn thấy Sơ Hạnh và Dụ Thiển đi ra khỏi ký túc xá.
Kỷ An gọi: “Sơ Hạnh!”
Sơ Hạnh ngước mắt lên, sau đó lộ ra nụ cười yếu ớt, hai má lúm đồng tiền nhỏ hiện trên má.
Kỷ An đứng dậy, cậu lấy cặp xách của Sơ Hạnh từ giỏ xe đạp Cận Ngôn Châu, sau đó đi về phía cô.
Kỷ An đưa cặp đến trước mặt Sơ Hạnh.
Lúc cô cầm lấy cặp xách, Kỷ An mở miệng hỏi: “Còn đau không?”
Sơ Hạnh trở lời: “Vẫn còn đau, nhưng đỡ hơn nhiều so với ngày hôm qua.”
Sau đó, cậu đưa bữa sáng trong tay, dặn dò Sơ Hạnh: “Đến lớp ăn khi còn nóng.”
Sơ Hạnh gật đầu rồi nhận lấy điểm tâm.
”Ăn xong thì nhớ uống thuốc.” Kỷ An nói tiếp.
Cô cười khẽ đáp: “Biết rồi.”
Dụ Thiển đang yên lặng lắng nghe cuộc trò chuyện giữa hai chị em, cô ấy nhìn thoáng Kỷ An, khóe miệng cong lên.
Mặc dù cậu em trai này là một tên nhóc nghiện game, nhưng trong một số trường hợp, cậu chàng khá cũng là một người đáng tin cậy.
“Vậy em đi đây.” Kỷ An nói xong liền vẫy tay với Sơ Hạnh và Dụ Thiển.
Cậu xoay người đi tới sau lưng Cận Ngôn Châu, cong đôi chân dài ngồi vào phía sau, nói với Cận Ngôn Châu: “Đi thôi, anh Châu.”
Ngay lúc Cận Ngôn Châu muốn đạp xe chở Kỷ An đến lớp học, Sơ Hạnh đột nhiên gọi cậu lại: “Cận Ngôn Châu!”
Nam sinh ngiêng đầu nhìn sang.
Giọng nói của cô đặc biệt thành khẩn nói: “Tối qua cảm ơn cậu.”
Cô đều nhớ.
Cô đau đến mức gần bị hạ đường huyết, đi bộ lại vất vả, mà cậu không nói hai lời cõng cô lên.
Cậu cõng cô ra khỏi sân vận động, giúp cô khi cô ngồi ghế sau khó khăn, tiếp đó đạp xe đưa cô trở lại ký túc xá.
Mặc dù cậu vẫn luôn không nói gì cả, nhưng Sơ Hạnh biết, Cận Ngôn Châu là một người rất tốt.
Vô cùng tốt, cực kỳ tốt.
Cận Ngôn Châu không lên tiếng, Kỷ An ngồi ở ghế sau xe đạp liền nói với Sơ Hạnh: “Tôi thay mặt cảm ơn cậu…”
Lời còn chưa dứt, Cận Ngôn Châu liền đạp xe đi về phía trước.
Sau khi đạp xe ra ngoài được một quãng, Cận Ngôn Châu đột nhiên ngữ khí ghét bỏ nói: “Cậu cảm ơn thay cho cô ấy như nào?”
“Hả?” Kỷ An bị câu hỏi đột ngột của cậu làm cho mơ hồ, sau đó cậu phản ứng lại, cười hỏi: “Tặng cậu trang bị chơi game cao cấp ha?”
“Tôi cần à?” Cận Ngôn Châu hỏi lại.
Kỷ An lại nghiêm túc suy nghĩ một chút, “Vậy giúp cậu làm bài tập?”
Cận Ngôn Châu: “Tôi không biết làm ư? Phải cần tới cậu?”
Kỷ An gãi gãi đầu, trực tiếp hỏi: “Vậy cậu muốn cảm ơn thế nào?”
Cận Ngôn Châu ho nhẹ một tiếng, ăn không nói có: “Có thành ý là được.”
Kỷ An hết sức hoang mang khó hiểu.
Cậu đã chịu đau cắt đi những trang bị cao cấp tặng cho cậu ấy, cái này vẫn chưa đủ có thành ý sao?
“Thôi quên đi,” Kỷ An xua tay, không muốn sử dụng quá nhiều trí óc của mình vào việc này, cuối cùng cậu quyết định ném vấn đề cho người chị ruột, “Hay là để Sơ Hạnh suy nghĩ làm sao cảm ơn cậu cho có thành ý đi.”
Cậu nói xong, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn cho Sơ Hạnh.
Cận Ngôn Châu đang đạp xe nghe Kỷ An nói như vậy, khóe môi không kìm được mà nhếch lên.
Sau khi Sơ Hạnh đến lớp, cô bắt đầu ăn bữa sáng Kỷ An đã mua cho cô.
Ăn sáng xong, cô uống thuốc giảm đau với nước nóng trong bình nước, tiếp theo mở cặp xách muốn lấy điện thoại.
Kết quả Sơ Hạnh phát hiện ra trong cặp của cô có thêm mấy gói túi chườm nóng.
Cô lấy ra xem, là mẫu bao bì hình con thỏ.
Xinh xắn đáng yêu.
Chắc là Kỷ An bỏ vào.
Sơ Hạnh mỉm cười, xé mở túi gói, từ bên trong lấy ra một chiếc khăn ấm được đóng gói riêng, lại xé tiếp, xuyên qua lớp quần áo nhét túi còn ấm vào bụng dưới của mình.
Tiếp theo cô đặt phần còn lại của túi chườm ấm vào túi và lấy điện thoại ra.
Một đêm không sạc pin, phần trăm lượng pin điện thoại không còn nhiều cho lắm.
Sơ Hạnh phát hiện Kỷ An đã gửi cho cô một tin nhắn mới, thế là cô nhấp vào Q. Q kiểm tra.
Kỷ An: [Anh Châu không cần thiết bị trò chơi, làm bài tập cũng không cần em giúp, cũng không biết nên cảm ơn như thế nào, cậu ấy nói có thành ý là được, chị nghĩ xem phải cám ơn như nào?]
Sơ Hạnh đáp lại cậu: [Ừm.]
Sơ Hạnh nghiêm túc tìm kiếm các hình ảnh liên quan đến Cận Ngôn Châu trong đầu, cố gắng tìm kiếm một số sở thích của cậu.
Cậu ấy có vẻ thích xem phim kinh dị, nhưng cô lại sợ.
Hình như cậu ấy cũng khá thích quán lẩu đó, thế nhưng có rất nhiều món cậu không ăn được, cuối cùng người tiện nhất là cô.
Cậu ấy nói quả sung khô ăn rất ngon, có điều chẳng có quả sung nào trên tay để cô làm cả.
Chắc vẫn phải suy nghĩ kỹ càng một chút.
—-
Tối nay câu lạc bộ có hoạt động.
Cận Ngôn Châu ăn cơm tối xong, nhắn tin cho Đổng Tư Gia, nói: [Đàn anh, lần này để em trà sữa cho.]
Đổng Tư Gia đương nhiên vui vẻ nhàn rỗi, miệng đầy đồng ý: [Được, vậy phiền phiền em rồi, mua xong tôi đưa tiền lại cho cậu. ]
Cận Ngôn Châu trả lời anh ấu: [Đừng động đến phí sinh hoạt chung, lần này em mời mọi người. ]
Khi Sơ Hạnh đến lớp học xem phim, chỉ còn lại Cận Ngôn Châu chưa đến.
Đổng Tư Gia nói với bọn họ: “Ngôn Châu đi mua trà sữa, nát nữa sẽ tới.”
Một lúc sau, hai tay Cận Ngôn Châu cầm tám ly nước bước vào phòng học.
Cậu đặt hai ly ở hàng đầu tiên gần cửa trước của lớp học cho Đổng Tư Gia và Minh Hồng.
Sau đó theo lối ngược lại, đến chỗ cũ Sơ Hạnh đang ngồi, đưa cho cô một chiếc cốc rồi đặt chiếc cốc vào chỗ ngồi quen thuộc của mình.
Rất nhanh, Cận Ngôn Châu lại chia thêm hai ly cho Dương Vũ và Tiêu Dung, cuối cùng đi đến hàng ghế sau của lớp học, đặt hai ly cuối cùng trước mặt hai người ôm ấp nhau như keo dính chuột là Khâu Chanh với Thu Trình.
Cận Ngôn Châu quay trở lại, ngồi xuống cách Sơ Hạnh một ghế.
Sơ Hạnh cắm ống hút, bắt đầu uống.
Cậu chia cho cô là ly trà quả mâm xôi cô yêu thích nhất, hơn nữa nó vẫn còn ấm.
Khi uống vào bụng, toàn bộ cơ thể của Sơ Hạnh ấm áp trở lại.
Cận Ngôn Châu không thích uống thứ này, đây cũng là lần đầu tiên cậu thử uống trà trái cây có vị quả mâm xôi.
Trà trái cây ở nhiệt độ thường hơi lạnh, vị ngọt thanh nhưng không ngấy.
Lúc mua đồ uống ở quán trà sữa, cậu đặc biệt yêu cầu một cốc trà mâm xôi phải còn nóng.
Nhân viên bán hàng nhắc nhở: “Trà trái cây uống ngon hơn ở nhiệt độ phòng hoặc là với đá, cậu có chắc là muốn uống nóng không?”
Cận Ngôn Châu kiên trì như cũ: “Vâng, muốn còn nóng.”
Tám ly đồ uống, chỉ có một ly nóng.
Cậu đưa cho cô ly đó.
Đổng Tư Gia tắt hết đèn, bộ phim chính thức được phát.
Lần này bọn họ đang xem một bộ phim khoa học viễn tưởng lãng mạn có tên [Ánh sáng ấm áp].
Trong phim có mấy câu——
How happy is the blameless vestal’s lot!
The world forgetting, by the world forgot.
Eternal sunshine of the spotless mind!
Each pray’r accepted, and each wish resign’d
Cận Ngôn Châu nghe được mấy câu thoại này, trong lòng khẽ rung động.
Cậu không kìm được hơi nghiêng đầu, nhìn về phía Sơ Hạnh chỉ cách cậu một chỗ ngồi.
Cô đang cầm ly trà trái cây chưa uống hết, ánh mắt tập trung nghiêm túc nhìn chăm chú vào màn hình chiếu phim.
Dưới ánh đèn mờ ảo, khuôn mặt trái xoan cỡ lòng bàn tay của cô gái mịn màng thanh tú, vẻ mặt bình yên đến lạ thường.
Cô cắn nhẹ ống hút, hàng mi dài cong vút khẽ rung vài cái một cách vô thức.
Sơ Hạnh vào giờ phút này, trong đầu bỗng nhiên nghĩ ra một giải pháp để cảm ơn cậu.
Cô cong môi, để lộ hai lúm đồng tiền xinh xắn.
Cận Ngôn Châu chợt thấy nụ cười của cô, không khỏi khẽ lắc đầu.
Cậu nhìn sang chỗ khác một lúc.
Trái tim còn sống đang đập trong lồng ngực vẫn chưa muốn bình tĩnh lại.
Sau khi xem phim và thảo luận xong, Sơ Hạnh đuổi theo Cận Ngôn Châu đang đi ra khỏi lớp, chân thành nói: “Cận Ngôn Châu, cậu thích ăn gì? Cậu thích ăn gì thì mình mời cậu!”
Cận Ngôn Châu suýt chút nữa theo thói quen thốt lên nói “Không cần”, lời đến bên miệng bị cậu cứng rắn mím môi dừng lại.
Ngay sau đó, dùng giọng điệu thản nhiên trả lời cô: “Bánh sầu riêng ngàn lớp.”
Sơ Hạnh hơi ngây ngốc, “Hả?”
Cận Ngôn Châu ra vẻ bình tĩnh nói với cô: “Tôi thích ăn bánh sầu riêng ngàn tầng, cậu mời?”
Cô đột nhiên mỉm cười, hai má lúm đồng tiền làm say lòng người.
“Mời!” Sơ Hạnh vui vẻ đồng ý, tiếp đó lại nói: “Mình cũng siêu thích bánh ăn sầu riêng ngàn tầng!”
“Vậy ngày nào thuận tiện cho cậu?” Sơ Hạnh hỏi: “Ngày mai hay ngày mốt?”
“Sáng ngày mốt không được, ” Cận Ngôn Châu trầm ngâm một lát, trả lời cô: “Tối thứ bảy.”
Sơ Hạnh có chút bất ngờ cậu nói thời gian nhanh như vậy.
Sau đó, cô gật đầu, mỉm cười đồng ý: “Được.”
Lúc ra khỏi tòa nhà giảng dạy, Sơ Hạnh nói với Cận Ngôn Châu: “Tối nay mình không chạy bộ nên sẽ không đi cùng cậu đến sân thể dục Đông Nam.”
“Bye bye.” cô vẫy tay, “Mình về ký túc xá trước, tối mai sẽ chạy bộ.”
Sơ Hạnh không đề cập đến, Cận Ngôn Châu cũng quên chuyện này.
Cậu thiếu chút nữa đã đi theo hướng ký túc xá với cô.
Cận Ngôn Châu không một chút biến sắc “Ừ” một tiếng, sau đó xoay người, đi ngược hướng Sơ Hạnh.
Chậm rãi đi về phía trước vài phút, sau đó, Cận Ngôn Châu dừng lại, quay đầu lại nhìn.
Đúng lúc Sơ Hạnh phải rẽ.
Cậu nhìn cô chăm chú, vô hình liền nghĩ tới lời thoại trong bộ phim vừa nãy.
Đợi Sơ Hạnh quẹo vào góc phố, biến mất khỏi tầm mắt của cậu, Cận Ngôn Châu mới xoay người, bước đi.
Cận Ngôn Châu đã xem bộ phim này một lần trước đây, nhưng lúc đó cậu không có bất kỳ cảm xúc nào.
Nhưng tối nay, khi nghe được mấy dòng ấy, dáng vẻ của cô lập tức chiếm trọn tâm trí của cậu.
Nguồn gốc của đoạn đó trích dẫn từ một bài thơ dòng 209 tuyển tập [Eloisa to Abelard]** của người Anh Alexander Pope*, bản dịch tương ứng là:
Kẻ ngây thơ vô tội hạnh phúc làm sao!
Quên hết cõi đời bị cõi đời lãng quên
Ánh dương bất tận của một tâm hồn không chút vướng bận!
Từng lời thỉnh cầu hiển hiện và mọi điều ao ước đạt thành…….
Trong mắt Cận Ngôn Châu, Sơ Hạnh chính là thuần khiết ngây thơ.
Sự hiện diện của cô giống như một cái tên khác của bộ phim – “Ánh dương vĩnh cửu của tâm hồn thanh khiết”, vẫn là một hạt ngọc nhỏ không vướng bụi trần nào. ( bản gốc Tiếng Anh là Eternal Sunshine of the Spotless Mind)
Cô đẹp đến nỗi khiến cậu không thể không tiếp cận cô, thậm chí tham lam mong muốn đem cô là người của riêng mình.
HẾT CHƯƠNG 17.
Giải thích:
*Alexander Pope: là nhà thơ vĩ đại người Anh đầu thế kỷ XVIII. Ông nổi tiếng với những tác phẩm mang tính châm biếm gây tranh cãi, và bản dịch tác phẩm Homeros.
**Eternal sunshine of the spotless mind, câu thơ thứ 209 trong bài thơ Eloisa to Abelard của thi sĩ người Anh Alexander Pope, xuất bản năm 1717 đã trở thành tên cho bộ phim lãng mạn được đánh giá là hay nhất thập kỷ.