Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 39: Eo Anh Tốt!
“Aaa anh mới là chị Giang, cả nhà anh đều là chị Giang. Đã nhìn thấy chị Giang nào đáng yêu như em chưa?” Mạnh Tri giận đùng đùng muốn xông đến đánh người. Thẩm Hàn Tế duỗi một cánh tay ra dễ dàng đặt lên trán cô.
Mạnh Tri đá đã phía trước.
Đệt, đá không đến.
Vung cánh tay.
Cánh tay vung như phong hỏa luân cũng không chạm được.
Cô ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt “Vương tử miệt thị” của Thẩm Hàn Tế trong đám chân tay dài.
Ghim lại rồi.Thẫm Hàn Tế ngồi trên chổ ngồi của Mạnh Tri, cũng để Mạnh Tri ngồi trên đùi mình, ngồi đối diện với anh.
“Anh đợi đã.”
Mạnh Tri căng thẳng chạy đi đóng cửa phòng học, sau đó lại thăm dò bốn phía một lượt xem có người không. Chổ của cô gần tường, bên ngoài có người cũng không thể phát hiện bọn họ từ cửa sổ. Sau đó mới chạy đến ngồi lại trên đùi Thẩm Hàn Tế.
“Hehehehe.” Ngồi như vậy Mạnh Tri liền cao hơn Thẩm Hàn Tế một chút. Cô nhìn mặt anh, cười hehe nói: “Anh cần Natalie Portman, chị Giang anh cũng cần, cho dù em có cạo trọc đầu thì anh cũng lấy thôi.”
“Trọc đầu thì anh không cần nữa.” Thẩm Hàn Tế cười nói.
Mạnh Tri không vui, “Anh dám.” Lần này anh không thể ỷ vào lợi thế chiều cao của mình được, Mạnh Tri tìm đúng chổ cấu vào eo anh, Thẩm Hàn Tế liền nắm lấy bán tay đang chạy trốn của cô.
Thẩm Hàn Tế muốn khống chế thiếu nữ cứ ngồi trên đùi anh mà cọ tới cọ lui: “Mạnh Tri đừng loạn.”
“Lêu lêu lêu.”Mạnh Tri lè lưỡi ra, cấu eo cấu eo cấu eo.
Thẩm Hàn Tế đột nhiên bắt lấy tay cô kéo xuống đặt vào bụng dưới của anh, cảm nhận được cả người Mạnh Tri đang co lại, thế là đến sát tai cô cắn răng u ám cảnh cáo: “Có làm loạn thì cũng làm loạn, ở đây.”
Mạnh Tri lập tức đứng người.
Huhu, còn có thể thuần khiết mà yêu nhau không đây.
Thẩm Hàn Tế nhìn cô, áng chừng người trên chân một chút: “Anh không để ý việc ở đây làm em đâu bạn học Mạnh Tri không đơn thuần nhưng có kinh nghiệm à.”
“Em để ý!” Mạnh Tri cọ qua một cái rồi đứng dậy khỏi chân anh vọt lẹ.
Trưa hôm nay có vài nữ sinh cùng nhau thảo luận tình tiết ooxx trong tiểu thuyết, một đám con gái nói đến tậm trạng ngứa ngáy cả người xấu hổ. Mạnh Tri nghe một hồi rồi không nghe nữa, lý do là thực sự quá ấu trĩ rồi.
Dù sao thì, người đã có kinh nghiệm thực tế vừa nghe đến cái gì mà một bước đụng đến dạ dày rồi bắn một thau, thì đã sớm muốn nói với bọn họ đừng mơ mộng nữa (¬_¬)
Thẩm Hàn Tế lập tức đứng dậy theo, tay vừa giơ ra đã chặn Mạnh Tri giữa người anh và cái bàn.
Mạnh Tri bị dọa liền lùi về sau, lưng cũng sắp dán vào mặt bàn rồi. Kết quả lắp bắp nói: “Anh, anh đừng qua đây. Em là trẻ vị thành niên đó. Nếu anh dám, dám làm chuyện kia với em, em liền đi báo cảnh sát, tố cáo ánh cưỡng bức... nữ sinh vị thành niên.”
“Pháp luật nước ta quy định loại chuyện này nếu như đã đủ 14 tuổi hơn nữa nếu như phía bên gái tự nguyện thì sẽ không tạo thành phạm tội đâu.” Thẩm Hàn Tế nhẹ hí mắt, con ngươi ẩn chứa một tia thâm ý, “Mạnh Tri, em đã mười sáu rồi.”
... còn có loại quy định rách nát này nữa sao? Người mù luật như Mạnh Tri có hơi mông lung, sau đó lại tìm một lý do ấp úng nói: “Vậy, vậy em không phải là tự nguyện, em không tự nguyện.”
“Thực sự không tự nguyện? Lần nào cũng, không tự nguyện?” Thẩm Hàn Tế đột nhiên nhích lại sâu hơn, cái mũi chỉ cách Mạnh Tri có 1cm, mày kiếm khẽ nhíu, cười xấu xa, “Vừa không tự nguyện, vừa gọi anh trai. Vừa không tự nguyện, vừa tìm anh...”
“Đừng nói nữa!” Mạnh Tri nhanh chóng dùng tay chặn miệng anh lại, mặt đỏ như đổ huyết, ánh mắt trốn tránh căn bản không dám nhìn anh.
Mặt đỏ tim đập, mọi ký ức đều ùa về, nhớ đến câu nói hùng hồn “Miệng bảo là không muốn, cơ thể lại rất thành thực” kia.
Bởi vì thực sự rất... thoải mái.
Thẩm Hàn Tế thè lưỡi ra, liếm lấy lòng bàn tay của Mạnh Tri đang chặn trên miệng anh.
Lòng bàn tay Mạnh Tri vừa ướt vừa ngứa, nhanh tay rút về giấu sau lưng như đụng phải lửa.
Thẩm Hàn Tế nhẹ nhàng cười hai tiếng, lại hỏi: “Mạnh Tri, em có biết vì sao lúc trước anh bảo eo anh mà không tốt thì người chịu lỗ là em không?”
“Vì, vì sao?”
Một tay anh ôm lấy lưng Mạnh Tri, kề sát tai cô nói: “Em nghĩ kỹ lại xem, eo của anh rốt cuộc có tốt không.”
Mạnh Tri còn đang bận nhớ đến những ký ức làm người ta xấu hổ kia, nghe đến đây xong trong đầu liền ầm một tiếng, cũng may thông minh đã hiểu được ý nghĩa bên trong rồi.
Eo anh tốt! Eo của anh thật sự quá tốt!
~~
Ngày tháng cứ như vậy mà không nhanh không chậm trôi qua. Mạnh Tri sau nhưng giờ học phụ đạo của Thẩm Hàn Tế luôn miễn cưỡng đuổi theo tiến độ đã rơi vào hơn nữa kỳ đại học, thành tích cuối kỳ khá tốt, không những không bị đánh mà còn được khen ngợi. Lưu Nghi mua cho Mạnh Tri một cái áo lông ngắn màu ngó sen mà cô đã thích rất lâu.
Mạnh Tri mang áo lông vào lắc qua lắc lại trước mặt Thẩm Hàn Tế. Cô bây giờ rất thường xuyên đến nhà Thẩm Hàn Tế. Người lớn vừa hỏi liền bảo là đi hỏi đề, Lưu Nghi cũng vui mừng cô thân thiết với Thẩm Hàn Tế như vậy, hận không thể làm cho con mình thân thiết với Thẩm Hàn Tế cũng xuất sắc được như anh.
“A Thẩm, anh xem cái áo mới của em có đẹp không?”
Trong phòng ngủ Thẩm Hàn Tế, Mạnh Tri nhón chân xoay một vòng.
Thẩm Hàn Tế uống một ngụm nước, đánh giá một lượt trên dưới, nói: “Rất đẹp.”
Vành mũ áo có một lớp lông màu trắng mềm mại làm nổi bật lên làn da trắng nõn trên mặt cô.
Mạnh Tri ngồi xuống cạnh anh: “Mẹ em bảo em năm mới mang cái này đi chúc tết, tiền lì xì nhất định sẽ rất nhiều.” Cô lại thở dài, “Nhưng mà vừa đi chúc tết mẹ em nhất định lại bảo em biểu diễn tiết mục nào đó, phiền chết được. Em đã lớn như vậy rồi mỗi năm lại phải diễn tiết mục gì nữa chứ. Lần sau nếu bảo em nhảy em sẽ nhảy điệu quảng trường cho xem.”
“Đúng rồi, còn có bài tập kỳ nghỉ đông, bài tập lần này của lớp em nhiều ghê luôn, A Thẩm anh nhất định là đã làm xong rồi, anh có thể giúp em được không. Hôm nay em đều mang hết bài tập qua đây rồi, anh cùng em làm hoặc là anh làm luôn cho em cũng được, được không hihihi.”
“A Thẩm tiền mừng tuổi năm nào của anh cũng tiêu như vậy à? Năm nay mẹ em nếu như không lấy tiền mừng tuổi của em nhất định sẽ không tha, năm nào cũng bảo là giúp em giữ, cứ giữ mãi rồi mất luôn, hừ.”
Mạnh Tri cứ nói, Thẩm Hàn Tế yên lặng lắng nghe, sau đó đợi cô nói xong rồi mới mở miệng: “Mạnh Tri, anh nói với em chuyện này.”
“Chuyện gì?”
Thẩm Hàn Tế nắm lấy tay cô, “Kỳ nghỉ đông năm nay anh phải về nhà, nhà ở thành phố B ấy, có thể không chơi với em được.”
Mạnh Tri đơ người một chút: “Về nhà?”
Thẩm Hàn Tế gật đầu.
Anh nhìn thấy biểu tình ung dung của Mạnh Tri trong nháy mắt liền xụ xuống.
Cô ngẩng đầu gào khóc: “Không muốn, em không muốn anh đi huhuhu...”
Thẩm Hàn Tế an ủi nói: “Chỉ là một kỳ nghỉ đông thôi mà, đừng nhớ anh, kỳ sau anh lại về, được không?”
Mạnh Tri: “Anh đi rồi bài tập của em phải làm sao aaa...”
Thẩm Hàn Tế: “...”
Anh còn tưởng rằng em buồn là vì không nỡ xa anh lại không ngờ rằng em buồn là vì anh đi rồi thì không có ai làm bài tập cho em.
Anh thở dài: “Mạnh Tri, không thể điều gì cũng ỷ lại vào anh, được không? Em nghĩ xem sau này em còn có thể thi vào đại học C mà, lúc em học năm ba cao trung thì anh đã là đại học năm nhất, chắc chắn sẽ không giúp nổi em, đó điều là kết quả do em tự nổ lực đạt được. Có nghĩa là em thực sự có năng lực, đúng không?”
“Nhưng, nhưng mà...” Vành mắt Mạnh Tri đỏ lên.
Thẩm Hàn Tế xoa đầu cô: “Em tự làm trước đi, sau khi anh về có gì không hiểu thì hỏi anh.”
“Nhưng mà em sẽ nhớ anh đó.” Mạnh Tri nói nhỏ, cả người nhào đến ôm chặt lấy eo anh, đầu vùi vào trước ngực anh.
Nhưng mà em sẽ nhớ anh đó.
Chính vào lúc đó, Thẩm Hàn Tế nghe thấy trái tim mình đang nói, dù có thêm mười năm, anh cũng vui vẻ chịu đựng.
Mạnh Tri dùng sức chui vào trong lòng Thẩm Hàn Tế, hận không thể chui vào trong người anh để anh có thể mang cô đi cùng.
Lúc trước Thẩm Hàn Tế nghỉ dài ngày cũng sẽ về nhà, lúc đó cô còn thấy bình thường. Chỉ là lúc nhìn thấy cửa sổ phòng ngủ đối diện đóng lại trong lòng sẽ cảm thấy trống rỗng. Lần này không giống, A Thầm là của cô rồi, hơn nữa lại biết A Thẩm từ trước đến này chỉ là A Thẩm của một mình cô, bọn họ đã từng làm vợ chồng rồi, chia xa liền giống như một đôi tình nhân bị mãnh thú hung hăng xé nát.
“Anh cũng nhớ em.” Thẩm Hàn Tế thấp giọng nói, nâng cằm cô lên rồi hôn xuống.
Mạnh Tri ôm cổ anh nhón chân đáp lại, hôn rất sâu, giống như giây sau anh sẽ đi mất rồi.
Lưu Nghi cầm cây chổi lông gà đi dọn phòng Mạnh Tri.
Bà đến sắp xếp đồ trước bàn học liền liếc mắt sang đối diện nhìn một cái, cửa sổ đang đóng, nhưng rèm cửa không kéo lại, Thẩm Hàn Tế, ôm lấy cô gái xinh xắn tóc ngắn, hôn đến khó buông.
Cô gái quay lưng về phía bà, mang một chiếc áo lông vũ màu ngó sen ngắn, trên vành mũ còn có một vòng lông mao, là bà vừa mua cho Mạnh Tri.
Lưu Nghi dừng một chút, nắm chặc chổi lông gà trong tay.
Hai người đối diện tách ra trong chốc lát, hình như đang nói gì đó, sau đó lại bắt đầu hôn, lần này rất nhanh. Bà nhìn thấy Thẩm Hàn Tế mổ nhẹ lên môi cô gái một chút, giống như đầy yêu thương mà hôn một đồ vật quý giá.
Lưu Nghi cứ nhìn, khóe miệng nháy nháy, bàn tay nắm chặt chổi lông gà lại thả lỏng, nhẹ nhàng thở ra một hơi, bắt đầu tiếp tục dọn dẹp.
Thẩm Hàn Tế về thành phố B rồi.
Hôm đó trời lạnh muốn chết, mũi Mạnh Tri đỏ cả lên nhưng vẫn muốn đi tiễn, nhưng ba mẹ lại đang ở nhà, cô lại tìm không được lý do đi tiễn, chỉ có thể nằm ườn trên cửa sổ nhìn Thẩm Hàn Tế lên xe.
Hơn một tháng đó.
Lưu Nghi đi qua liền nhìn thấy con gái đang tha thiết nhìn theo chiếc xe Thẩm Hàn Tế ngồi lên đã đi xa.
~~
Những ngày ở thành phố B nói bận cũng không bận. Thẩm lão đầu muốn kiểm tra anh đủ các thứ, cảm thấy không bị rớt lại phía sau mới cho phép anh học kỳ sau tiếp tục ở lại An Thành.
Khó có được một ngày rảnh rỗi, Thẩm Hàn Tế liền về phòng ngủ trước, sau đó tựa vào đầu giường móc điện thoại ra ngắm hình Mạnh Tri.
Là cô mấy hôm trước gửi cho anh, cô năm trên bàn học, một tay cầm bút, trước mặt rải đầy đề hóa.
Lời nhắn “Anh không ở đây em thực sự cũng rất cố gắng học đó.”
Thẩm Hàn Tế nhìn một hồi rồi cười.
Gọi cho Mạnh Tri thôi, giờ này, Lưu Nghi nếu như không nhân từ thì cô chắc đã bị lôi dậy làm bài tập rồi, nếu như nhân từ thì cô chắc còn đang nằm trên giường đắp chăn ngủ nướng.
Thẩm Hàn Tế đang chuẩn bị gọi, Mạnh Tri đã gọi đến trước rồi.
“Alo, A Thẩm.”
“Ừ.” Anh nghe thấy giọng cô tâm trạng liền rất tốt.
“Anh bây giờ, đang ở thành phố B sao?” Bên kia Mạnh Tri dè dặt hỏi.
“Có, anh ở nhà.”
Thẩm Hàn Tế nghe thấy Mạnh Tri thở phào nhẹ nhõm, “Chuyện là, mẹ em, đăng ký cho em một đoàn du lịch.”
“Đoàn du lịch gì? Em với ai?”
“Mình em thôi, đăng ký vào, Thủ đô, ờ, nghỉ đông, du lịch bảy ngày.”
So với lời ấp úng của cô, Thẩm Hàn Tế liền ngồi dậy khỏi giường: “Em bây giờ đang ở đâu?”
Mạnh Tri nhìn quanh một chút nơi lúc cô hai mươi hai tuổi, một nhà ba người bọn họ mang Nọa Nọa đến, nói: “Sân bay quốc tế Thủ đô, hàng T1.”
Thẩm Hàn Sơ đang đánh răng, nhìn thấy em trai mình chạy vụt ra ngoài nhanh như một con thỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: mTruyen.net