Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chuyện huỷ hôn không thành, người không vui hơn ai hết chính là Quách phu nhân, bà ta đã làm ầm lên, gần như phát điên cả ngày trời tuyệt thực trong phòng chỉ vì cuộc nói chuyện hoà giải giữa Diệp Liên Tuyết và Quách Thừa Tuyên được thành công. Với bà ta, ngày nào Diệp Liên Tuyết còn được đeo lên cái danh thiếu phu nhân tương lai của Quách gia thì ngày đấy bà ta không sống an ổn được.
Mà Diệp Liên Tuyết và Quách Thừa Tuyên sau hoà giải này, vô hình chung lại có thể bình thường, gần gũi nhau hơn một chút. Hắn thì chấp nhận một số thoả thuận, cô thì không còn quá bài xích hắn.
Và người vui hơn cả chính là Quách lão gia tử, Diệp Liên Tuyết không còn đòi huỷ hôn, cháu dâu ngoan của ông vẫn còn đó, đó chính là điều tuyệt vời nhất. Hiện tại ông sắp sửa tám mươi, chuyện có cháu cố xem ra cũng là chuyện nên tính đến rồi. Huống hồ gì Quách Thừa Tuyên cũng không còn quá trẻ, chỉ sợ một điều rằng dục tốc bất đạt, ông dù muốn dù không vẫn phải án binh bất động, không dám hối thúc chuyện con trẻ làm gì.
“Này Quách Thừa Tuyên, rốt cuộc thì khi nào cậu mới định giới thiệu thiếu phu nhân tương lai nhà cậu cho tôi?”
Phó Duật vào ngày đầu tuần ăn no rửng mỡ, không biết suy nghĩ cái gì đã chạy sang Quách thị ngồi đóng cọc trong phòng làm việc của Quách Thừa Tuyên ăn vạ, nhất quyết muốn được nhìn thấy dung mạo của chị dâu ra làm sao. Điều này thật sự khiến cho Quách Thừa Tuyên muốn một cước đá bay tên này từ tầng ba mươi xuống.
“Rốt cuộc cậu ăn nhầm phải cái gì mới sáng đầu tuần đã chạy đến đây gây sự thế? Thời gian qua là tôi đã dễ tính với cậu rồi đúng không?” - Quách Thừa Tuyên làm sao có thể tập trung làm việc được khi một tên khùng điên lại đang nằm trong văn phòng làm việc của mình, suốt buổi cứ lải nhải mấy lời không đâu.
Nhưng nếu Phó Duật sợ hãi mấy lời đe doạ này đến từ Quách Thừa Tuyên thì đã không có Phó Duật như bây giờ. Càng đe doạ, anh ta càng cười thật ngả ngớn, càng ra dáng một kẻ máu M, không sợ trời không sợ đất.
“Haiz, mang tiếng anh em bạn thân chí cốt nhất từ trước đến giờ thế nhưng sắp sửa lấy vợ lại đem cô dâu cất trong tủ kính kín như bưng chẳng thấy cho ai biết hết. Bộ cậu sợ cô dâu của cậu sẽ mê đắm mỹ mạo của ông đây rồi hoa tự bứt khỏi chậu, chạy theo ông đây à?”
Không thiếu đánh thì không phải là Phó Duật, Quách Thừa Tuyên cố nén tiếng thở dài, hoàn toàn bỏ mặc tên điên bị hoang tưởng ngồi ở trên ghế sofa, đang đắc ý với kịch bản ngôn tình ba xu cẩu huyết của riêng mình. Hắn chưa bao giờ cố tình giấu diếm chuyện kết hôn bởi vì ai cũng biết được, thế nhưng Phó Duật nhất quyết muốn được tận mắt gặp được, điều này đối với hắn chính là điều bất khả thi.
Hơn nữa, Diệp Liên Tuyết sẽ không bao giờ chấp nhận một cuộc gặp mặt thân mật nào với mục đích như thế cả. Một điều nữa chính là hắn chưa bao giờ đem cô cất vào lồng kính như cách Phó Duật đã nói, hắn còn cầu mong rằng cô chịu ở yên một chỗ đã là điều tốt lắm rồi.
“À, còn một điều muốn nhắc cậu, nhớ việc lần trước chúng ta cùng nói với nhau hay không, chuyện về Thánh thủ danh bất hư truyền?” - Phó Duật đột nhiên bật dậy, anh ta phẩy vạt áo vest, điệu bộ nhắc đến chuyện chính sự đương nhiên sẽ không ngả ngớn nữa.
Quách Thừa Tuyên nghe đến việc đấy, tâm tình vốn đang cảm thấy phiền phức bây giờ lại tập trung hơn hẳn. Phải nói rằng Phó Duật mặc dù tính tình có chút quái gở khiến cho người ta ít nhiều cảm thấy phiền phức thế nhưng tin tức nào mà anh ta đưa ra cũng đều rất thiết thực và chất lượng. Hiện tại là tin tức về Thánh thủ, về người mà Quách Thừa Tuyên dạo gần đây đang nhắm đến.
“Chuyện đấy có tiến triển gì mới sao? Thánh thủ đấy rốt cuộc đã liên lạc được hay chưa?”
“Liên lạc được với Thánh thủ thì có nửa đêm tôi cũng nói với cậu rồi. Không có cách nào liên lạc được đâu, căn bản giống như vị Thánh thủ đấy không sử dụng phương tiện liên lạc ấy, chỉ khi người ta muốn xuất hiện thì sẽ xuất hiện, bằng không sẽ không có cách nào tìm được.” - Phó Duật hơi chau mày nói bởi vì chính anh muốn dùng mọi cách để tìm được cách thức liên lạc với vị Thánh thủ đấy nhưng vẫn hoàn toàn vô vọng.
“Vậy rốt cuộc cậu muốn nói về Thánh thủ là chuyện gì?” - Quách Thừa Tuyên càng mất kiên nhẫn với Phó Duật, biểu tình giống như đang xem những lời anh ta nói thực sự chẳng có chút giá trị nào.
Phó Duật ngược lại cười đầy nham hiểm, cốt yếu những gì anh ta muốn chính là trong lúc Quách Thừa Tuyên không ngờ đến nhất, cho anh biết được thông tin quan trọng nhất.
“Vội vàng thế làm gì? Đã bật mí điều gì đâu sao trông cậu xuống tinh thần mãi thế? Tính tôi xưa nay vẫn hay úp mở như thế để khơi gợi trí tò mò của cậu mà cậu vốn quên rồi sao?” - Phó Duật cười, nụ cười đấy trong mắt của Quách Thừa Tuyên chính là nụ cười thiếu đánh thèm đòn nhất trên đời này.
“Có gì thì nói luôn đi, cậu không bận sao? Đầu tuần sao trông cậu rảnh rang ở đây hết nói nhảm rồi úp mở thế?” - Mặc dù tò mò, Quách Thừa Tuyên vẫn giả vờ như không quan tâm lắm nhưng thật tình chỉ có Phó Duật mới nhìn được hắn đang cực kì quan tâm.
Phó Duật cũng không ấp úng quá lâu vì anh biết rằng một khi Quách Thừa Tuyên không còn đủ nhẫn nại, xác suất rơi xuống từ tầng ba mươi Quách thị xuống của anh cực kì cao.
“Chuyện này liên quan đến cậu, mà cũng không biết là có phải liên quan đến cậu hay không nữa. Nói chung là chuyện cũng không đơn giản lắm đâu.” - Phó Duật bắt đầu nói.
“Là chuyện gì? Úp mở thêm một phát nữa thì gọi cho bố cậu trăn trối lần cuối trước khi đáp đất từ tầng ba mươi đi.” - Quách Thừa Tuyên gằn giọng.
“Dưới trướng Quách thị của cậu có một học viện y dược trứ danh hàng đầu cả nước, hơn nữa còn có một bệnh viện tập trung những y bác sĩ hàng đầu kể cả trên thế giới. Vừa mới tuần trước, tôi tìm hiểu được rằng Thánh thủ đã từng đến bệnh viện, chính xác là đã từng đến lãnh địa của cậu. Điều này không đơn thuần là ghé ngang hay đến thăm chơi mà là đến để chữa bệnh. Nghe đến đây thì thấy thông tin chất lượng chưa? Chuyện xảy ra cũng đã lâu, nhưng Thánh thủ đích thân ra tay phẫu thuật cho ngài Thủ trưởng thành phố theo lời mời, cậu nghĩ liệu chuyện này có đơn giản hay không?” - Phó Duật làm ra vẻ thần bí, đối với tin tức này như đào được vàng càng làm cho anh hứng chí tưng bừng.
Rồi Quách Thừa Tuyên sẽ phải cảm tạ anh vì tin tình báo quá đỗi tuyệt vời này và sẽ trả ơn anh bằng một bữa ăn ở nhà hàng năm sao cùng với vị hôn thê của hắn. Đó chính là những gì Phó Duật dự tính trong đầu, hoàn toàn không phải là ý của Quách Thừa Tuyên.
“Có chuyện này sao? Vậy mà tôi chưa bao giờ nghe đến.” - Quách Thừa Tuyên ngưng trọng, hắn biết được chuyện tháng trước ngài Thủ trưởng nhập viện để làm phẫu thuật, thế nhưng người đích thân ra tay là Thánh thủ thì hắn chưa bao giờ nghe đến.
“Ai bảo sản nghiệp Quách gia quá lớn khiến cho cậu làm này quên kia. Haha, đưa cho cậu gợi ý lớn rồi đấy, khoanh vùng lại thì dễ tìm hơn hẳn. Tôi tin với năng lực của cậu thì tìm ra Thánh thủ là chuyện không khó.” - Phó Duật ngả lưng ra sofa, cực kì hài lòng với chuyện tốt mình mang đến, trong lòng thầm nghĩ 7749 cách để Quách Thừa Tuyên phải tạ ơn anh ta bằng cả trái tim. “Vậy cậu định trả ơn tôi… Ê này! Cậu đi đâu thế?”
Chưa kịp dứt câu, Phó Duật đã thấy Quách Thừa Tuyên cầm theo áo vest lao ra ngoài cửa. Chuyện này là thế nào đây, biết được tin tốt như thế mà Quách Thừa Tuyên chuồn êm sao? Thực sự không thể tin được, kẻ giàu có nhất thành phố này lại chơi trên đầu bạn bè như thế. Phó Duật đỡ trán, mặc dù biết được Quách Thừa Tuyên sẽ phải lâu lắm mới quay lại thế nhưng anh ta vẫn nằm ì xuống sofa, không có dự định rời đi.
Chưa kịp đòi chút chi phí công lao nào mà người ta đã đi mất, Phó Duật tự cảm thấy cuộc đời mình thảm đến như thế là cùng.