Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mấy trăm ngươi đột nhiên bị kéo vào vòng chiến lập tức hoảng hốt. Họ sao có thể nhúng vào trận chiến giữa thánh giai với nhau? Để giữ mạng, ai nấy thi triển thủ đoạn mạnh nhất, nhất thời nguyên lực loạn xạ trong trường, thinh không rung lên dữ dội.
Tuy tu vi của họ không cao nhưng số lượng quá đông, hơn nữa còn mấy chục hoàng cấp cường giả, năng lượng loạn xạ phát ra, dù thực lực như tam nữ cũng không thể lập tức hóa giải hết.
Nhân lúc khắp trời toàn bóng người ngăn trở, tứ thánh thi triển lĩnh vực bỏ chạy. Tuy uy lực võ kỹ của chúng kém tứ nữ xa lắc nhưng tu vi thật sự, hai bên ở cùng một cấp, cộng thêm chúng liều mạng bỏ chạy, khi tứ nữ áp chế xong tình hình thì tứ thánh đã thoát khỏi thánh sơn, không còn thấy tung tích nữa.
"Đáng ghét! Để bốn lão khốn đó thoát." Mộ Dung Tử Thanh giậm chân không cam lòng.
"Chạy thì chạy, chúng chạy được một lúc chứ chả lẽ chạy suốt đời?" Đông Phương Hồng Diệp mỉm cười thập phần trấn định: "Với thánh giai tu vi của chúng, không thể vĩnh viễn trầm tịch tại Võ Nguyên đại lục, như thế thà giết chúng còn hơn. Một khí chúng dám thò đầu ra, chúng ta sẽ tìm tới trảm thảo trừ căn!"
"Quan trọng nhất bây giờ là ổn định các thế lực trong thánh sơn. Những năm chúng ta không có mặt, đại lục chắc xảy ra không ít chuyện…" Đông Phương Hồng Diệp từng là nhất bang chi chủ, về Đông Phương gia tộc cũng giữ trách nhiệm lớn nên hiểu được những việc này.
Họ còn chưa hiểu lai lịch ngũ thánh, thấy đối phương suýt lấy mạng Yêu vương thì phẫn nộ xuất thủ.
Nhân mã Thánh minh nhìn theo năm vị minh chủ cúp đuôi chạy cùng quá nửa cường giả bị cuốn vào chiến trường, trở thành những con rối trước mặt ba nữ tử kiều diễm động nhân này thì ngẩn ra như phỗng.
Thánh giai có khác nào thần linh trong lòng họ. Dù tam vị nữ tử cũng có thánh giai tu vi thì ít nhất bốn minh chủ cũng phải đấu ngang ngửa mới đúng, sao lại chỉ tích tắc là bốn minh chủ cúp đuôi chạy ngay?
Hình tượng ngũ thánh cao vời trong Thánh minh lập tức sụp đổ tan tành. Tiếp đó họ đều sinh lòng kính sợ tứ nữ. Trong đó có mấy nhân vật biết chúng nữ, đều mặt mũi nhăn nhó, nội tâm thấp thỏm vô cùng nhìn về phía bọn Đông Phương Hồng Diệp.
"Ha ha! Tốt lắm…" Đông Phương Hồng Diệp nở nụ cười kiễu diễm, đoạn lạnh lùng lướt đến trước mấy võ hoàng, họ đều rụt cổ không dám nhìn thẳng vào cô.
"Đông Phương gia tộc! Ta và Phong rời đại lục mới mấy năm mà các ngươi lại phản bội… Hiện tại ta nên xử trí thế nào?" Bị Đông Phương Hồng Diệp soi là mấy người nắm quyền của Đông Phương gia tộc.
"Việc đó… Hồng Diệp điệt nữ…" Một trưởng lão cười ngượng, định giải thích.
"Câm ngay." Đông Phương Hồng Diệp hiện có tu vi cao hơn mấy trưởng lão đó nhiều, vừa quát là sinh ra uy áp, gương mặt xinh đẹp hiện rõ hàn ý khiến họ không lạnh mà run.
"Ta không còn là tộc nhân Đông Phương gia tộc, ông không có tư cách xưng hô ta như vậy." Trước khi rời đại lục, Hồng Diệp đã đưa ngoại công Đông Phương Minh thoát ly Đông Phương gia tộc.
"Nhưng thân thể điệt nữ có máu của Đông Phương gia tộc." Trưởng lão định dùng thân tình lay động Hồng Diệp.
"Thế thì sao? Vì thế mà các vị phản bội Diệp Phong?" Nếu Đông Phương gia tộc không nên không phải với cô, có lẽ cô còn nể tình tộc nhân mà bỏ qua. Nhưng việc này liên quan đến tính mạng Yêu vương sư tôn mà Diệp Phong tôn trọng nhất, Đông Phương Hồng Diệp hiển nhiên không thể tha thứ cho họ.
"Ngũ thánh thế mạnh, Đông Phương gia tộc bất đắc dĩ…" Một trưởng lão vãn giảo biện, bị Hồng Diệp trừng mắt thì lập tức nuốt những lời chưa nói lại.
"Hỏa vân tà hoàng, Thiết Cưu bang chủ... Khi xưa chiếm lấy thánh sơn, các vị cũng là người để Diệp Phong tin tưởng, không ngờ lại sễ dàng theo về địch nhân, thật khiến người ta thất vọng quá." Đông Phương Hồng Diệp ngó lơ Đông Phương gia tộc, nhìn sang hai người quen khác.
"À… Diệp Phong tiến nhập thánh địa xong không thấy quay về. Bọn lão phu vì lợi ích của thủ hạ nên phải chọn lựa." Cả hai đều hổ thẹn nhưng vẫn biện giải.
"Hay cho câu bất đắc dĩ, vì sao Mộ Dung thế gia, còn cả Bách Thảo cốc không phản lại? Kẻ cơ hội thì vẫn là kẻ cơ hội, cả cốt khí thừa nhận cũng không có." Mộ Dung Tử Thanh cũng lướt tới hừ lạnh.
Những lời này mà do người khác nó, Hỏa vân tà hoàng và Thiết Cưu quyết không bỏ qua. Nhưng chủ nhân câu này là thánh giai, còn dễ dàng đánh bại bất kỳ ai trong ngũ thánh thì dù họ oán nộ ngút trời cũng không dám để lộ mảy may.
"Hồng Diệp thư! Chúng ta xử lý những kẻ cơ hội này thế nào?" Thường việc lớn thì chúng nữ đều do Thẩm Lan đứng ra nhưng giờ cô đang chuyên chú liệu thương cho Yêu vương, nhiệm vụ tự nhiên chuyển đến cho Hồng Diệp nhiều tuổi nhất.
Đông Phương Hồng Diệp trầm ngâm một lúc rồi lạnh lẽo: "Phong mà ở đây chắc cũng không đại khai sát giới! Đầu sỏ là năm lão khốn đó, nhưng toán người này đã phản lại Phong, tuyệt đối không thể lưu lại ở thánh sơn nữa."
Các thế lực thuộc hạ của Thánh minh nghe Hồng Diệp nói không đại khai sát giới thì đều mừng thầm nhưng khi nghe cô bảo sẽ trục xuất tất cả khỏi thánh sơn thì cùng nhăn nhó. Thánh sơn l thánh địa tu luyện, họ hùa theo ngũ thánh cũng vì giữ mình và muốn có điểm tu luyện tốt hơn. Bị đuổi khỏi thánh sơn là đả kích cực lớn với họ.
"Vậy đuổi hết tất cả khỏi thánh sơn. Dù thánh sơn trống trơn cũng không để cho bọn vong ân phụ nghĩa này ở lại." Vũ Hân phẫn hận.
"Phải thế." Đông Phương Hồng Diệp gật đầu nói: "Bất quá trước khi đuổi chúng đi, phải tính nợ đã."
Đông Phương Hồng Diệp dịu sắc mặt lại đến phía Yêu điện khẽ hỏi Lý Ngọc: "Những kẻ gió chiều nào che chiều ấy này có từng tổn hại hoặc sát hại người của chúng ta?"
"Đương nhiên có!" Lý Ngọc mắt ánh lên âm lạnh, gằn giọng đáp. Truyện Sắc Hiệp - http:// mTruyen.net
"Vậy các vị chỉ hết những kẻ từng sát hại hoặc tổn hại huynh đệ của chúng ta ra. Những tên không phạm tội đại ác thì đuổi khỏi thánh sơn, không cho quay lại." Phong cách của Đông Phương Hồng Diệp là gọn gàng, hạ lệnh xong là nhân mã Yêu điện khí thế hung hung lôi cổ cừu nhân ra.
Bị tam nữ uy hiếp, dù là hoàng cấp cường giả cũng không chống chọi được.
"Còn lại cút cho mau." Mộ Dung Tử Thanh ghét ác như cừu, lạnh lùng quát vang, nhân mã Thánh minh chưa bị điểm mặt lập tức tản đi.
Giữ được mạng thì họ đã không mong gì hơn nữa.