Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Á bì
Trình Cốc Tâm không hề phòng bị ngồi lên xe của Bành Lâm, dọc theo đường đi cô trò chuyện với anh cũng rất vui vẻ. Bành Lâm là một người thích nói, ở một chỗ với anh cũng không sợ không tìm được đề tài để nói. Hơn nữa, trao đổi với anh cũng rất thoải mái, giống như anh trời sinh đã có bản lĩnh giao tiếp với người khác. Không như Đồng Hàn Thành, cũng như hai người ngồi trong xe, chỉ cần cô không nói, anh cũng chẳng lên tiếng. Không khí trầm thấp làm cho cô cảm thấy không được thoải mái, cho nên bất tri bất giác cô cũng biến vào cõi tiên. Có đôi khi anh đột nhiên thốt ra một câu, cũng sẽ dọa cô nhảy dựng lên.diễn.đàn.lê.quý.đôn.á.bì
Nhưng vì sao khi cô và Bành Lâm nói chuyện, cô lại tự đi so sánh anh với Đồng Hàn Thành chứ? Hai người căn bản không thể so sánh với nhau được. Trong lòng của Trình Cốc Tâm tự khinh bỉ hành động của mình.
“Sau này tôi có thể gọi cô là Cốc Tâm hay không, vì kêu cô Trình nghe có vẻ xa lạ quá.” Bành Lâm cẩn thận hỏi, sợ cô không đồng ý.
“Đương nhiên là có thể rồi.” Trình Cốc Tâm không có để ý mấy chuyện xưng hô này đâu, cô đồng ý rất sảng khoái.
“Này Cốc Tâm…sau này cô cứ gọi tôi là Gary đi, bạn bè của tôi đều gọi tôi như vậy.” Anh trưng lên nụ cười như gió xuân nói với cô.diễn.đàn.lê.quý.đôn.á.bì
“Ừ Gary, trước kia anh ở nước ngoài sống như thế nào?”
“Tôi sống ở Pháp một thời gian rất dài, Bành Lâm là tên tiếng trung của tôi.” Tên của anh phát ra từ miệng cô đặc biệt cảm thấy dễ nghe hơn.
Tin tức này làm cho Trình Cốc Tâm rất giật mình, “Thật sao? Tôi rất muốn đi thăm nước Pháp, nó là một quốc gia tôi muốn tới nhất.”
Thật là khéo, lúc này xe dừng trước hầm rượu, Bành Lâm xuống xe đầu tiên, đi qua bên cạnh Trình Cốc Tâm giúp cô mở cửa xe. Lần đầu tiên nhận được sự đối xử trang trọng như vậy, cô có chút thụ sủng nhược kinh, “Cảm ơn.”
“Đây là việc tôi nên làm, nếu lần sau cô có muốn tới Pháp thì cứ tới tìm tôi, tôi sẽ làm người hướng dẫn du lịch cho cô miễn phí, lo luôn chỗ ăn chỗ ở.” Bành Lâm cúi người xuống như thân sĩ.
“Có thể sao?” Trình Cốc Tâm mở to đôi mắt như thủy tinh, vẻ mặt mong đợi. Có lẽ đợi đến sau khi hiệp nghị của cô và Đồng Hàn Thành kết thúc, sau khi khôi phục lại sự tự do của bản thân, cô có thể đi tới nước Pháp du lịch một vòng. Bên kia có Paris phong tình vạn chủng, có Điền viên Provence tự nhiên, có các tòa thành huyền bí, quan trọng nó là thủ đô của rượu đỏ. Không chừng cô có thể gặp được một đoạn tình cảm lãng mạn ở nước Pháp.
Trình Cốc Tâm ở trước mắt làm cho Bành Lâm không muốn dời mắt, anh thật sự có một loại xúc động muốn kéo cô ôm vào lòng, “Đương nhiên, lúc nào tôi cũng có thể tiếp cô.”
Lấy được câu trả lời chắc chắn của anh, cô kích động đến mức muốn nhảy dựng lên. Vì quyết định tuyệt vời của bản thân, và vì kế hoạch hoàn mỹ của mình, vào lúc này cô hoàn toàn quên mất mình còn thiếu Đồng Hàn Thành một việc.
Hai người ở trong hầm rượu cả buổi chiều, bắt đầu trao đổi từ rượu đỏ cho tới sự phát triển của rượu đỏ, hoàn toàn không phát hiện thời gian đã trôi qua. Bởi vì rất vui vẻ, về phương diện này Trình Cốc Tâm hiểu biết cũng rất nhiều, còn Bành Lâm là người trong ngành, cho nên hai người có rất nhiều tiếng nói chung. Mượn tác dụng của cồn, cô cũng không còn cố kỵ quan hệ không thân quen của hai người nữa, hoàn toàn nói chuyện thoải mái với anh.
“Gary, anh giấu rất nhiều rượu ở trong hầm rượu này nha, có thể tôi sẽ không chịu nỗi mà tìm một chai uống mất.” Uống rất nhiều rượu, lá gan của cô cũng lớn hơn.
Nếu Trình Cốc Tâm đã đưa ra yêu cầu như vậy, Bành Lâm quyết định không cự tuyệt cô. Lấy được sự đồng ý của anh, Trình Cốc Tâm vui vẻ kéo thang qua, muốn trèo lên cao vì cô đã có mục tiêu ở phía trên kia. Rốt cuộc lấy được bình rượu vào tay, cô còn cố ý quay đầu biểu hiện cho anh thấy, kết quả lúc bước xuống không có chú ý liền hụt chân. Cô kinh hoảng kêu lên, tay nắm chặt tay vịn, nhưng nào biết cái thang này cũng muốn ngã chung với cô. Ngay lúc cô tưởng cô, cái thang và bình rượu trong tay sẽ cùng nhau ngã xuống, thì có sức lực của một đôi tay kéo eo cô lại, đồng thời nghe thấy tiếng ‘bốp’, cây thang ngã xuống, mà bình rượu trong tay cô cách mặt đất có vài centimet.
Đôi con ngươi màu nâu phát ra ánh sáng vàng ẩn hiện chút hơi nước, tiến sâu vào đáy mắt mình, như độ sâu của đáy hồ. Trong lúc đang giằng co, tạm dừng hồi lâu, cô mới từ trong ngu ngơ tỉnh dậy, ‘cọ xát’ đứng lên từ trong tay anh. Động tác đứng dậy quá mạnh, cô bỗng chốc đứng lên không vững, còn phải dựa vào sự nâng đỡ của anh mới giữ thăng bằng lại được. Vì hành động ngu ngốc của bản thân, cô cảm thấy rất ngượng ngùng.
“Ha ha ha, Gary, thật ngại quá.” Cô lúng túng nắm lấy lỗ tai, có ý muốn che giấu đi sự xấu hổ của mình.
“Cô không sao chứ?” Bành Lâm cẩn thận đánh giá xung quanh cô, hình như đây mới chính là trọng điểm mà anh chú ý tới.
“Tôi không sao.”
“Chúng ta tiếp tục thôi, uống tiếp nhé?” Sau khi xác định cô không có chuyện gì, anh liền chỉ vào bình rượu ở trong tay cô hỏi.
Trình Cốc Tâm thiếu chút nữa là quên mất bình rượu đỏ cô đang nắm chặt ở trong tay, vừa rồi vì nó ở chỗ quá cao, nên kết quả trượt chân. Thậm chí lúc cô sắp ngã xuống cũng chưa có ý định ném nó đi, cho nên nhất định không thể lãng phí bình rượu này. “Uống chứ, bình rượu này nhất định phải uống.”
Bành Lâm hào hứng, đồng ý rất sáng khoái.
Bình rượu này quả thật không giống như rượu thường, người không chuyên như cô cũng nhìn thấy được giá trị của nó. Rượu vừa vào miệng liền tỏa ra hương hoa, hương thơm của hoa quả bay tán loạn, mùi thơm nguyên chất dịu nhẹ, sau khi cho vào miệng mùi vị mềm như lông ngỗng, phong phú, và tao nhã lưu lại thật lâu, thưởng thức vô tận. Mùi vị này rất giống như một loại mùi vị đã từng được mưu tả trong truyền thuyết, đó chính là mùi của chai Laffey năm 82, cô liền nắm thân bình lên nhìn, quả nhiên bao bì hoàn toàn không giống.
“Đây là rượu gì?”
“Cô cảm thấy như thế nào?” Bành Lâm cố ý muốn nghe suy nghĩ của cô.
Nghe thấy câu hỏi của anh, Trình Cốc Tâm không thể tin há miệng, “Chẳng lẽ đây chính là chai Laffey năm 82?” Nói xong, cô bưng ly rượu lên cẩn thận uống một ngụm. Lén nhớ lại, vận khí của cô cũng không phải là tốt bình thường, tùy tiện chọn mà cũng chọn được rượu thượng hạng.
“Cô đoán đúng một chút, nhưng đây không phải là chai Laffey năm 82, mà là chai Laffey năm 00, cũng là chai duy nhất ở trong hầm rượu, nó cũng không phải là rượu đỏ do trang viên chúng tôi làm ra. Xem ra ánh mắt nhìn của cô cũng rất tốt.” Trong ánh mắt của anh không thể nào che giấu được sư tán thưởng đối với cô.
Trình Cốc Tâm nở một nụ cười rất tươi, mặc dù không phải là chai Laffey năm 82 chính tông, nhưng đây cũng là chai rượu tốt nhất mà cô đã từng uống, hơn nữa chúng nó cũng từ một thầy mà ra, nói thế nào thì tinh túy cũng như nhau.
“Cô có vẻ rất có hứng thú đối với chai Laffey năm 82?” Bành Lâm cẩn thận nhìn chằm chằm biểu cảm của cô.
“Đúng vậy, nói thế nào thì nó cũng là rượu đỏ tốt nhất, hơn nữa giá của nó cũng rất quý, chắc chắn nó có chỗ gì đó đặc biệt hơn.” Đây là điều mà trong lòng cô vẫn luôn nghĩ, từ lúc bắt đầu hiểu về rượu đỏ, từ ‘Laffey’ này thường xuyên xuất hiện trước mặt cô.
Bành Lâm không trả lời lại cô, nhưng anh lại bưng rượu lên quan sát một lát, sau đó lén lút đưa gần tới bên cô nói, “Tôi biết có một chỗ có thể nếm thử chai Laffey chính phẩm năm 82 miễn phí, cô có muốn đi tới chỗ đó với tôi không?”
“Thật sao?” Gary này thật sự dẫn dục vọng của cô ra từng chút một.
Anh mỉm cười gật đầu, “Qua hai ngày nữa có một buổi dạ tiệc, trong buổi dạ tiệc này sẽ có rượu Laffey mà cô mong ước, cô có thể tham gia với tư cách là bạn gái của tôi.”
“Như vậy có được không?” Trình Cốc Tâm lo là chỉ vì muốn thỏa mãn mong muốn được uống rượu của cô mà anh bỏ qua bạn gái thật của mình, cô cảm thấy vậy không được thỏa đáng cho lắm.
“Đương nhiên là được, có thể mời được một cô gái xinh đẹp như cô làm bạn gái tôi thì đó là vinh hạnh của tôi.” Khóe miệng của anh cong lên, khóe mắt cũng hơi cong lên, từ trong đôi mắt hơi nước của anh ánh lên sự chân thành, hình như muốn cho cô tin tưởng rằng anh thật sự rất chân thành.
Nếu anh đã nói như vậy, tự nhiên Trình Cốc Tâm cũng không thể quá mức già mồm nữa. Hơn nữa chai Laffey năm 82 chính hãng đã hấp dẫn cô rất lớn.
Quay trở về trường học Trình Cốc Tâm cảm thấy cuộc sống của cô trở nên rất phong phú, đã quen thuộc với hoàn cảnh, quen thuộc với lớp học, cũng như là học sinh. Chỉ khác biệt ở chỗ trong quân đội nên mọi người hơi có chút nghiêm túc, trường quân đội quản lý học sinh cũng nghiêm hơn. Đây là nghề chính của cô, nên mấy chương trình dạy học cũng dễ thở hơn cho cô.
Hôm nay khi vừa tan học, cô dọn dẹp lại giấy tờ rồi bước ra khỏi phòng học, thì liền nhìn thấy Gary đang đứng ở dưới lầu, dựa lên chiếc xe chói mắt của anh, nhìn về phía cô. Lúc này mới nhớ tới chuyện hai ngày trước đã hẹn cùng với anh.
“Gary, sao anh biết tôi đang ở trong lớp này?” Trình Cốc Tâm chạy chậm qua.
“Bạn của tôi nói cho tôi biết.” Trên mặt anh vẫn treo chiêu bài tươi cười của mình.
“Bạn của anh?”
Có một anh chàng đẹp trai chạy xe thể thao xuất hiện ở trong sân trường thì tự nhiên cũng sẽ đưa tới rất nhiều ánh mắt, đương nhiên Bành Lâm cũng đã sớm quen với mấy trường hợp như thế này, nên cũng không để trong lòng, “Ừ, lần trước tôi gặp được cô cũng là nhờ tôi tới đây gặp cậu ấy.”
“Nên bạn anh biết tôi đang lên lớp sao?” Thứ lỗi cho suy nghĩ hạn hẹp của Trình Cốc Tâm, đầu óc cô vẫn chưa xoay chuyển được.
“Ừ đúng vậy, tôi mới điện thoại liền biết được.”
Nói như thế nào đây, sau khi nghe xong, Trình Cốc Tâm đối với người bạn này của anh cảm thấy tràn ngập thần bí và có lợi.
Anh đối với trạng thái ngu ngơ của cô phất tay, sau đó kêu cô hoàn hồn, “Đi thôi, tôi dẫn cô tới tham gian tiệc rượu hôm nay.”
Đầu óc của Trình Cốc Tâm liền nghĩ tới bộ quân phục cô đang mặc trên người, nên cô bảo Bành Lâm cô muốn đi thay đồ. Xe liền chạy tới một hội sở, Trình Cốc Tâm khoác lên mình một bộ váy rất đẹp, thay đổi kiểu tóc mới. Vì thế khí chất cả người cô toát lên rõ ràng hơn. Thân hình duyên dáng, làn da trắng ngần, đôi mắt đen như mực, động lòng người làm cho Bành Lâm cảm thấy trước mắt sáng ngời.
Thật ra trước đây Đỗ Tư Tuấn cũng từng dẫn cô đi tham gia tiệc rượu, cho nên những trường hợp như vậy cô cũng không có cảm thấy xa lạ. Tuy là trong lòng cô không thích mấy chỗ này, nhưng hôm nay vì mục đích thưởng thức được bình rượu có trong truyền thuyết nên cô mới tới.
Bành Lâm tiếp xúc với cô vài lần nên hiểu được đôi chút tính cách của cô, biết cô không phải là người thích những trường hợp như vậy. Cho nên anh đã sớm lén nói cho cô biết, đợi lát nữa sau khi anh và cô chào hỏi chủ tiệc rượu xong, là có thể lặng lẽ đi uống rượu, tìm chỗ không người mà uống.
Đề nghị như vậy rất hợp ý cô, cô cảm thấy nhất định Bành Lâm là bạn tri kỷ khó mà tìm được. Nhưng có rất nhiều chuyện cô không thể nào đón trước được. Ví dụ như gặp được Đỗ Tư Tuấn và Dung Thi. Ví dụ như rốt cuộc Đồng Hàn Thành bị cô chọc giận nên rời khỏi.