Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Kỳ nghỉ đông của Cận Ngôn Châu cực kỳ nhàm chán.
Không phải cày game online cùng bạn thì cũng chính là hẹn bạn ra ngoài chơi bóng rổ.
Những ngày buồn tẻ, thiếu sức sống nhoáng một cái trôi đi trong nháy mắt.
Đêm giao thừa đến gần, cả gia đình chuẩn bị đi tới trung tâm thương mại để sắm sửa đồ Tết.
Vốn dĩ ban đầu Cận Ngôn Châu không chịu đi, nhưng cuối cùng lại bất đắc dĩ bị kéo ra khỏi cửa.
Lúc gia đình bốn người đến trung tâm thương mại, họ không đi mua đồ Tết trước mà tiến tới thang cuốn lên lầu xem giày và quần áo.
Hướng Lâm cầm lấy một chiếc áo hoodie nam màu đen, hỏi Cận Ngôn Châu: “Châu Châu, con có thích áo này không?”
Như thể bị ép đi theo bọn họ mua sắm, Cận Ngôn Châu đứng ở cửa, vẻ mặt chẳng có một tia hứng thú nào.
Nghe thấy câu hỏi của Hướng Lâm, Cận Ngôn Châu dời ánh mắt xuống chiếc áo hoodie, cậu nhẹ giọng nói: “Cháu không thích.”
Hướng Lâm đặt xuống, chọn áo khác.
“Cái này thì sao?”
Cận Ngôn Châu: “Không đẹp lắm.”
Hướng Lâm rất kiên nhẫn, lại chỉ cho cậu xem: “Cái này?”
“Không cần ạ.” Cận Ngôn Châu vẫn từ chối.
Chỉ một giây trước khi Cận Triều Văn muốn dạy cho Cận Ngôn Châu một bài học thì cuối cùng Cận Ngôn Châu dường như không thể chịu đựng được nữa, cau mày rồi sải bước đi tới, lấy một chiếc áo len trắng đơn giản từ móc áo nhét vào trong ngực Hướng Lâm, giọng điệu lạnh lùng và cũng lúng túng: “Cháu muốn cái này.”
Hướng Lâm lúc đầu có chút thất vọng, nhưng bây giờ hơi sững sờ, sau đó nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Cận Ngôn Châu mà bật cười.
Cận Ngôn Châu mất tự nhiên lập tức cầm một đôi giày thể thao nam ở bên cạnh đưa cho Hướng Lâm: “Cháu cũng muốn cái này.”
Hướng Lâm nhẹ nhàng nở nụ cười trên môi: “Được rồi, đều mua cho con.”
“Còn muốn gì nữa không?”
Cận Ngôn Châu quay đầu đi ra ngoài, nói lại một câu: “Hết rồi ạ.”
Sau đó Hướng Noãn cũng đi theo.
Cô đeo một dây máy ảnh quanh cổ, cầm máy ảnh trên tay, đang chụp ảnh.
Cận Ngôn Châu chán ghét nói: “Đi trung tâm mua sắm sao phải mang theo máy ảnh? Ở đây có gì hay ho để chụp ảnh à?”
Hướng Noãn giơ máy ảnh lên, chậm rãi hướng về phía cậu.
Cô nhìn cậu qua camera, mỉm cười nói: “Có rất nhiều, mỗi một nơi đều là phong cảnh.”
“Nói mới nhớ, em còn chưa chụp ảnh cho anh.” Hướng Noãn nói: “Đừng nhúc nhích, để em chụp cho anh một tấm.”
Cận Ngôn Châu muốn di chuyển, quay mặt sang hướng khác, cố tình không nhìn vào ống kính.
Hướng Noãn vừa khéo nhấn nút chụp.
Trong ảnh, cậu đang nghiêng đầu nhìn đi chỗ khác, vẻ mặt lãnh đạm, đường nét sắc bén nhưng lại đẹp trai đến bất ngờ.
Có một sự lạnh lùng khó tả, giống như… một cậu nhóc đang hờn dỗi cố tình không nhìn vào camera vậy.
Hướng Noãn chụp xong thì bật cười.
Cận Ngôn Châu quay đầu lại, hơi nhíu mày hỏi: “Cô đang cười gì thế?”
Hướng Noãn mím môi, chỉ lắc đầu.
Cậu bị cô nàng cười làm cho bối rối, trong lòng lại có chút bất an nên giọng điệu trở nên khó chịu: “Có gì mà buồn cười.”
Hướng Noãn cầm máy ảnh cúi đầu nhìn, thầm nghĩ: “Cô nhất định phải giữ bức ảnh này, chờ sau này anh có vợ, cô sẽ cho vợ anh thấy lúc chụp ảnh anh trẻ con đến mức nào.”
Cận Ngôn Châu đi về phía Hướng Noãn, với giọng điệu cảnh cáo: “Xóa nó giúp tôi.”
Hướng Noãn tắt camera, đang định trốn đi, vội vàng trả lời: “Xóa rồi.”
Đúng lúc Hướng Lâm và Cận Triều Văn thanh toán xong từ trong tiệm đi ra, Cận Ngôn Châu bỗng dừng lại, phải tạm thời bỏ cuộc.
Sau đó, một gia đình bốn người đi đến một cửa hàng hành lý.
Khi Hướng Noãn đang chọn valy thì nhìn thấy một chiếc túi hình mèo vô cùng dễ thương.
Cô cầm túi lên sờ sờ, Cận Ngôn Châu vừa đi tới, Hướng Noãn thản nhiên hỏi: “Trông có đẹp không?”
Cận Ngôn Châu rủ mắt xuống, vẻ mặt hơi giật mình.
Chiếc túi này có đôi tai mà Sơ Hạnh thích nhất.
Mặt trước túi có hình mũi và râu mèo.
Dễ thương nhất là có một chiếc đuôi bông rủ xuống từ phía dưới lưng.
Đó là một con mèo, có tai, thậm chí có thể chơi đùa với cái đuôi bằng lông nữa.
Sơ Hạnh nhất định rất thích.
Hướng Noãn không đợi Cận Ngôn Châu trả lời, cũng không để ý.
Cô chạm vào cái đuôi lông xù cảm giác rất sướng, tư nhiên nói: “Còn có một chiếc đuôi nữa, dễ thương quá!”
Cận Ngôn Châu đột nhiên nói với giọng điệu đầy chán ghét: “Xấu chết đi được.”
Hướng Noãn thắc mắc “Hả”, tò mò nói: “Đâu có xấu đâu, rõ ràng là rất đáng yêu mà.”
Cận Ngôn Châu quay mặt đi, lạnh lùng nói: “Chẳng hợp với cô chút nào.”
Hướng Noãn: “….”
Mặc dù phong cách ăn mặc của cô thực sự không dễ thương đến thế này, nhưng đôi khi cũng có thể xinh xắn đáng yêu một chút… Không được sao?
Cận Ngôn Châu chẳng thèm nhìn, từ bên cạnh lấy một chiếc túi tua rua màu đen nhét vào trong ngực Hướng Noãn: “Cô hợp với kiểu như này hơn.”
Hướng Noãn: “?”
Hướng Noãn lặng lẽ đặt túi tua rua lại.
Cô đứng đó cầm chiếc túi hình con mèo do dự một lúc, rồi cuối cùng đặt nó trở lại vị trí cũ.
Quả thật cô không phù hợp với phong cách dễ thương.
Phong cách tươi mới hợp với cô hơn.
Mua đồ sắm Tết xong tới lúc phải về nhà, tuy nhiên Cận Ngôn Châu không lên xe.
Cậu nói với mọi người: “Bạn con gọi chơi bóng rổ, mọi người cứ về đi.”
Sau khi Cận Triều Văn lái xe chở Hướng Lâm và Hướng Noãn rời khỏi, Cận Ngôn Châu lập tức quay trở lại cửa hàng hành lý.
Cậu chạy thẳng đến chiếc túi mèo kia, cầm lên thanh toán.
Khi nhân viên đang giúp cậu đóng gói, hỏi: “Anh có cần viết thiệp chúc mừng không?”
Cận Ngôn Châu hơi ngạc nhiên, không ngờ còn có thể viết thiệp chúc mừng nữa.
“Viết.” Miệng cậu đã cho câu trả lời trước khi lý trí hành động.
Nhân viên cửa hàng lấy thiệp chúc mừng, cây bút ra đưa cho Cận Ngôn Châu.
Bên ngoài thiệp chúc mừng có tên thương hiệu và logo của nhãn hàng bằng tiếng Anh, bên trong thì trắng tinh.
Có một đường gấp ở giữa, viết xong phải gấp làm đôi ngay.
Cận Ngôn Châu dường như đang suy nghĩ nên viết cái gì, không ngừng ấn nắp bút bi.
Âm thanh nhấp đầu bút vang lên không ngừng.
Một lúc sau, cuối cùng cậu cũng đặt bút lên trên mặt giấy.
Viết xong, Cận Ngôn Châu gấp thiệp làm đôi, bỏ vào hộp quà.
Mang theo quà về nhà, Cận Ngôn Châu không trực tiếp vào nhà.
Mà cậu mở cửa nhà xe, cất món quà vào cốp xe.
Như vậy sẽ không ai phát hiện ra cậu đã mua một chiếc túi xách nữ.
—
Kỳ nghỉ đông Sơ Hạnh và Kỷ An về thẳng nhà ông bà ngoại.
Bố mẹ cũng chạy đến.
Năm nay, một gia đình bốn người đón Tết cùng Dư Sênh và Sơ Chí Dương ở vùng nông thôn phía Bắc.
Vào đêm giao thừa, tuyết rơi cả ngày.
Sơ Hạnh ăn cơm xong lập tức cùng Kỷ An chạy ra sân làm người tuyết.
Cuối cùng, hai chị em đã phải mất một thời gian dài mới làm được người tuyết.
Sơ Hạnh lấy khăn quàng của mình choàng lên cổ người tuyết, Kỷ An cũng cởi mũ đội lên đầu người tuyết.
Sơ Hạnh vui vẻ chạy về nhà lấy điện thoại di động, chụp ảnh người tuyết, lại nhờ Kỷ An chụp ảnh cho mình và người tuyết.
Sau đó cô nàng mới hài lòng trở về nhà.
Sơ Hạnh cởi áo khoác ngoài, lập tức cởi giày rồi leo lên giường, nhanh chóng tiến vào phía trong cùng.
Cô chui vào chăn và đặt tay lên miếng sưởi ấm.
Sưởi ấm tay một lúc, Sơ Hạnh tiến lại gần Dư Sênh. 𝑇ruyệ𝒏 chí𝒏h ở { 𝑇r𝖴m𝑇ru y𝙚𝒏.𝚟𝒏 }
Cô nằm xuống bên cạnh Dư Sênh, từ từ cọ mình trong ngực Dư Sênh.
Dư Sênh mỉm cười ôm cháu gái, vỗ nhẹ lưng Sơ Hạnh.
Sự vỗ về nhẹ nhàng của bà khiến Sơ Hạnh cảm thấy như mình được trở về tuổi thơ.
Khi ấy bà ngoại vẫn luôn dỗ cô ngủ như vậy, còn ngâm nga những bài đồng dao vui tai cho cô nghe.
Có lẽ việc làm người tuyết vừa rồi Sơ Hạnh đã tiêu hao quá nhiều năng lượng nên cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Sơ Hạnh nép mình trong vòng tay Dư Sênh, nói chuyện với Dư Sênh theo cách riêng của hai bà cháu.
Trước khi thiếp đi, Sơ Hạnh nhẹ nhàng nói khẽ: “Chúc ông bà năm nay đều khỏe mạnh bình an vô sự, đợi Hạnh Hạnh có dịp nghỉ thì sẽ về thăm ông bà nhé.”
Dư Sênh mỉm cười dịu dàng, trìu mến nói: “Được, bà với ông sẽ bình an khỏe mạnh, đợi Hạnh Hạnh của ông bà quay lại thăm ông bà.”
“Hạnh Hạnh đừng lo lắng.” Dư Sênh nhận thấy sự bất an của Sơ Hạnh, an ủi cô, “Bà vẫn phải đợi Hạnh Hạnh dẫn bạn trai về ra mắt bọn ta nữa chứ.”
Sơ Hạnh cười lên, giọng nói ngọt ngào: “Còn có lễ đính hôn và kết hôn, bà ngoại nhất định ở bên con thật là lâu nha.”
Dư Sênh xoa xoa đầu Sơ Hạnh, đồng ý: “Được, được.”
****
Sắp 0:00.
Cận Ngôn Châu ngồi ở trước bàn học.
Trên tay cậu đang cầm chiếc kẹo mút mà Sơ Hạnh tặng, màn hình điện thoại dừng lại ở giao diện trò chuyện với cô.
Có một câu trong khung chat: “Chúc mừng năm mới!”
Cận Ngôn Châu loay hoay một lúc, luôn cảm thấy gửi cho cô như thế này giống như một tin nhắn nhóm chẳng có tí cảm tình gì, cuối cùng đổi thành: “Sơ Hạnh, chúc mừng năm mới.”
Tiếng pháo bên ngoài ngày càng to hơn.
Pháo hoa nổ thành chùm trên bầu trời, thắp sáng cả bầu trời đêm.
Chốc lát, 0:00 đúng hẹn đã điểm.
Cận Ngôn Châu lập tức ấn gởi, gửi cho cô tin nhắn mà cậu chỉnh sửa lại.
Sau đó, cậu dùng một tay mở túi kẹo, cho cây kẹo mút vào miệng, vị đậm đà của sữa và dâu nhanh chóng tràn ngập trong miệng.
Thật là ngọt ngào.
Cận Ngôn Châu chờ Sơ Hạnh trả lời từ lúc tin nhắn được gửi đi.
Cậu không nhịn được, luôn nhìn điện thoại di động.
Mỗi khi có tin nhắn mới đến, cậu sẽ kiểm tra ngay, nhưng lần nào cũng không phải của cô.
Mọi người trong danh bạ đều gửi lời chúc mừng năm mới đến cậu.
Duy nhất là chỉ còn thiếu là câu chúc năm mới hạnh phúc của cô.
Cận Ngôn Châu luôn cảm thấy không được như ý nguyện.
Cậu không cam lòng, chờ đợi, cứ một mực chờ đợi.
Đợi đến khi kẹo mút trong miệng tan chảy và chỉ còn lại một thanh que, đến khi cậu ngồi trên ghế không ngừng ngủ gà ngủ gật.
Cô vẫn chưa nói lời chúc mừng năm mới với cậu.
Tâm trạng Cận Ngôn Châu chạm xuống tận đáy.
~~
Lúc Sơ Hạnh mở mắt ra thì đã là hai giờ mười lăm phút sáng.
Điện thoại hiện rất nhiều tin nhắn, tất cả đều là chúc mừng năm mới.
Cô vừa mới tỉnh lại, còn chưa tỉnh táo lắm nên chỉ có thể nheo mắt trả lời từng câu một.
Thấy tin nhắn của Cận Ngôn Châu, Sơ Hạnh vô thức cong khóe môi mỉm cười.
Cô nghiêng người, cầm điện thoại di động bằng cả hai nhắn tin cho cậu: “Chúc mừng năm mới, Cận Ngôn Châu.”
Sau đó Sơ Hạnh bấm vào album ảnh, gửi cho cậu ảnh người tuyết mà cô đã làm, nói: “Tối nay mình với Tiểu An đắp người tuyết cho năm mới!”
Tay Cận Ngôn Châu cầm điện thoại nằm ngủ trên giường bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Cậu liền bấm vào Q.Q để xem tin nhắn.
Ngay sau đó hơi mỉm cười.
Một giây tiếp theo, Cận Ngôn Châu nhìn chằm chằm vào bức ảnh cô gửi, hơi sửng sốt.
Trong ảnh, cô gái đang đứng cạnh người tuyết, nghiêng đầu mỉm cười vui vẻ.
Cô nói, đây là người tuyết năm mới mà cô cùng Kỷ An đã nặn.
Có phải cô ấy… đang chia sẻ hạnh phúc với cậu không?
Gửi ảnh xong Sơ Hạnh nhận ra rằng mình đã gửi nhầm.
Mới tỉnh dậy luôn dễ dàng rơi vào trạng thái mơ hồ.
Cô vội vàng gửi tin nhắn ngượng ngùng giải thích: “À xin lỗi, mình vừa thức dậy giờ có hơi lơ mơ, gửi nhầm ảnh!”
Hóa ra là đang ngủ, cho nên lúc này mới trả lời cậu.
Sơ Hạnh lật đật quay lại album ảnh tìm hình chỉ có người tuyết, lần nữa gởi cho cậu.
Sau đó thấp thỏm nói: “Bỏ qua ảnh cậu xem khi nãy đi nhé, vốn dĩ mình định gửi cho cậu tấm này nè.”
Khóe miệng Cận Ngôn Châu hơi nhếch lên, giữa hai đầu lông mày tràn đầy ý cười.
Cô bảo cậu đừng để ý.
Sao cậu làm lơ được.
Cận Ngôn Châu lưu ảnh cô gửi cho cậu về.
Chợt trả lời cô: “Xinh lắm.”
Sơ Hạnh vui vẻ nói: “Đúng chứ! Mình cũng cảm thấy người tuyết chính tay mình và Tiểu An làm rất đẹp!”
Cái gì thế.
Ai nói người tuyết đâu.
Tôi đang nói cậu xinh cơ mà.
Giao thừa trôi qua, thời gian dường như đang tăng tốc, chẳng mấy chốc đã đến ngày khai giảng của Thẩm Đại.
Sơ Hạnh cùng Kỷ An trở lại trường học.
Sau đó là sinh viên năm nhất lựa chọn tín chỉ cho nửa năm sau.
Lần này Sơ Hạnh và Dụ Thiển chọn yoga, còn Hứa Âm và Ninh Đồng Đồng đăng ký học võ.
Có bài học rút ra từ việc lựa chọn môn học trong học kỳ đầu tiên của năm thứ nhất nên lần này Cận Ngôn Châu ngồi trước máy tính rất sớm, thời cơ đến liền lao vào hệ thống đăng ký, nhanh chóng chọn môn tennis.
Kỷ An cũng chọn tennis.
Ngày 9 tựu trường, ngày hai mươi lăm tháng giêng âm lịch, là ngày chủ nhật.
Ngày mai là sinh nhật lần thứ mười tám của Sơ Hạnh và Kỷ An.
Hôm nay Cận Ngôn Châu về nhà một chuyến
Cậu lấy hộp quà giấu trong xe ra.
Trên đường trở về trường, đồng thời đến trung tâm thương mại mua một món quà khác.
Lúc Cận Ngôn Châu tới trường thì đã là chín giờ tối.
Đến dưới lầu ký túc xá nữ, Cận Ngôn Châu nhắn tin Sơ Hạnh trên Q.Q, bảo cô xuống đây.
Một lúc sau, Sơ Hạnh đeo tai nghe có tai thỏ màu hồng chạy ra khỏi tòa nhà.
“Sao thế?” Giọng cô mềm mại hỏi.
Cận Ngôn Châu đưa hộp quà cho cô.
Cậu ho nhẹ một tiếng, không kiềm được mà nói: “Chẳng phải ngày mai là sinh nhật của cậu và Kỷ An đấy sao, trong lúc chọn quà cho Kỷ An cũng tiện mua tặng cậu luôn.”
Sơ Hạnh có chút kinh ngạc, cô không ngờ Cận Ngôn Châu lại tặng quà sinh nhật cho cô.
Thật ra thì hai phòng ký túc xá đã thảo luận xong về việc tối mai ăn cơm cùng nhau để chúc mừng sinh nhật lần thứ mười tám cho Sơ Hạnh và Kỷ An, sau đó đến KTV hát trong hai tiếng đồng hồ.
Bởi vì hôm đó là sinh nhật của Sơ Hạnh và Kỷ An, cho nên bất kể là ăn tối hay hát karaoke đều là tất cả mọi người mời hai người tới.
Không có ai đặc biệt chuẩn bị quà sinh nhật cho họ, nhưng buổi sinh nhật có bữa tiệc ăn uống, còn cùng nhau đi KTV là cũng đủ lắm rồi.
Sơ Hạnh ngơ ngác ôm hộp quà.
Cô trực tiếp mở ra, thấy bên trong có một chiếc túi hình con mèo rất dễ thương.
Có gì đó giống như tấm thiệp bên cạnh túi xách.
Sơ Hạnh vừa mới cầm tấm thiệp lên, Cận Ngôn Châu bất ngờ đưa tay ra lấy nó đi.
Cậu nhét thiệp vào túi, cứng ngắc giải thích: “Giới thiệu nhãn hàng thôi, không có ích gì.”
Sơ Hạnh nhìn ra cậu đang nói dối, nhưng cô không bao giờ nghĩ rằng trong tấm thẻ cậu giật lại có những dòng chữ mà cậu viết dành tặng cho cô.
Cô chỉ nghĩ đơn giản trên đó vẫn còn dán bảng giá, nhưng cậu không muốn cho cô biết.
Cũng vì vậy, Sơ Hạnh không để ý nhiều.
Cô lấy túi ra, không bỏ xuống được, sờ sờ tai và đuôi mèo trên túi, cô cực kỳ hớn hở: “Wow, nhìn đẹp quá! Đuôi mềm thật!”
Lông mày và ánh mắt Cận Ngôn Châu vô thức dịu dàng.
Cậu vui mừng nói: “Cậu thích thì tốt.”
Sơ Hạnh vô cùng hài lòng, cô ôm chiếc túi trong ngực, cười rạng rỡ: “Mình thích lắm! Cảm ơn cậu nhé!”
Sau khi hai người tách ra, Sơ Hạnh vừa cầm túi trở về phòng liền bị Ninh Đồng Đồng gặng hỏi: “Ấy? Hạnh Hạnh cậu xuống dưới lầu một chuyến sao giờ lại cầm thêm cái túi xách nữa vậy? Chẳng lẽ Kỷ An mua cho cậu à?”
Sơ Hạnh mỉm cười đáp: “Là của Cận Ngôn Châu đó. Lúc chọn quà cho Kỷ An cũng tiện mua tặng mình luôn.”
Sơ Hạnh đặc biệt thích chiếc túi này.
Cô chạm vào tai mèo trên túi, lời nói trong veo: “Mình được hưởng ké phúc lợi của Kỷ An nè.”
Dụ Thiển cười khẽ, Hứa Âm cũng cười lắc đầu một cái.
Hạnh Hạnh ngốc, phải là Kỷ An hưởng ké từ cô nàng mới đúng, chỉ khi đó cậu ấy mới nhận được món quà của Cận Ngôn Châu.
Cận Ngôn Châu trở về ký túc xá, cậu đưa cho Kỷ An chiếc bàn phím và tai nghe mà cậu đã mua.
Kỷ An nhất thời kinh ngạc kêu lên: “Hây! Anh Châu, anh thật hào phóng! Từ nay anh là anh trai của em!”
Cận Ngôn Châu chẳng hề muốn làm anh trai cậu nói: “Im đi! Tôi đã bảo không muốn làm anh trai anh của cậu rồi mà.”
Từ đợt các lớp tổ chức cùng một nhà hàng Nghiêm Thành đã phát giác ra điều gì đó, cười ha ha, “Làm cái khác cũng được, như là…”
Nhưng còn chưa kịp nói xong, ánh mắt sắt như dao của Cận Ngôn Châu quét qua làm cho Nghiêm Thành sợ đến nỗi lập tức im bặt, ngoan ngoãn làm động tác kéo khóa bịt miệng lại.
Kỷ An đang đắm chìm trong niềm hân hoan với thiết bị mới, không thể tự thoát ra được, cậu hoàn toàn không nghe Nghiêm Thành nói gì.
Ngược lại Tiết Thần thì gặm quả táo, nhìn Cận Ngôn Châu, rồi nhìn Nghiêm Thành, rồi nhìn Kỷ An, rốt cuộc dường như hiểu ra điều gì đó.
Trước khi trường học tắt đèn, Sơ Hạnh nhìn chằm chằm vào giấy dán tường hình đám mây trên trần nhà phía trên đầu, đang nghiêm túc suy nghĩ xem có nên tặng quà cho Cận Ngôn Châu hay không.
Ngày mai cũng là sinh nhật âm lịch của cậu.
Kỷ An nói, cậu không tổ chức sinh nhật.
Nhưng mà… cô từng tình cờ nghe được cậu tâm sự rằng khi còn nhỏ cậu cũng từng tổ chức sinh nhật.
Nếu muốn tặng quà sinh nhật thì nên tặng gì cho cậu ấy đây ta?
Cậu ấy sẽ thích món gì?
Lúc này Cận Ngôn Châu đang nằm trên giường quay mặt vào tường.
Trên tay cậu là tấm thiệp chúc mừng mà cậu đã giật lại.
Những lời chúc mừng được viết trên tấm thiệp.
Nhưng cuối cùng cậu lại không đủ can đảm để cho cô biết.
Phút chốc, đèn tắt.
Đến giờ ngủ.
Cận Ngôn Châu cất tấm thiệp chúc mừng theo đường gấp rồi giấu dưới gối.