Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Biết là có vẻ rất khó tin nhưng cậu buộc phải tin đi vì đây là tất cả những thông tin mà tôi tìm được với dộ xác thực cao nhất rồi đấy!” - Phó Duật chưa từng nhìn thấy Quách Thừa Tuyên bất ngờ đến mức này bao giờ, có lẽ là hắn đang sốc lắm. Chuyện này nằm trong tưởng tượng của Phó Duật bởi vì chính anh ta khi điều tra ra chuyện này cũng sốc không kém.
Quách Thừa Tuyên day trán, hắn đặt xấp tài liệu trên tay xuống bàn, suy nghĩ điều gì đấy chẳng rõ nhưng ai nhìn vào cũng đều có thể nhìn thấy được hắn đang cực kì xuống tinh thần.
Ra là từ trước đến nay vẫn chính là hắn luôn chủ quan, tin lời ông nội rằng gia đình của Diệp Liên Tuyết là một gia đình nông thôn kiểu mẫu bình thường và chẳng việc gì phải tốn công điều tra cả. Và rồi bây giờ những gì trước mắt đã thực sự khiến cho Quách Thừa Tuyên phải bất ngờ.
Gia đình của cô đúng thật là không có gì bất thường để phải đi vào điều tra thật cặn kẽ, thế nhưng điều này không bao gồm nghĩa là bản thân Diệp Liên Tuyết cũng bình thường như thế.
“Trước đó Diệp Liên Tuyết đã từng theo học y thuật từ nhỏ, được dạy dỗ bởi một vị lão sư ở vùng quê. Mặc dù là một người vô danh nhưng y thuật của ông ta cực kì đáng nể, thường xuyên được các bác sĩ y khoa hiện đại tìm đến để học hỏi.” - Phó Duật bàn luận, trên vẻ mặt chẳng còn sự ngả ngớn ban đầu, anh ta đang cực kì chú tâm vào công việc này.
“Diệp Liên Tuyết là học trò của ông ấy, thảo nào…”
Quách Thừa Tuyên lên tiếng cảm thán, dường như hắn cảm nhận được bấy lâu nay hắn luôn xem thường cô, bây giờ khi biết được cô là một người có hành tung thâm tàng bất lộ, những sự xem thường ấy tự dưng biến thành trò cười.
“Vị lão sư đấy có tổng cộng 4 học trò, Diệp Liên Tuyết là người học trò nhỏ nhất, 3 người còn lại tôi nghĩ là cậu cũng từng biết qua đấy.”
Quách Thừa Tuyên ngẩng đầu lên khi nghe thấy Phó Duật nói rằng hắn biết được đồng môn của Diệp Liên Tuyết. Không đợi anh ta nói thêm gì, Quách Thừa Tuyên vội lật tìm trong đống tài liệu dày cộm mà anh ta đưa ra.
Những cái tên cùng với thông tin đính kèm trên đấy bất giác phải khiến đôi đầu mày của Quách Thừa Tuyên xoắn tít lại.
“Lục Nghị Thành - luật sư phong vân trăm trận trăm thắng, một vị đại luật sư có tiếng vang và tên tuổi được ấn định trong giới luật gia nước ta. Anh ta từng là học trò của vị lão sư kia trước khi đổi hướng sang học luật. Nghe đâu từ sau vụ quay xe này thì lão sư kia cũng đã đuổi anh ta, không còn quan hệ thầy trò. Người này là người anh đồng môn nhỏ nhất của Diệp Liên Tuyết.” - Phó Duật thao thao bất tuyệt với những gì anh ta tìm được, cảm tưởng như đây là bộ phim gia đình đầy drama nhất mà anh ta đã từng tìm hiểu qua.
“Lục Nghị Thành… vụ kiện kia… thảo nào…”
Quách Thừa Tuyên lẩm bẩm, hắn xâu chuỗi toàn bộ sự việc để rồi nhận ra nó vốn đã rành rành ra như thế, chỉ là hắn không chịu đào sâu vào mà thôi.
“Lần trước Diệp Liên Tuyết xảy ra xô xát với người hầu của Bạch gia, suýt chút nữa là bị kiện, chính là Lục Nghị Thành đã ra tay giúp đỡ mọi chuyện…”
“Cậu nói sao? Diệp Liên Tuyết đã từng gặp qua Lục Nghị Thành rồi mà cậu vẫn không phát giác ra à? Quách Thừa Tuyên! Cậu thật sự là ngốc hết thuốc chữa, cậu nhờ tôi chạy ngược chạy xuôi, chạy đôn chạy đáo để tìm kiếm cả đống bằng chứng để rồi cái nằm ngay phía trước mặt cậu lại chẳng thèm để tâm đến.”
Quách Thừa Tuyên day day trán, nếu hắn mà biết được chuyện đơn giản như thế thì hắn đâu cần thiết phải nhờ đến Phó Duật làm gì đâu. Đôi khi ta cần phải đi hết một vòng tròn lớn để quay trở về nơi bắt đầu và nhận ra đó chính là đích đến.
“Tiếp tục đi! Người thứ hai tôi nghĩ là cậu càng không xa lạ nữa. Phong Dã Thiệu - giáo sư ở học viện của cậu. Người này là người anh lớn thứ hai của Diệp Liên Tuyết, học y và theo y thuật từ nhỏ, theo học tiếp lên trở thành vị giáo sư ngành y trẻ tuổi nhất cả nước. Người này hiện chỉ chú trọng vào việc giảng dạy, thỉnh thoảng vẫn đến bệnh viện để làm việc, chữa bệnh, phẫu thuật,…” - Phó Duật huyên thuyên trong lúc Quách Thừa Tuyên đang đọc kĩ những hồ sơ mà anh đưa ra.
Gượm một chút, Phó Duật lại nói tiếp: “À! Còn cái người vào đêm hôm trước cùng ra ngoài với Diệp Liên Tuyết để bị chụp trộm chính là Phong Dã Thiệu đấy. Đừng ghen tuông làm gì, họ là anh em đồng môn cả haha.”
Đối với Phong Dã Thiệu, Quách Thừa Tuyên thật tình cũng chẳng có ý kiến gì. Hắn từng gặp qua người này một vài lần ở những cuộc họp cấp cao ở học viện. Người này đúng thật là trẻ tuổi tài cao, rất được khen ngợi. Hơn nữa hắn cảm thấy rằng việc Diệp Liên Tuyết qua lại với các sư huynh cũng là chuyện cực kì bình thường, hay là cô sợ hắn nghĩ rằng cô đang gây chuyện phiền phức nên mới không nói?
Nghĩ đến đây, Quách Thừa Tuyên cảm thấy mình càng ngày càng cứng nhắc… Thật là giống ông và bố!
“Người cuối cùng, anh lớn của Diệp Liên Tuyết và cũng là người duy nhất tôi không tìm được một chút thông tin gì. Chỉ biết đây là người giỏi nhất trong số bốn học trò của lão sư kia, tên là Kỷ Thương, còn lại không đào ra được bất kì thông tin gì. Người này không ở lại quê hương cùng với sư phụ, cũng không ở thành phố này, có khi là đang sống ở nơi khác…”
Người tên Kỷ Thương này kì thực khiến cho Phó Duật đau đầu không thôi. Những người kia thì chẳng sao chỉ riêng người này lại có hành tung cực kì bí ẩn. Anh ta suy nghĩ mãi không thôi, nếu như đã có y thuật cao siêu như thế, là người giỏi nhất trong số các môn đệ thì việc gì phải mai danh ẩn tích thế này?
Đột nhiên Quách Thừa Tuyên như nghĩ ra điều gì đấy, hắn nhìn chằm chằm vào số thông tin cực kì ít ỏi của người tên Kỷ Thương này, linh tính mách bảo hắn một điều gì đấy cực kì liên quan đến việc mà bấy lâu nay hắn vẫn luôn điều tra.
“Phó Duật, cậu có nghĩ rằng học trò của vị lão sư này một trong số họ là Thánh thủ hay không?”
Đến bây giờ Phó Duật mới vỡ lẽ, anh ta đào tìm trong đống tài liệu rải đầy khắp mặt bàn một chút manh mối xác thực.
“Dựa theo như tôi tìm hiểu được thì Thánh thủ là một người còn ở độ tuổi rất trẻ, không thể nào là lão sư kia được. Vậy nên chúng ta khoanh vùng lại hậu duệ của ông ấy. Thánh thủ có thể là nam hoặc nữ, nhưng nếu là nữ thì xác suất rất cao là phu nhân nhà cậu, điều này không khả thi. Còn lại ba người, tôi càng nghi ngờ về cái tên Kỷ Thương này… Thực sự có gì đấy khiến tôi có linh cảm rất mãnh liệt với cái tên này.”
“Tôi cũng nghĩ giống như cậu, nhưng vừa rồi lần cuối cùng Thánh thủ xuất hiện chính là làm phẫu thuật tại bệnh viện của tôi. Nếu vậy thì Kỷ Thương hẳn cũng đang ở đây sao?”
“Chuyện này…” - Phó Duật vừa nãy còn cực kì hứng chí như sắp phát hiện ra một điều gì đó vĩ đại nhưng bây giờ lại giống như đèn dầu sắp tắt, những ý nghĩ vừa rồi cũng mờ nhạt hẳn.
Chuyện tưởng như đã gần sáng tỏ, hai người tưởng chừng sắp nắm được chân tướng thì một lần nữa lại rơi vào ngõ cụt. Cả hai nhìn chằm chằm vào hồ sơ của Kỷ Thương, không hình ảnh, không có thêm bất kì thông tin nào khác, dự cảm trong đầu cũng đã tắt ngóm từ lâu.