Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Người trong lòng Bạch Huyên Huyên đang nhớ đến lúc này lại đang ngồi trêи Nhà Xe*, bên cạnh là Cố Viện và ba người bạn, người duy nhất không có mặt là Cố Tiêu đang ở phía trước lái xe.
(*Nhà Xe hay còn gọi là Nhà Xe di động, Motorhome là xe mà bên trong có đầy đủ nội thất trang thiết bị như một ngôi nhà.)
Ảnh minh hoạ:
Trần Vũ Hàng nhìn nhìn Thẩm Vạn Cẩm đang chơi trò chơi, môi giật giật, trong giọng nói phát ra phẫn nộ vì bị bỡn cợt: "Chuyện này, là anh trai tôi thiết kế?"
Thẩm Vạn Cẩm cũng không ngẩng đầu lên: "Tôi cũng không dám nghị luận sau lưng đại ma đầu. Nếu cậu muốn mắng thì đợi về nhà rồi mắng!"
Trần Vũ Hàng bị nghẹn lại, hậu quả của thuốc vẫn còn tàn lưu trong cơ thể, cả người hắn vô lực, thậm chí còn muốn nôn. Cảm xúc trong lòng hắn lúc này cực kỳ phức tạp, không thể tin được người sắp cùng mình bước vào thánh đường hôn nhân lại là một kẻ ác độc như vậy. Dáng vẻ thiện lương khi nhìn thấy chó mèo bị bỏ rơi là đỏ hồng hai mắt kia, chẳng qua chỉ là biểu hiện giả dối nhằm vào hắn.
"Tôi cũng không phải muốn mắng anh ấy, nhưng mà anh ấy không thể thương lượng một chút với tôi trước sao? Nếu tôi biết những chuyện này... tôi khẳng định sẽ không nuông chiều. Nhưng anh ấy xử lý như vậy, có phải quá mạnh tay không..."
Thẩm Vạn Cẩm rốt cuộc ngẩng đầu, lần này có chút bất đắc dĩ: "Vậy nếu là cậu, cậu sẽ làm như thế nào?"
"Đương nhiên là báo án!"
Trần Vũ Hàng trả lời đương nhiên, từ đáy lòng hắn cảm thấy Pháp luật mới là vũ khí tốt nhất.
Chu Nguyên Minh ở bên cạnh đẩy mắt kính, hoàn toàn là từ góc độ tham khảo học thuật mà nói: "Nếu nói báo án thì cũng rất khó để định tội. Pháp luật không trách quần chúng, huống chi làm sao phân chia phong tục với thấp kém, làm sao để định tội xúi giục với hãm hại, thời gian xảy ra sự việc cũng đã lâu nữa, sớm không thể tra ra."
Hai má đang cố nhai nuốt dưa Hami, Lâm Ngạn hừ lạnh một tiếng, hắn còn tức giận chuyện Trần Vũ Hàng với Cố Viện, bởi vậy trả lời vô cùng cà khịa: "Có chút người chính là ngây thơ, ở bên nhau đã nhiều năm rồi vậy mà còn bị chơi đến sấp mặt. Lại nói, tính tình Bạch Huyên Huyên như vậy, ngày thường làm chuyện xấu chắc cũng không ít đâu. Người nào đó cũng coi như là nửa đồng loã..."
"A Ngạn, thôi đi!"
Chu Nguyên Minh ngăn cậu thanh niên đang nói lại. Mắt thấy Trần Vũ Hàng vốn tiều tuỵ, sau khi nghe được lời này của cậu ta thì hoàn toàn ủ rũ, trong mắt hắn xẹt qua lo lắng.
Lâm Ngạn cũng có vài phần ảo não, nhưng thiếu niên khí thịnh, lời xin lỗi cũng khó nói nên lời. Hắn hừ hừ, đẩy đẩy dưa Hami trong tầm tay về phía Trần Vũ Hàng.
Nhưng Trần Vũ Hàng chỉ gục xuống đầu, mỗi một sợi tóc dường như là cảm ứng được cảm xúc của chủ nhân, mềm mại nằm bò, nửa ngày sau, giọng nói hắn khàn khàn: "Gây thêm phiền toái cho mọi người, thật xin lỗi. Là tôi không đúng, là tôi trợ Trụ vi ngược. Nếu không phải anh tôi, một khi Bạch gia có tiền, càng không dám nghĩ bọn họ sẽ làm ra cái gì. Tôi quá ngu ngốc..."
Nói nói, trong thanh âm nhiều thêm vài phần nghẹn ngào.
Ba người đàn ông đều dại ra, Lâm Ngạn càng hoảng loạn, hắn chỉ là thuận miệng nói, cũng không phải thật sự trách Trần Vũ Hàng. Anh em nhiều năm hắn đương nhiên biết, tên này thoạt nhìn là thiếu gia nhà giàu nhưng trong lòng lại mềm hơn bất cứ ai. Người khác khó xử tí xíu hắn lập tức nghĩ mọi cách giúp đỡ. Tuy có khi hơi "thánh mẫu" quá, nhưng ở cái thời buổi mà con người quá mức so đo được mất, thì người như vậy rất hiếm có, làm người ta yên tâm.
Không thể để hắn thật sự căm hận hoài nghi bản thân, ba người cũng không biết nên làm cái gì bây giờ. Bọn họ không tự chủ được mà nhìn về cô gái duy nhất ở đây.
Đối mặt với những ánh mắt xin giúp đỡ hoặc tò mò kia, Cố Viện có chút bất đắc dĩ. Cô đi lên trước ôm lấy đầu người đàn ông, không nói lời nào ấn vào bụng nhỏ mình, để đôi mắt hắn dán trêи quần áo. Tay mảnh khảnh của cô chậm rãi vuốt ve lưng hắn, giống như là đang vuốt lông, chỉ qua vài phút, trêи vải lập tức cảm giác được một trận ướt át.
Xác định Trần Vũ Hàng còn có thể phát tiết cảm xúc của mình, Cố Viện mới chậm rãi khuyên: "Nếu không phải anh, không có buổi hôn lễ này, Bạch Kỳ có lẽ vẫn sẽ giống như trước bị tra tấn cả đời trong thôn đó, yên lặng không một tiếng động mà chết đi... Nếu em là cô ấy, hiện giờ em nhất định rất vui vẻ. Nỗi hận cực hạn nhất, nên được giải quyết bằng cách cực hạn nhất để an giấc ngàn thu."
---------
Ngày đó sau khi đã khóc xong, Trần Vũ Hàng tuy rằng vẫn có chút đê mê, nhưng cuối cùng cũng không hoài nghi bản thân.
Sáu người ở trêи Nhà Xe đi trêи con đường nhỏ rời khỏi thôn, một đường trèo đèo lội suối, lại có chút ý tứ chơi xuân.
Đi tới đi tới, Cố Viện phát hiện không thích hợp. Hướng đi này, các cảnh khu dọc theo con đường, không ít lâm viên cổ trấn, kỳ quan địa chất, đây là đường về thành phố A sao?
Đối với việc này, lão thần Thẩm Vạn Cẩm giải thích: "Boss bảo tôi thuận tiện đi kiểm toán công ty con ở thành phố B. Đường đi là Boss đưa ra."
Có người kiểm toán nào còn đi du lịch vòng quanh bằng đường xe riêng. Trong nháy mắt Cố Viện hiểu rõ, ý của Tuý ông không phải ở rượu, người ta đây là đã chuẩn bị xong lữ trình để thả lỏng tâm tình, quả không hổ là em trai khống mà.
Mới vừa xem xong chuyện hot của Bạch gia, một đoạn đường như thế xác thật vô cùng thoải mái, mỗi ngày trôi qua đều là phong cảnh khác nhau, mỗi một chỗ mặt trời mọc mặt trời lặn đều mang theo theo phong tình nồng đậm. Thế giới rộng lớn thường sẽ làm cho con người mở rộng nỗi lòng.
Nếu nhất định phải nói có cái gì không tốt, đó chính là, ngày đêm ở chung với năm loại hình soái ca hoàn toàn khác nhau, thật sự là, rất khó để nhẫn nại xao động của thân thể!
Tối nay, Cố Viện hạ quyết tâm, chuẩn bị bò giường!
—————————————————
Vivi:
Anh nào sẽ là mục tiêu của chị Viện đâyyyyy.