Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
trans by Lạc Đình!
11
Nhóc ngốc không có khái niệm bán thảm*, cậu chỉ thành thành thật thật giải thích cho ông xã tình hình buôn bán trước mắt, sau đó liền vui vẻ chuẩn bị nghỉ ngơi, hôm sau mặt mày rạng rỡ đi nhận cuốn sổ hồng nhỏ** rồi.
*chỉ hành động kể nghèo kể khổ để lấy sự thương cảm của mọi người.
**quyển sổ đăng ký kết hôn đó, mình sẽ để hình minh họa ở đây.
Lạc Thi Nhân nhìn thấy cậu đi thẳng vào phòng ngủ chính, ở phía sau muốn nói lại thôi.
"Cái đó..."
Nhóc ngốc đã đang trải chăn rồi, còn vui vẻ hỏi.
"Ông xã anh chỉ có một cái gối sao? Em cũng không có gối đầu ài, sớm biết như vậy đã mang gối cũ qua đây rồi."
Đã sớm dọn dẹp phòng cho khách – Lạc Thi Nhân hơi cứng nhắc, hắn có chút khó mở miệng.
"Tôi đưa em đi sang phòng của em."
"Phòng của em?" nhóc ngốc kỳ quái siết góc chăn, " chồng không phải nên cùng vợ ở chung một phòng sao?"
Vì sao cậu lại còn có phòng riêng.
Lạc Thi Nhân nghĩ, đương nhiên là vì hắn chỉ thuận tiện lấy về nhà một vật trang trí, chỉ để lấp vào cái ghế trống đại thiếu phu nhân Lạc gia, không thật sự muốn làm cái gì mà vợ chồng ân ái.
Hắn từ khi quyết định hôn nhân kết đôi đã tính toán như vậy, nhưng chuyện thật tới trước mắt nhìn đôi mắt lấp lánh của nhóc ngốc lại khó có thể nói sự thật ra khỏi miệng.
"Chúng ta hôm nay mới gặp mặt, mọi người vẫn còn chưa quen thuộc lẫn nhau, nên trước tiên cứ tiếp xúc nhiều đã sau đó lại..." Lạc Thi Nhân giải thích rất khó khăn, " em hiểu ý của tôi không?"
Tay nhóc ngốc đang gấp chăn đột nhiên ngừng lại, cậu cụp mắt chớp chớp, ngẩng mặt lên lại lộ ra ý cười.
"Được ạ."
Cậu ngoan ngoãn đi đến phòng cho khách, Lạc Thi Nhân vẫn đứng nguyên tại chỗ lại cảm thấy trong lòng nghẹn khuất, đúng là phòng cho khách đã dọn dẹp sạch sẽ...
Thôi xong!
Trong lòng Lạc Thi Nhân giật mình một cái, cậu vội đuổi đến phòng cho khách, tiếc là đã muộn một bước.
Nhóc ngốc đang cầm tài liệu mà hắn lúc trước đã cố ý đặt trên bàn để ra oai phủ đầu, đánh vần từng chữ từng chữ một.
"Phần tài sản trước kết hôn...tách rời, thỏa thuận không ...không can thiệp lẫn nhau?" viền mắt nhóc ngốc ửng hồng, nhưng nhìn thấy hắn vẫn cố gắng cười như cũ, " em không phải lừa đảo."
Sẽ không lừa tiền của anh.
12
Lạc Thi Nhân đã rất nhiều năm không có lĩnh hội cái gì gọi là luống cuống tay chân.
Ý định ban đầu của hắn đúng là muốn đối với một nửa xa lạ kia tiến hành ràng buộc, nhưng khi đối diện với nhóc ngốc, hắn lại cảm thấy bản thân là loại người lòng dạ phức tạp của xã hội.
Không hiểu sao lại cảm thấy có lỗi với người ta.
"Tôi không nói là em muốn lừa tôi." Lạc Thi Nhân kéo cánh tay nhóc ngốc, ngữ khí chân thành lại trang trọng, " tài liệu này không nhằm vào em, nếu hôm nay người kết đôi là bất kì một omega nào, họ đều sẽ nhìn thấy tài liệu này. Em có thể không rõ, nhà tôi tương đối giàu có, vì vậy cũng sẽ lo lắng bị người ta lừa tiền lừa tình. Tôi nghĩ , nếu em là tôi, tiền mỗi tháng có thể bao thầu 800 ngọn núi trồng hoa quả, lớn lên lại đẹp trai như vậy, đột nhiên nhiều thêm một người trở thành một nửa của em, có phải cũng ít nhiều có chút lo lắng..."
Lạc Thi Nhân càng giải thích càng cảm thấy bản thân mặt thối không biết xấu hổ, ai ngờ nhóc ngốc lại phì một tiếng cười ra tiếng.
"Được rồi." cậu khịt khịt mũi , viền mắt ẩm ướt cười rộ lên lộ ra hàng răng trắng sáng, " ông xã anh thật đẹp trai."
Lạc Thi Nhân vô thức thở phào, kéo tay nhóc ngốc càng chặt.
"Em viết rất xấu." Nhóc ngốc vẫn đang tìm chỗ để ký tên, giương mắt cẩn thận nói chuyện, " có thể in dấu vân tay không."
Trời ơi!
Trong lòng Lạc Thi Nhân huýt một tiếng dài, vươn tay giật tài liệu trong tay nhóc ngốc , đem người ôm lên.
"Ông xã?"
Nhóc ngốc một mặt không hiểu ra sao, liền bị Lạc Thi Nhân ôm quay lại phòng ngủ chính đặt lên giường.
"Ngủ thôi ngủ thôi."
Hắn là người xấu, hắn nhận sai, hắn xin lỗi.
Sao lại đáng thương như vậy.
13
Ánh mặt trời sáng sớm hôm nay ấm áp dào dạt đến quá đáng, xuyên qua khe hở của rèm cửa màu xám lọt vào trong phòng, vừa hay chiếu tới chăn bông trên giường lớn, người trong chăn bị nắng chiếu lên má, rất là không vui mà xê dịch cái mông vểnh trở mình, ý đồ tìm vật che chắn trốn ánh mặt trời.
Lạc Thi Nhân chính là cứ như thế bị đủn tỉnh.
Bên người hắn có một đống đồ vật vừa mềm vừa nóng hầm hập, giống như là con mèo nhỏ hồi bé hắn nuôi vậy.
"Đừng nháo, Rầm Rì*."
*tên em xiao miao mi nhé.
Lạc Thi Nhân vô thức sờ một cái, đột nhiên ý thức được xúc cảm trên tay không phải là con mèo Rầm Rì của hắn.
"Ông xã anh cái gì rầm rì đó..." nhóc ngốc vươn cánh tay mềm mềm trắng trắng xoa xoa khuôn mặt ấm ấp của đối phương.
Ông xã? Ông xã!
Lạc Thi Nhân đột nhiên thanh tỉnh, nhìn omega mềm mềm hồng hồng bên người lập tức không được tự nhiên.
Rõ ràng là nhóc ngốc đã từng chịu qua khổ cực, ngủ cư nhiên cũng không thành thật, buổi tối hôm trước vẫn đắp chăn gọn gàng đến nửa đêm đột nhiên đá văng ra rồi lại vo thành một đoàn rồi ôm lấy, lại bị lạnh đến tận xương, Lạc thi Nhân hết cách chỉ đành đem nhóc ngốc ôm vào trong lòng.
Sống đến lớn như vậy vẫn là lần đầu tiên Lạc Thi Nhân làm cha người khác* , cả một đêm đều ép chăn.
Nhóc ngốc vô cùng vui vẻ, hoàn toàn vô thức mà chào buổi sáng.
"Ông xã ngủ ngon không!"
"...ngon."
Lạc Thi Nhân đỡ trán, hắn sao lại cảm thấy bản thân không phải tìm về một người yêu, mà là một đứa con.
Có chút sầu.
14
Nhóc ngốc lĩnh chứng nhận rồi!
Từ hôm nay trở đi cậu đã là người có chồng rồi, vô cùng kêu ngạo.
Cậu kéo ông xã ra ngoài, trên mặt nhỏ hồng nhuận vô cùng phấn khởi.
Lạc Thi Nhân bị lây vui vẻ từ cậu, trên mặt cũng hiện lên một chút thoải mái.
Hắn vốn dĩ còn nghĩ bản thân lựa chọn hôn nhân kết đôi có phải là quá kích động không, tự tìm phiền phức.
Nhưng gặp được omega bên cạnh này, dường như cuộc hôn nhân về sau sẽ càng dễ chịu hơn so với tưởng tượng của hắn.
Tiêu Bản Đan nhóc ngốc này cả người đều là vui sướng, ngay cả kéo theo Lạc Thi Nhân cũng đều là ung dung/nhẹ nhõm.
-----
Bữa cơm đầu tiên sau khi kết hôn là Tiêu Bản Đan tự tay nấu súp*, thơm phưng phức xộc vào mũi, ăn vào khiến cho dạ dày ấm áp đến tận đầu ngón tay.
*疙瘩汤:là một món ăn gia đình ở phương Bắc, ở vùng Sơn Tây Thái Nguyên, vùng Du Thứ còn gọi là món canh hỗn hợp, nguyên liệu chủ yếu là bột mì, trứng gà, cà chua ...nước lèo có thể là nước canh sườn, canh cá, canh xương... giống món bánh canh của Việt Nam mình .
*Món súp của người Đông Bắc.
"Ông xã anh thấy ngon không?"
Nhóc ngốc bưng bát hỏi Lạc Thi Nhân đang vùi đầu ăn, đến khi được khen ngợi chân thành.
"Rất tuyệt."
Nhóc ngốc được khen một câu liền vui vẻ, hăm hở ăn đến nỗi phát ra tiếng xì xụp.
"Chậm một chút..." Lạc Thi Nhân thấy cậu thật đáng yêu, hắn thậm chí còn nói đùa, " em là lợn con ủn thức ăn hả?"
Nhóc ngốc cũng không cảm thấy ngượng ngùng, đặt bát xuống cố ý càu nhàu mà cọ bên cạnh ông xã.
Lạc Thi Nhân bị cậu chọc cười, cười đến sau cùng lại nghiêm mặt lại.
"Về sau tôi sẽ chăm sóc tốt cho em." Hắn sờ mái tóc xoăn xoăn của nhóc ngốc, " Em có thể coi tôi là anh trai mà đối đãi, tôi sẽ làm người nhà của em."
"Anh trai?" nhóc ngốc dù ngốc cũng biết anh trai với chồng không giống nhau, " vì sao ông xã lại muốn làm anh trai của em?"
"Vì cùng người mình yêu ở bên nhau mới tạo thành một gia đình, mới là vợ chồng, như chúng ta là ép mua ép bán miễn cưỡng đuổi vịt lên kệ*..." Lạc Thi Nhân nhìn thấy nhóc ngốc vì lời của hắn mà trở lên tịnh mịch, kìm không được mà dừng câu chuyện, " cũng là duyên phận mà chúng ta gặp được nhau, sau này cũng có thể như người nhà mà nương tựa."
*Nguyên tác là 赶鸭子上架(yāzishàngjià:bắt vịt lên giá,kệ) nghĩa chỉ sự bất đắc dĩ, tương tự như câu không trâu bắtchó đi cày.
Nhóc ngốc dường như hiểu mà cũng không hiểu cau mày.
"Ông xã caca có người thích rồi sao ?"
"Có..." Lạc Thi Nhân cười tự giễu, " nhưng mà là người cầu mà không được."
Nhóc ngốc mím môi, cậu níu vạt áo Lạc Thi Nhân nói.
"Anh thật đáng thương mà."
Khoảnh khắc đó Lạc Thi Nhân cảm thấy mình bị chọc đến tận chỗ thịt mềm mại ở trong lòng.
Omega trước mặt này mới đáng thương nhất.
Đáng thương lại đáng yêu.
Xứng đáng có được tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời.
15
Thời gian làm việc của ngóc nhốc tương đối tự do, cậu chỉ cần ở nhà online xử lý công việc ở cửa hàng nhỏ của mình.
Trái lại Lạc đại thiếu gia Lạc Thi Nhân mỗi ngày mỗi ngày đều cần cù chăm chỉ chạy tới công ty.
Tiêu Bản Đan là nhóc ngốc dính người, buổi trưa mỗi ngày đều xách bình giữ nhiệt đi công ty tham ban*.
*ai mà đọc tiểu thuyết giới giải trí thì sẽ quá là quen thuộc với từ này luôn.
Có khi là súp, có khi là làm nước ngọt*.
*thường bỏ đường hoặc nấu với những loại hoa quả ví dụ như món lê hấp đường phèn...
*ảnh minh họa: lê hấp đường phèn.
Cậu dường như vô cùng có thiên phú nấu ăn, làm ra món nào cũng đều hợp khẩu vị của Lạc Thi Nhân.
Không mất bao nhiêu ngày, người xung quanh Lạc Thi Nhân đều biết chị dâu được lão đại kết đôi là một omega nhỏ nhắn lại vui vẻ.
Nhóc ngốc thật sự rất nhỏ nhắn, đi giày mới có thể chạm tới mốc 1m7.
Có lẽ hồi nhỏ thiếu dinh dưỡng , cơ thể mảnh khảnh nhưng mặt mày luôn vui vẻ rạng rỡ, càng khiến cho người ta cảm thấy nên bảo vệ tốt cậu khiến cậu càng vui vẻ hơn.
Cha mẹ Lạc gia cũng nhận người con dâu từ trên trời rơi xuống này.
Thái độ bọn họ đối xử với Lạc Thi Nhân dường như còn khoan dung hơn con trai nhỏ Lạc Lai Tử, chỉ cần là chuyện khiến Lạc Thi Nhân vui vẻ,bọn họ sẽ ủng hộ vô điều kiện.
Nhưng nhóc ngốc lại không có khả năng phát hiện ra điểm nhạy cảm trong đó, cậu vui vui vẻ vẻ trao đổi weibo thêm bạn tốt với ba mẹ, thường xuyên gọi video nói chuyện với đối phương.
Ba mẹ Lạc đều rất có giáo dưỡng , thẳng đến nay dành cho bạn đời được con trai lựa chọn đủ sự tôn trọng.
Ai mà ngờ con trai đánh bậy đánh bạ sẽ tìm được yêu tinh dính người như thế này.
"Chào buổi chiều ba mẹ, tối nay ông xã nói sẽ đưa con ra ngoài ăn cơm, nghe nói là nhà hàng có bếp riêng* ăn rất ngon..."
* dùng để chỉ các nhà hàng quy mô nhỏ trong các khu dân cư. Họ sẽ không có bất kỳ tuyên truyền nào, mà bằng cách truyền miệng. Thường phải đặt chỗ trước khi đến bếp riêng và sức chứa thường không quá 10 người.
Lạc Thi Nhân vừa về tới nhà đã nhìn thấy nhóc ngốc đang cầm điện thoại cùng với ba mẹ tám nhảm chỉ thấy răng mà không thấy mặt.
"Sửa soạn xong chưa? Chúng ta có thể đi rồi!"
"Được rồi được rồi!" tiếu ngốc đang mặc bộ đồ hình quả đào vội vội vàng vàng đem điện thoại nhét vào lòng ông xã, chạy về phòng ngủ chính, " em đi thay đồ ông xã anh đến nói chuyện cùng ba mẹ đi."
Ở đầu kia điện thoại ba mẹ vừa mới tám đến mặt mày rạng rỡ cười cứng nhắc.
"Đan Đan là một đứa trẻ thật ngoan..." ba mẹ Lạc cố gắng tìm chủ đề nói chuyện, " nó rất đáng yêu, chúng ta đều rất thích."
"Đó là đương nhiên rồi."
Lạc Thi Nhân trả lời như là lẽ dĩ nhiên phải thế.
Đây là em trai bảo bối mà hắn nhận.