Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 51: Sợi tơ tình không ngừng kéo dài
“Ương Ương, Ương Ương, cháu vẫn còn đang nghe đấy chứ?” Giọng nói của thím Lý lại vang lên hết lần này đến lần khác. Trong đầu Ương Ương cũng đang ong ong một mảnh. Cả người cô giống như đang không ngừng bị chìm dần xuống phía dưới một cái vực sâu không thấy đáy, nhưng lại không thể bấu víu vào một cái gì hết. Điện thoại di động của Ương Ương bị tuột khỏi tay từ lúc nào, lúc này vẫn còn đang nằm ở trên mặt đất, nên Ương Ương không thể nào nghe được tiếng thím Lý đang liên tục gọi cô ở đầu điện thoại bên kia nữa rồi.
Ương Ương không biết tại sao toàn thân mình lại trở nên lạnh như băng, cũng không hiểu tại sao mình lại phải hoảng hốt luống cuống như vậy, lại càng không thể hiểu tại sao mình lại có cảm giác không thể nào hô hấp nổi nữa! Thế nhưng hiện tại cô chỉ cảm thấy mình không thể nào nhẫn nhịn nổi. Ương Ương sờ soạng cố gắng đứng lên. Trong phòng vẫn chưa bật đèn lên, nên hết thảy đều như bị bao phủ bởi một lớp sa (tên một loại vải) màu đen, dày cộp, chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy hình dáng đồ vật một cách mơ hồ.
Ương Ương mở tủ treo quần áo ra, lục lọi lung tung một lúc để tìm một bộ quần áo mặc vào. Chỉ mặc một bộ quần áo mà cô mặc rất lâu, phải dùng một thời gian rất dài, thế nhưng lại chỉ xỏ được mỗi một cái tay áo. Ương Ương không biết mình bị làm sao nữa. Cô cứ thế đứng ở trong bóng tối hít thở từng ngụm từng ngụm một. Đợi đến lúc đã bình tĩnh được một chút, cô liền bắt đầu khinh bỉ chính mình! Trần Tấn Nhiên bị thương thì có liên quan gì đến cô chứ, bất quá cô cũng chỉ là một người vợ đã bị anh vứt bỏ mà thôi, mặc dù, chính cô là người đưa ra đề nghị ly hôn trước.
Cô đã không còn thương anh nữa! Cô còn đang dự định hẹn hò với bạn trai để kết hôn kia mà… Ví dụ như hẹn hò cùng với Lâm Tử An chẳng hạn. Lâm Tử An có rất nhiều điểm tốt, giống như một thân sĩ, hơn nữa dáng dấp cũng không tồi! Việc gì cô còn phải quan tâm đến sự sống chết của người kia chứ nhỉ!
Anh hại cô đến như vậy còn chưa đủ hay sao? Hại cô mới mười chín tuổi mà đã phải gặp sự tổn thương lớn như vậy, hại cô mới mười chín tuổi mà đã bị mất đi một đứa con, ại cô mới mười chín tuổi vừa mới kết hôn đã phải ly hôn, hại cô có nhà ở mà cũng không thể nào trở về, phải sống phiêu bạt một mình ở chỗ này, phải làm việc vô cùng cực khổ. Có nói thế nào thì Ương Ương cô là cũng là một thiên kim tiểu thư của nhà họ Tống. Ở nhà, cô chưa bao giờ phải chịu bất cứ sự uất ức nào, cô luôn luôn là bảo bối được mọi người nâng niu trong lòng bàn tay.
Ương Ương ngã ngồi ở trên giường, lại cởi bỏ bộ quần áo vừa mới mặc vào xong xuôi. Mình không đi, mình nhất định sẽ không tới đó để thăm anh ta… Mà tại sao mình phải đi thăm anh ta chứ? Chẳng phải anh ta là một người rất trâu bò (ý nói khỏe mạnh) hay sao, chẳng phải anh ta luôn rất lợi hại đó sao, chẳng phải anh ta có rất nhiều phụ nữ tình nguyện làm tình nhân hay sao, có thế nào cũng không tới lượt cô đi thăm.
Nhưng mà… những chuyện này đều là chuyện từ lúc trước. Ngày trước anh là người có gia thế ưu việt, diện mạo anh tuấn, sống cuộc sống phong lưu tiền nhiều, đương nhiên sẽ có vô số phụ nữ trước sau đều chen lấn tranh giành nhau nhau đi đến tìm anh, dính chặt lấy anh. Còn hiện tại, anh là một người bị tai nạn xe cộ, nói không chừng đã bị tàn phế gãy tay cụt chân, nói không chừng, đến ngay cả khuôn mặt cũng bị phá hủy là khác. Nói độc mồm một chút, có khi anh lại còn bị tê liệt toàn bộ từ cổ trở xuống, làm gì có người phụ nữ nào mà ngu ngốc lại đi ngã vào lòng một người đã bị liệt như vậy chứ!
Nghĩ tới đây, Ương Ương lại thấy có chút mềm lòng. Cô đắc ý hừ một tiếng, lại bắt đầu chậm rãi mặc quần áo vào! Ai bảo ông trời sinh ra cô là một người có tâm địa thiện lương kia chứ, cứ coi như là cô đi để khuyên giải nỗi buồn cho thím Lý đi. Nhưng dù nói thế nào, cô và anh cũng đã có một thời gian là vợ chồng như thế, hơn nữa đoạn thời gian này anh cũng đã giúp đỡ cô rất nhiều trong công việc buôn bán…
Mỗi một lần Ương Ương nghĩ đến anh, đều chỉ muốn làm thịt anh gấp mười lần, gấp hai mươi lần…, Nghĩ đến lúc tới đó gặp anh, tự nhiên cô cảm thấy có chút ngượng ngùng… Được rồi, bây giờ cô cứ coi anh như là một người bạn bình thường đi, vậy việc cô đi thăm anh một chút cũng là chuyện thường tình trong quan hệ giữa con người với nhau thôi mà!
Tự mình nghĩ thông suốt rồi, Ương Ương lập tức nhảy dựng lên, mặc quần áo thật nhanh, vớ lấy chiếc túi xách và chìa khóa xe, sau đó lập tức phóng xuống dưới lầu đi ra ngoài.
Ngồi lên chiếc xe nhỏ của mình, Ương Ương cứ ngồi như vậy thật lâu mới quyết định mở khóa điện, khởi động xe. Ương Ương chạy thẳng con đường về hướng bắc, ra khỏi khu đô thị, đi lên đường cao tốc. Lúc này tâm thế của cô giống như mũi tên đã rời cung lao đi vậy, mới đầu đi từ từ, sau đó cho xe chạy thật nhanh.
Thời điểm Ương Ương đến chỗ của Trần Tấn Nhiên, đã là hơn ba giờ đêm rồi. Ương Ương gọi điện thoại cho thím Lý, thật ra thì không cần hỏi cô cũng biết, nhất định là Trần Tấn Nhiên đang nằm ở trong bệnh viện nhà mình. Ương Ương cúp điện thoại, cho ô tô chạy thẳng về phía bệnh viện.
Khi cô đi tới đó thì đã thấy thím Lý và Quản gia đã đứng chờ sẵn ở nơi đó rồi. Tần Thiếu Dương và Kỳ Chấn cũng đang ở đây. Thân Tống Hạo vẫn còn ở nước ngoài chưa kịp chạy về.
Ương Ương vừa nhìn thấy nhiều “Người quen” như vậy, không khỏi có chút lúng túng. Sớm biết như vậy, sớm biết cô sẽ kéo dài thời gian đến đây thêm một lát nữa, sẽ không đi tới đây nhanh như vậy, tránh cho người khác nhìn vào lại còn tưởng rằng, cô Tống Ương Ương thấy cột đổ thì vào xem vui.
“Em dâu, em đã tới rồi à! Cái tên tiểu tử Trần Nhị kia được đẩy vào trong phòng cấp cứu cũng đã lâu rồi, bây giờ rốt cuộc cũng không biết mọi chuyện như thế nào nữa.” Tần Thiếu Dương vốn thẳng tính, không nhịn được liền mở miệng chào hỏi cô trước.
Vừa nghe thấy lời này, những giọt nước mắt trong tròng mắt của thím Lý lập tức liền trào ra. Ương Ương cuống quít đỡ thím Lý ngồi xuống ghế: “Thím Lý, không có chuyện gì đâu, Trần Tấn Nhiên là người có số mạng rất lớn, anh ấy tuyệt đối sẽ không để cho chuyện gì xảy ra dễ dàng như vậy đâu. . .”
“Đứa bé ngoan, cháu vẫn luôn luôn là một người tốt bụng. Nếu như cháu không rời đi, thiếu gia cũng sẽ không mỗi ngày cứ chạy đi tìm cháu như vậy. Mấy ngày nay ngày tuyết rơi nặng hạt như vậy, đi đường rất dễ bị gặp phải chuyện không may. Đứa bé ngoan, nếu như thiếu gia mà tỉnh lại, cháu cũng đừng bỏ đi nhé chớ đi, là người, có ai lại không bị phạm phải lỗi lầm đâu.”
Ương Ương cúi đầu không dám lên tiếng. Thím Lý không trách cô, nhưng mà trong lòng của chính cô lại không thể xác định được khẩu vị. Nếu như hôm nay khi Trần Tấn Nhiên tới tìm cô, cô không trêu tức anh như vậy, đến cuối cùng lúc anh bỏ đi như vậy, cô gọi anh lại, chắc chắn anh cũng sẽ không mạo hiểm lái xe đi trong bão tuyết như vậy, để rồi bị gặp phải sự cố chuyện không may thế này.
Thấy bộ dạng cô cúi đầu, tròng mắt đã đỏ hồng lên như thế, thím Lý sợ cô không được tự nhiên, liền cuống quít an ủi cô: “Đứa nhỏ này, thím Lý không trách cháu, mà cháu cũng không phải là cố ý, có đúng hay không? Ương Ương à, cháu chớ có khó chịu nữa…”
Thím Lý không khuyên giải cô thì còn tốt, một lời khuyên giải kia của thím Lý lại đã làm cho Ương Ương dứt khoát rớt nước mắt. Trong lòng thím Lý như đang có lửa đốt trong lòng, cũng không biết phải làm thế nào để khuyên giải cô, cho nên thím cũng khóc theo cô…
“Này, ở đây mà khóc cái gì cơ chứ? Chẳng phải là người vẫn còn chưa chết hay sao?” Chợt có một giọng nói của phụ nữ truyền đến. Theo phản xạ, Ương Ương liền ngẩng đầu, lập tức thấy Trần Y Lan đang nâng cao cái bụng bự đi vào.
Trong nháy mắt, Ương Ương cảm thấy giống như sấm nổ vang rền giữa trời quang vậy. Hay cho Trần Tấn Nhiên, anh vừa làm cho Trần Y Lan nhà người ta lớn bụng như vậy, lại vừa còn chạy đến để lấy lòng tôi như thế! Anh vẫn còn ý nghĩ muốn một mình hai chân đạp hai con thuyền, muốn mình được hưởng hết phúc lộc của thiên hạ hay sao!
Ương Ương tức giận vọt đứng lên, hung hăng trợn mắt nhìn Trần Y Lan một cái: “Thím Lý, cháu đi trước!”
“Ấy này, đứa nhỏ này, đêm đã khuya rồi, cháu còn định đi đâu nữa đây?”
Thím Lý già cả không hiểu chuyện gì, vội vàng kéo Ương Ương lại, vẻ mặt khó hiểu hỏi cô một câu.
Trần Y Lan bất giác cười một tiếng, chậm rãi nói: “Thím Lý, cái này là do nhìn thấy có tôi ở đây, nên chị dâu không vui đấy mà.”
Thím Lý sửng sốt, ngược lại như đã hiểu ra được nguyên nhân, thím không khỏi dở khóc dở cười, nói: “Đứa nhỏ này, nhị tiểu thư sớm đã lập gia đình rồi. Ương Ương à, cũng không phải là… cũng không phải là thiếu gia. . .”
Gương mặt Ương Ương vụt đỏ rực, nhưng cô vẫn là mạnh miệng lầu bầu: “Chuyện đứa nhỏ là con của ai nào có liên quan gì đến cháu kia chứ? Cái chính là cháu nghĩ muốn trở về thôi.”
“Tốt lắm! Vậy thì chị cứ việc trở về đi thôi, phen này thì toàn bộ những ý định của anh trai tôi đối với chị cũng coi như là đã uổng phí toàn bộ rồi. Suốt ba năm qua, anh trai tôi luôn luôn suy nghĩ nhung nhớ đến chị mà thủ thân như ngọc… Mọi chuyện bây giờ cũng đều coi như là đã uổng phí thời gian rồi! Thật sự là không đáng giá, một người sắp chết, nhưng người khác còn lười phải liếc nhìn anh một cái… Haiz, tôi hiện giờ nghĩ mà càng cảm thấy thương cho anh trai. . .”
Những lời nói uất ức và đau khổ kia của Trần Y Lan vang lên ở trong hành lang dài, chỉ làm cho gương mặt của Ương Ương càng đỏ rực lên thêm. Ở trong cái rét lạnh của đêm đông, nhìn gương mặt của Ương Ương giống như là một hòn than đang cháy đỏ rực.
“Nhị tiểu thư, ngài đừng đùa thiếu phu nhân nữa…” Thím Lý nhìn bộ dáng của Ương Ương, chỉ sợ những lời nói kia làm cho Ương Ương cảm thấy thật thẹn thùng sẽ bỏ đi, nên cuống quít giật nhẹ ống tay áo Trần Y Lan, không để cho cô tiếp tục nói nữa.
“Đúng vậy đó! Hiện giờ Trần Nhị sống chết còn chưa biết thế nào, tất cả mọi người không nên làm náo loạn nữa! Em dâu à, em cũng đừng đi nữa, dầu gì cũng nên chờ Trần Nhị từ phòng giải phẫu đi ra đã.”
Đương nhiên câu nói chen vào này của Kỳ Chấn là muốn đứng ở vị trí trung gian để khuyên giải mọi người. Anh cuống quít tự mình đi qua chỗ Ương Ương ấn cô ngồi xuống trên ghế dài. Dĩ nhiên là Ương Ương không phải thật sự muốn đi, cho nên giờ phút này cô cũng liền để thuyền thuận theo nước chảy, ngồi xuống ở chỗ đó, chỉ có điều, gương mặt cô càng ngày thêm đỏ hồng, nóng rực hơn.
Tất cả mọi người đều trầm mặc, chăm chú nhìn vào chiếc đèn đỏ ở bên ngoài cửa phòng cấp cứu. Bất tri bất giác Ương Ương bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Cô chợt nhớ đến cái lần đầu tiên Trần Tấn Nhiên tới Hàng Châu. Lúc đó cô đang ở trong nhà, nhìn thấy hình ảnh của anh… lúc sau lại nhớ đến hình ảnh của anh trong buổi hôn lễ, nhớ đến bộ dáng của anh khi mặc bộ lễ phục màu trắng nhìn giống như là thiên thần đanh đi về phía cô… Lúc sau cô lại nhớ đến bộ dạng vừa lãnh khốc vừa vô tình của anh… Rồi một lát sau cô lại nhớ đến khoảng thời gian hạnh phúc ngọt ngào hiếm có, rồi lại là bọn anh một ít của hai bọn họ…
Lỗ mũi Ương Ương đột nhiên liền bỗng cay xè, cô sợ hãi, vội vàng cúi đầu xuống, mắt chớp chớp mấy cái, cố gắng ép buộc nước mắt chảy ngược trở về.
Nếu như anh thực sự bị chết, vậy thì bây giờ cô sẽ phải làm thế nào đây? Liệu cô có thể coi như là chưa hề xảy ra chuyện gì hay không, cô lại sẽ tiếp tục sống cuộc sống của mình, lại hẹn hò v ới bạn trai, tìm một người đàn ông có tính tình không tồi tệ lắm để gả cho sao? Còn tương lai của cả cuộc đời sau này của cô sẽ như thế nào đây?
Nhưng nếu như anh không chết, vậy thì cô sẽ phải xử sự như thế nào? Thật sự lại sẽ phục hôn với anh…
Ương Ương nhẹ nhàng mím đôi môi của mình lại. Lúc này trong lòng cô có hai luồng suy nghĩ đang cực kỳ mâu thuẫn với nhau. Cô muốn yêu, rồi lại sợ sẽ bị tổn thương, năng lực tự bảo vệ bản thân của cô cực mạnh, tuyệt đối sẽ không để cho bản thân bị ngã lần thứ hai ở cùng một chỗ như vậy. Đương nhiên là cô cũng không muốn mình lại bị tổn thương lần thứ hai bởi cùng một người gây nên…
Bên này cô vẫn còn đang suy nghĩ lung tung, trong lòng cực kỳ khó chịu giống như là bị mèo cào vậy, bên kiacánh cửa phòng cấp cứu cũng chợt mở ra. Cả mấy người nhanh nhẹn đứng bật dậy cùng một lúc, rào rào chạy đến vây lại trước cửa phòng cấp cứu. Ương Ương cũng vội đứng lên, chẳng qua là cô chỉ đứng ở bên ngoài, không chen vào cùng đám người kia, nhưng trong lòng cô cũng không tránh khỏi cảm giác vừa hoảng hốt lại vừa sợ hãi.
Chương 52: Ương Ương không muốn quay đầu lại
“Phẫu thuật rất thành công…”
Vừa nghe được câu này, Ương Ương chợt liền thở phào nhẹ nhõm, thậm chí cô còn vuốt vuốt ngực giống như những người phụ nữ ở trên ti vi, ở trong lòng thầm nói một câu, cám ơn trời đất.
“Chỉ có điều…” Mấy từ kia của bác sĩ, lập tức làm cho sự vui sướng của mọi người lập tức đông cứng lại.
Trái tim của Ương Ương lập tức như bị níu chặt, theo bản năng cô hướng ánh mắt của mình xuyên qua đám người, tới nơi bác sĩ đang đứng. Ánh đèn trong hành lang trắng bệch dọa người. Ương Ương ngơ ngẩn nhìn lên đám người lờ mờ trước mặt, nhịp đập trái tim của cô dường như đã không còn được như bình thường nữa, mà đang trở nên rời rạc, bất an.
Bác sĩ nói điều gì đó nhưng cô cũng không nghe được rõ ràng lắm. Từ những lời nói lải nhải xen lẫn tiếng khóc của thím Lý ở đằng kia, cô mơ hồ biết rằng, anh vẫn còn đang hôn mê, nếu như anh tỉnh lại,thì tất cả mọi chuyện đều vô sự. Nhưng nếu anh vẫn không tỉnh lại, sẽ vĩnh viễn chìm trong giấc ngủ thật sự.
Trần Tấn Nhiên được đẩy đến phòng chăm sóc đặc biệt. Mấy người trong bọn Kỳ Chấn bàn bạc với nhau để hai người bọn họ ở lại để theo dõi bệnh tình của Trần Tấn Nhiên. n Còn tất cả những người còn lại đều đi về nhà trước để nghỉ ngơi. Ương Ương bị thím Lý và bọn họ cưỡng ép đưa về nhà để nghỉ ngơi. Mãi cho đến ngồi vào trong xe ấm áp, cô mới cảm thấy cả người mình đang phát run lên, cô để tay ở trên đùi vậy mà cũng run run đến gần như khó có thể tự giữ được.
“Đừng sợ, sẽ không có chuyện gì đâu, thiếu gia sẽ không sao đâu!” Thím Lý nhẹ nhàng kéo cô lại, tựa như muốn làm dịu lại tâm tình đang căng thẳng của cô, thím Lý bắt đầu nói liên miên những chuyện về Trần Tấn Nhiên khi còn bé.
Khi còn bé Trần Tấn Nhiên rất nghịch ngợm, có lần anh nhổ mấy cây cảnh quý hiếm mà ba ba đã trồng trong vườn. Khi ba ba tan việc trở về nhà, thấy cây cảnh trong vườn thiếu mấy hai gốc cây, ông biết nếu trực tiếp đi hỏi thì nhất định anh sẽ không chịu thừa nhận. Cho nên khi nhìn thấy anh, ba ba cũng không ép hỏi, cũng chỉ cười híp mắt nói, tìm giúp cho ba ba mấy cái cây cảnh đã bị nhổ trong vườn hoa tới đây có được hay không? Trần Tấn Nhiên rất vui vẻ chạy đến đống rác, kéo từ trong đó ra hai gốc cây cảnh kia, nhanh chóng đưa tới, bộ dạng giống như tranh công hiến vật quý, nói mình đã nhổ nó từ buổi sáng!
Không cần nghi ngờ, đương nhiên là anh đã bị ba ba hung hăng đánh cho một trận tơi bời.
Ương Ương nghe đến đó, thực sự không thế nào nhịn được liền bật lên tiếng cười phì một cái. Trong đầu cô chợt hiện lên hình ảnh Trần Tấn Nhiên vẫn còn mặc quần yếm, đang kéo hào hứng kéo xềnh xệch mấy cái cây cảnh, chạy đến trước mặt ba ba của mình, bộ dáng như khoe khoang con tìm thấy trước nhất…
Cô thực sự chưa bao giờ nghĩ tới khi còn bé anh lại có thể nghịch ngợm như thế, còn gây ra thật nhiều chuyện làm cho người lớn cực kỳ đau đầu như vậy, trong lòng cô không khỏi có một chút cảm giác thân thiết đối với anh.
Về đến nhà, có lẽ là do cô đã ngủ ở trong phòng ngủ lớn, nơi ngày trước bọn họ đã từng ở đó, cho nên Ương Ương đã ngủ rất say. Cô ngủ một giấc li bì, đến ngày hôm sau, vừa tỉnh lại, liền mở miệng kỳ kèo đòi đi đến bệnh viện. Thím Lý nhìn thấu tâm tư của cô, cho nên ăn điểm tâm xong thím liền bảo tài xế đưa cô đi tới bệnh viện.
Thay ca cho Kỳ Chấn và A Dương trở về, Ương Ương ngồi ở bên cạnh giường bệnh của Trần Tấn Nhiên. Gương mặt của anh vốn dic khôi ngô tuấn tú giờ đây bị lớp băng gạc quấn quanh tầng tầng lớp lớp, sưng phù giống như cái đầu heo.
Ương Ương nhìn anh, cảm thấy không đành lòng, nhưng cô vẫn cắn môi, hạ thấp giọng mắng anh: “Đồ đầu heo, đáng đời!”
Được rồi, nhìn thấy khuôn mặt của anh đã bị phá hủy thanh thế này, tôi tha thứ cho những lời nói và hành động vũ nhục của anh đã làm tổn thương tôi ba năm trước đây.
Ương Ương lấy chậu nước ấm, nhúng chiếc khăn lông vào chậu nước, sau đó vắt khô nước, nghĩ muốn lau qua vết máu cho Trần Tấn Nhiên. Đến khi lật chăn lên, cô lập tức sững sờ, ngây ngẩn cả người. Toàn thân của anh từ trên xuống dưới da thịt không có một chỗ nào còn lành lặn, đặc biệt là ở trước ngực, cả lớp băng gạc quấn dầy như thế, vậy mà vẫn còn có thể nhìn thấy mơ hồ vết máu. Ương Ương đưa tay kéo chăn lên, xoay người lại đi tới đứng trước cửa sổ…
Lỗ mũi thấy cay xè, nhưng Ương Ương vẫn cố nén lại, không muốn để cho mình bật khóc lên. Ở trong lòng cô tự khuyên mình, mày thương xót cho anh ta cái gì, mày đau lòng cho anh ta cái gì? Mày đã quên những chuyện anh ta đã làm với mày rồi hay sao, mày đã quên anh ta đã đẩy mày từ trên thang lầu xuống dưới thế nào rồi sao? Mày đã quên những âm thanh không sao chịu nổi cả ngày lẫn đêm, truyền đến từ trong phòng ngủ cách vách rồi sao, mày đã quên anh ta đã làm những chuyện tàn nhẫn gây tổn thương cho mày rồi sao?
Tống Ương Ương à, tranh luận một chút đi, mày cứ như vậy liền đã mềm lòng rồi sao? Mày chính là một người chóng quên, cái nhìn của mày cũng chỉ ngắn ngủn một chút xíu như vậy, mày không biết nhìn xa trông rộng hay sao!
Nghiêm khắc tự trách bản thân mình hồi lâu, Ương Ương lại quay người lại đi đến đứng ở trước giường bệnh của Trần Tấn Nhiên. Tất cả mọi phòng tuyến khoảng cách cô vừa dựng lên, lại bị sụp đổ hoàn toàn. Ương Ương nhắm mắt lại, thở dài một hơi.
Thôi quên đi! Bây giờ mình chỉ chăm sóc cho anh ta đến khi vết thương của anh ta lạnh lại mà thôi. Đến lúc đó, mình nhất định sẽ quay đầu rời đi, sẽ không trở lại bên anh ta nữa.
Thở phào một hơi nhẹ nhõm thật dài, Ương Ương ngồi xuống ở trước giường của anh, Đây là lần đầu tiên cô thấy anh ngoan ngoãn như vậy, dáng vẻ của anh lúc này thật an tĩnh, so với dĩ vãng cũng làm cho người ta yêu thích nhiều hơn.
Ương Ương chống tay vào má, lặng lẽ nhìn người đàn ông lúc này vẫn còn đang chìm sâu trong hôn mê. Thật ra thì cô cũng không nhìn thấy được cái gì, gương mặt của anh lúc trước khôi ngô anh tuấn là thế, bây giờ bị tầng lớp băng gạc quấn xung quanh dày cộp lên, nhìn giống như là một Xác Ướp vậy. Thân thể của anh lúc trước tráng kiện là thế, nhưng lúc này thật yếu ớt, tựa như chỉ cần vừa đụng mạnh vào một cái lập tức sẽ bị vỡ nát ra luôn. Ương Ương nhìn thấy Trần Tấn Nhiên như vậy, trong lòng cũng không thể kiềm chế được cảm xúc chua xót. Anh trở thành như vậy, chung quy nguyên nhân gây ra cũng chính bởi vì cô.
Nếu như cô sớm bẻ gãy những suy nghĩ kia của anh, hoặc là cô không nên có những lời nói quyết tuyệt như vậy, chắc chắn anh cũng sẽ không bỏ đi ngay, sau đó cho xe chạy thậ nhanh trên đường cao tốc, dưới trận mưa tuyết ngày càng lớn như vậy.
Nếu như từ nay về sau anh vĩnh viễn trở thành một người tàn phế, cô sẽ phải làm gì bây giờ? Sẽ cao bay xa chạy, hay là vì thấy anh đáng thương mà ở lại nơi này để thương hại anh?
Nhưng cho đến lúc ấy, sợ rằng sẽ không còn có một người phụ nữ nào còn nghĩ muốn gả cho anh, cũng sợ rằng, nhà họ Trần từ nay sẽ phải tuyệt hậu rồi.
Ương Ương bưng lấy hai má của mình. Cô nhẹ nhàng thở dài một hơi, nhưng đúng vào lúc này, dường như cô cảm thấy một ngón tay của anh đang để bên giường bỗng hơi nhúc nhích. Trong nháy mắt Ương Ương cảm thấy mừng rỡ không dứt, cô nhìn chăm chú hơn nữa, nhưng người nào đó lại không có một chút động tĩnh nào nữa rồi. Cảm thấy dường như có làn gió lạnh buổi trưa vừa thổi vào trong phòng bệnh, Ương Ương liền đứng lên đi tới phía trước cửa sổ. Khi chuẩn bị kéo cánh cửa sổ đóng lại cho thật chặt, vô tình Ương Ương cúi đầu nhìn xuống bên dưới, lại chợt nhìn thấy một người.
Ba năm qua, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Tư Dận.
Trong nháy mắt Ương Ương lại nhớ tới cái đêm chia tay vào mấy năm trước. Cả đêm hôm đó, Tư Dận đứng ở dưới lầu, cứ như vậy nhìn lên cửa sổ căn phòng của cô, còn cô núp ở đằng sau tầng tầng lớp lớp rèm cửa sổ, khóc đến không thành tiếng… Không phải là khóc vì cô quá quan tâm tới anh, quá yêu thích anh, chẳng qua là có khóc cho số mạng tàn khốc vô tình giữa hai người.
Một mình Tư Dận yên lặng đi trên đường nhỏ trong bệnh viện. Trong lòng Ương Ương có chút nghi ngờ, chẳng phải gia đình Tư Dận cũng mở bệnh viện đó sao, tại sao anh còn phải chạy đến nơi này làm gì?
Thấy anh cũng đi vào trong toà nhà cô đang đứng, Ương Ương không muốn nghĩ nhiều thêm nữa, lặng lẽ đi ra mở cánh cửa phòng bệnh ra ngoài. Quả nhiên, không ngoài dự đoán của cô, chỉ chốc lát sau cô liền thấy Tư Dận đi lên lầu, sau đó anh đi vào trong phòng bệnh ở cách vách.
Hai hàng lông mày của Ương Ương thoáng nhíu lại thật chặt! Tư Dận đến đây để thăm nom người nào sao? Tại sao lại phải sắp xếp cho người đó nằm ở trong bệnh viện khác? Chẳng lẽ anh sợ người trong nhà của mình phát hiện hay sao?
Trong lòng Ương Ương suy nghĩ lo lắng rất nhiều, nhưng cô cũng không rảnh để bận tâm, xoay người lại, trở về bên giường của Trần Tấn Nhiên. Cô cứ ngồi ở chỗ đó nhìn anh. Trần Tấn Nhiên vẫn như cũ, chẳng hề có một chút xíu động tĩnh nào hết. Trái tim Ương Ương chợt nhói lên một cái, chẳng lẽ anh lại phải trở thành một người sống đời sống thực vật hay sao?
Đến xế chiều, ông cụ Trần và hai vợ chồng Thân Tống Hạo gần như đồng thời đến bệnh viện. Ương Ương nhìn thấy Thân Tống Hạo và Hứa Hoan Nhan đang chậm rãi đi tới, trong lòng không khỏi tràn ra một chút cảm xúc hâm mộ không nói ra được. Câu chuyện tình yêu ngày xưa của hai người bọn họ cô cũng đã từng được nghe qua. Cô thật sự rất ngưỡng mộ, ngưỡng mộ Hứa Hoan Nhan có thể lấy được một người đàn ông có tình yêu sâu nặng như vậy. Sau đó cô lại thở dài, thầm than thở, một người đàn ông như Thân Tống Hạo thế này, liệu cõi đời này còn có người thứ hai sao?
Mấy người đã nói chuyện với bác sĩ thật lâu…, sau đó còn hỏi thăm cặn kẽ bệnh tình của Trần Tấn Nhiên, lúc này mới ra khỏi phòng bệnh. Ông cụ Trần cố ý kêu Ương Ương ra ngoài đi đến phòng nghỉ ngơi ở cách vách.
Trong khoảng thời gian ngắn, hai người thỉnh thoảng lại nhìn nhau không nói gì. Ngày trước, khi ly hôn, Ương Ương đã tự mình đi đến Singapore tìm bố chồng. Ở đó cô đã nói với ông sự thực tất cả mọi chuyện. Thật sự khi đó ông cụ Trần đã cảm thấy thương tâm muốn chết. Đứa cháu nội mà ông vẫn mong mỏi kia thì ra là đã sớm không có ở trên thế gian này nữa. Hơn nữa hiện tại cuộc sống của đứa con trai duy nhất của mình và cô con dâu mà ông rất coi trọng kia, đã không thể nào thu thập cục diện được nữa, đến mức phải ly hôn. Ông cũng đã nghĩ tới chuyện cứu vãn lại tình thế, nhưng mà khi đó, Ương Ương thật sự đã bị tổn thương thấu tâm, cô chán nản rời đi, không bao giờ nữa còn muốn về lại nơi này nữa. Mặc dù ông vẫn không đành lòng, nhưng cũng tôn trọng ý kiến của cô, đồng ý với tất cả những thỉnh cầu của cô.
Chẳng qua là hôm nay gặp lại được Ương Ương, lại nhìn thấy đứa con trai độc nhất của mình đang nằm ở trên giường bệnh chỉ còn thoi thóp thở, chưa biết sống chết thế nào, lại nhìn sang con dâu cũ, trong lòng ông cũng cảm thấy đau nhức từng hồi từng hồi. Nếu như lúc trước đứa trẻ vẫn còn, nếu như đứa nhỏ Tấn Nhiên con trai ông sớm tỉnh ngộ một chút, hai đứa chúng nó không phải ly hôn, như vậy thì có thế nào nhà họ Trần cũng đã có hậu duệ rồi! Nhưng mà bây giờ thì thế nào đây? Ngộ nhỡ con trai ông cứ tiếp tục mê man, chìm trong giấc ngủ mãi mãi như vậy… ngộ nhỡ nếu như con trai ông có tỉnh lại, nhưng lại trở thành người tàn phế thì…
Trong khoảng thời gian ngắn, thiếu chút nữa là ông cụ Trần đã không kìm được dòng nước mắt đang chực trào ra. Ương Ương nhìn bố chồng cũ của cô. Hình như ông đã già hơn ba năm trước đây đến mười mấy tuổi. Nhìn ông cụ, trong lòng cô cũng trào lên từng hồi buồn bực. Ở nhà họ Trần, duy nhất chỉ có hai người đối xử với cô thực sự tốt, đó là thím Lý và bố chồng cũ của cô. Ương Ương không khỏi nhẹ nhàng đến bên ông, đưa tay cầm lấy tay ông: “Mọi chuyện sẽ tốt thôi, Tấn Nhiên sẽ không có chuyện gì đâu, anh ấy sẽ tỉnh lại, ngài đừng lo lắng…”
Ông cụ Trần lập tức cầm lấy tay Ương Ương thật chặc: “Đứa bé ngoan, con ở lại có được hay không? Con có biết là suốt mấy năm qua Tấn Nhiên đã phải sống cuộc sống không tốt một chút nào không? Nó vẫn luôn nhớ đến con. Nếu như lần này Tấn Nhiên tỉnh lại, con cũng đừng nên rời đi nữa, có được hay không?”