Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Bố quyết định sẽ dừng chuyện này ở đây sao? - Bà ta dường như chẳng còn nhớ đến lời cảnh cáo, cứ thế điên cuồng lên tiếng.
Quách Thừa Tuyên nén tiếng thở dài, mọi chuyện sẽ chẳng có gì quan trọng lắm đâu nếu như mẹ của hắn không cố đấm ăn xôi như thế. Rõ ràng chuyện đã qua từ lâu, chẳng một ai muốn nhắc về nó thêm một lần nào nữa cả thế nhưng bằng một cái lý lẽ nào đấy thì Quách phu nhân vẫn khai quật nó lại để thêm mắm dặm muối, chuyện bé đem xé cho to ra.
Quách lão gia tử cũng cảm thấy hình như thân già này của ông bây giờ có hao tổn tâm sức chắc cũng đầu đuôi là vì cô con dâu có một không hai này: “Con còn muốn sao nữa hả? Chuyện không muốn xử lý đơn giản, cứ thích đem nó phóng đại lên cho người ngoài nhìn thấy sao?”
“Trong cái nhà này, bố là người trọng danh dự hơn ai hết. Bố năm lần bảy lượt nói con ầm ĩ thế nhưng lại muốn bỏ qua cho con nhỏ nhà quê này khi chính tay nó lại đang trực tiếp làm chuyện ảnh hưởng đến mặt mũi của Quách gia ta. Con biết là bố thương nó, cưng chiều nó thế nhưng những chuyện cần dùng lý để giải thích thì con nghĩ rằng bố đừng nên thêm vào quá nhiều phần tình cảm.” - Bà ta ra sức phát tiết, mặc cho Quách Thừa Tuyên chỉ muốn đem mặt cất giấu đi.
Mẹ của hắn đã từng là một phu nhân hoàn mỹ, khí chất cao ngạo cùng địa vị khiến cho cả cái thành phố này không một ai sánh bằng bà. Bà đã từng là một người phụ nữ hiền dịu, luôn luôn nhẹ nhàng chỉ bảo hắn đến từng cử chỉ nhỏ nhặt nhất. Thế nhưng ngày hôm nay, để chấp nhặt với một đứa con gái mà bà ta cho là nhà quê, chỉ vì không muốn cô trở thành con dâu của cái nhà này mà toàn bộ sĩ diện cao ngạo đều đem vứt bỏ. Quách Thừa Tuyên muốn can ngăn, nhưng trông thấy mẹ mình như thế, hắn cũng là người đầu tiên sẽ giữ im lặng.
“Chuyện không lớn thì cứ để cho nó không lớn, đã giải quyết xong rồi thì cần gì phải đào nó ra thêm? Con có hiểu cái lý lẽ này hay không hả? Con nói nhiều như thế thì đừng trách bố tại sao lại nặng lời với con.” - Quách lão gia tử cũng không phải là một cái giếng cạn, Quách phu nhân không phải là người khôn ngoan hơn ông, cũng chẳng cần bà ta phải dạy ông thêm bất cứ điều gì.
Một người phụ nữ trung niên mang tiếng là vì đứa con trai tài phiệt của mình mà không màng đến hình tượng phu nhân quyền quý để ngăn cản hôn nhân chênh lệch này liệu có đáng hay không?
“Mẹ! Đủ rồi! Thật đấy! Chuyện không lớn, mẹ nên nghe lời ông nội đi!” - Quách Thừa Tuyên mặc dù trong lòng không giấu được bực bội nhưng vẫn cố hết sức để lựa lời nói với mẹ mình, hắn hiểu mẹ mình hơn ai hết. Nếu Quách phu nhân cho rằng hắn là một kẻ phản nghịch, trực tiếp đối đầu lại chính mẹ ruột của mình thì hắn nghĩ kể cả hắn, ông nội hắn hay bố hắn cũng chưa chắc sẽ giữ nổi mẹ hắn.
Quách phu nhân nhận được sự không đồng thuận như thế tất nhiên sẽ không bao giờ chịu ngồi yên, nhất là khi đứa con trai mà bà nhất mực bảo vệ lại đang đứng lên nói tốt cho đứa con dâu từ trên trời rơi xuống mà bà ghét cay ghét đắng.
“Con đừng có để bị con nhỏ này lừa gạt, Thừa Tuyên, con nói đi, con cũng cực kì chán ghét hôn sự này với cô ta mà. Mẹ biết con nhiều công nhiều việc, bận rộn đến chẳng có thời gian gì để nghỉ ngơi, mẹ vì thương con, lo cho con nên mới muốn giảm bớt gánh nặng của con xuống. Hơn ai hết, mẹ rất hiểu rằng con chưa bao giờ muốn rước phiền phức về phía mình cũng như là suốt ngày đi theo sau để dọn bãi chiến trường do cô ta tạo ra.” - Quách phu nhân lên tiếng nỉ non, giống như là đang cố kéo Quách Thừa Tuyên về phe của mình.
Nhưng hắn lại chẳng nói gì thêm, càng không dám giương mắt lên nhìn thẳng, đối với hắn, chỉ cần mọi chuyện yên ắng diễn ra theo đúng như dự định của hắn thì đấy hẳn là một ân huệ lớn nhất rồi.
“Tại sao không một ai trong cái nhà này hiểu cho tôi! Rốt cuộc thì tôi làm gì sai kia chứ? Đứa con gái nhà quê này từ ngày vào Quách gia đã làm nên được cái chuyện tốt gì chưa hay suốt ngày chỉ biết vòi vĩnh con trai tôi phải đi xử lý công chuyện cho nó? Tôi muốn bảo vệ con trai tôi là sai sao? Tôi muốn dẹp hết phiền phức cho cái nhà này là sai sao? Bây giờ nó đánh người ta, về sau nó sẽ còn làm thêm cái gì nữa?” - Bà ta gào lên bằng chất giọng khàn đặc trong cổ họng, tất cả người hầu trong nhà dường như chẳng ai dám thở mạnh một hơi nào.
Đây không phải là chuyện gì quá xa lạ nhưng đây hẳn là lần đầu tiên Quách phu nhân nói ra những lời như thế này. Quách lão gia tử và Quách Thừa Tuyên vẫn yên lặng đỡ trán, thực sự thì nếu bây giờ hai người họ có nói gì thêm chắc chắn Quách phu nhân vẫn sẽ càng điên cuồng hơn nữa. Và đây chắc chắn là điều mà không một ai mong muốn.
Diệp Liên Tuyết yên lặng suốt từ nãy cho đến giờ, cô nhìn người của Quách gia đang đấu đá lẫn nhau vì chút chuyện cỏn con của mình mà trong lòng lặng thinh chẳng biết nên nói điều gì. Cô biết ngoài Quách lão gia tử ra thì cái gia đình này chẳng có một ai xem trọng cô, nhưng để mà nói ra những lời tệ hại như Quách phu nhân thì cô thật không ngờ. Những lời lẽ tệ nhất có lẽ chỉ là như thế này thôi.
Và thế là Diệp Liên Tuyết chỉ biết cắm cúi gõ gõ gì đấy vào điện thoại, thật nhiều, thật nhiều, giống như là muốn phát tiết hết. Và những lúc như thế này, cô ao ước biết bao mình có thể nói được, để nói thẳng thắn hết tất cả những gì mình đang nghĩ trong lòng chứ không phải cố gắng truyền đạt lại nó bằng một cách gián tiếp như thế này.
Quách Thừa Tuyên đón chiếc điện thoại chứa đầy văn bản của Diệp Liên Tuyết, hắn đọc lướt qua một lượt, khẽ chau mày nhìn cô. Chỉ thấy rằng Diệp Liên Tuyết từ đầu đến cuối vẫn cực kì thản nhiên bình đạm, và hắn biết rằng tuy bên ngoài cô không bày ra bất cứ biểu cảm gì dư thừa nhưng nội tâm cô vẫn đang cực kì suy nghĩ về điều đấy.
Có hay không tất cả những chuyện xảy ra ngày hôm nay là một sự sỉ nhục to lớn đến với nhân phẩm và danh dự của cô? Những lời phiến diện mà mẹ hắn đã nói, những suy nghĩ của cô viết thành dòng muốn gửi đến những người ngồi ở đây nữa. Quách Thừa Tuyên tâm tình phức tạp, chẳng biết phải làm gì để cố gỡ rối chuyện này.