Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 29: Cảnh tượng kia thảm đến nỗi không nỡ nhìn
“Của cải phi nghĩa ở đâu ra cơ chứ?” Tô Phương Dung chỉ cười cười.
Thấy cô không chịu nói, Phú Quý cũng không gặng hỏi mà chỉ lấy một ngón tay chọc chọc trán cô: “Cô đó, rảnh rỗi không có việc gì làm thì lo mà trang điểm đi, đừng có để mình trông như nữ sinh vậy chứ! Nói cho cô biết này, dù rằng cánh đàn ông không nói gì nhưng ai lại không thích một người con gái hiên thục, gợi cảm chứ?”
Tô Phương Dung nháy mắt với anh ta, trêu chọc: “Anh nói thế là dựa trên kinh nghiệm cá nhân đấy hả?”
Phú Quý thích ý nhướng lông mày lên: “Nói cho cô biết, tôi có nhiều kinh nghiệm lắm đó!”
“Ôi! Thất lễ, thất lễ rồi!”
“Hừ, sau này cô phải học nhiêu thêm một chút, biết chưa!”
Vào giờ nghỉ trưa, hai người xuống tầng, chuẩn bị đến cửa hàng điện thoại một chuyển.
Phú Quý in ra một loạt nhãn hiệu điện thoại rôi so sánh tính năng của chúng, rồi đưa cho cô trước khi vào thang máy: “Này, cho cô đấy”
Tô Phương Dung nhận lấy, đuôi lông mày của cô hơi run rấy: “Có cần phải làm bài bản thế này không?”
“Gô thì biết cái gì!” Phú Quý liếc cô một cái rồi nói: “Cô là kiểu người dùng một cái điện thoại hơn trăm năm cũng không chịu đổi! Giờ cô chịu chỉ tiên thì phải chọn cái nào vừa đẹp, vừa có tính năng tốt, giá tiền phải ổn nhưng cũng phải hữu dụng nữa! Mấy cái mục phía trên là một số dòng máy tôi chọn đó, cô xem xem có ổn không?”
Thấy anh ta nhiệt tình như thế, Tô Phương Dung cũng không tiện cô phụ ý tốt này nên cô đành đứng vào một góc, nghiêm túc suy xét.
Cửa thang máy mở ra, một đám người bước vào, bấy giờ có vẻ khá chật chội.
Lúc này, Phú Quý dùng tay nhẹ thúc cô rồi hướng mặt về phía trước, chu môi mà nói: “Phía trước có một anh đẹp trai, đúng kiểu tôi thích”
Tô Phương Dung cao một mét sáu lăm, đứng cạnh Phú Quý cao mét tám trông lùn như chỉ còn một mẩu nhỏ. Lúc cô ngẩng đầu lên thì chỉ thấy phía trước đen nghịt toàn ót là ót nên cô không biết anh ta đang nói đến ai.
“Ở đâu?” Cô thấp giọng hỏi.
Phú Quý mê mẩn nheo lại cặp mắt thon dài, khẽ nâng cằm lên: “Kia kìa, cải người đang mặc áo thun Armani đói”
Tô Phương Dung cố nhón mũi chân lên xem, đúng lúc này, thang máy lại dừng lại.
Cửa thang máy bật mở, một vài người bước ra ngoài. Trong phút chốc đó, Tô Phương Dung nhìn thấy một bóng hình quen thuộc, cô sửng sốt tột cùng. Lúc cô muốn nhìn kĩ lại một lân nữa thì cửa thang máy đã đóng.
Cô vội bước lên phía trước, cật lực ấn nút mở cửa.
“Phương Dung?” Phú Quý tò mò hỏi: “Sao thế?”
Tô Phương Dung lặng im không đáp, đợi khi cửa mở, cô lập tức vọt ra ngoài.
Trên hành lang sớm đã không còn hình bóng kia.
Cô đứng sững tại chỗ như một pho tượng, ánh mắt cô mờ mịt, mất đi tiêu cự.
Là anh ta ư?
Hay, hay đó chỉ là một người có bóng lưng giống anh ta thôi?
Tô Phương Dung nhíu chặt đầu lông mày, dù đã qua năm năm nhưng nỗi đau này trong cô vẫn không thể bị thời gian gột rửa.
Chuyện này như mở ra một cái chốt trong lòng cô, mà một khi cái chốt đó bị mở thì cô chỉ còn cảm thấy đau nhức thấu tâm can.
“Phương Dung!” Phú Quý lo lắng đi ra với cô, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hơi tái của cô mà nói: “Cô không sao chứ? Trong người có chỗ nào không thoải mái ư?”
Một lúc lâu sau, Tô Phương Dung mới xoay người, cố giữ vững tinh thần mà cười yếu ớt với anh ta: “Đi nhanh nào, tôi mong được có điện thoại mới lắm rồi đây.”
Cô vội bước vào thang máy, kể từ khoảnh khắc đó, lòng cô không còn bình tĩnh nữa.
Bởi vì giữa đường xảy ra chuyện nên lúc chọn điện thoại Tô Phương Dung cũng không yên lòng, cuối cùng vấn nhờ Phú Quý giúp cô chọn một cái vừa hợp với túi tiền, vừa có nhiều lợi ích thực dụng. Tô Phương Dung dứt khoát thay số điện thoại luôn, miễn cho Lý Việt Bách lại gọi đến quấy rối.
Điện thoại đang đặt trên bàn bỗng reo vang.
Tần Lệ Phong ngẩng đầu nhìn thoáng qua rồi tiện tay bắt điện thoại, nhưng không lên tiếng.
Đầu bên kia truyền đến tiếng hít thở nặng nề, xen kẽ một giọng rên đứt quãng của đàn ông, có vẻ như ông ta đang… thủ dâm.
Ánh mắt của Tân Lệ Phong lạnh đi vài phần, sắc mặt anh cũng trở nên rất khó nhìn, đốt ngón tay năm chặt lấy điện thoại dần hiện lên màu xanh trắng.
“A..” Người đàn ông kia sắp đạt tới cao trào, gã hô lên: “Tô Phương Dung… Tôi nhất định…
nhất định sẽ có được cô… Tôi xem trọng người phụ nữ nào, thì… thì tôi nhất định sẽ chiếm được người đó …”
Sau tiếng gầm rú cuối cùng, hình như ông ta đã…
Tần Lệ Phong ném điện thoại lên tường, “đùng” một cái, ngay lập tức nó đã vỡ tan tành.
Anh nổi giận đùng đùng đứng dậy, cặp mắt anh bừng lên lửa hận, phát ra hơi lạnh bức người.
Thế mà tên Lý Việt Bách chết tiệt lại để anh nghe cái thứ chết dẫm này!
Tần Lệ Phong là loại người có thể điều chỉnh cảm xúc của mình rất tốt nhưng mà giờ này phút này, anh chỉ hận không thể giết ông ta!
Anh híp mắt đứng trước cửa sổ, khi lửa giận dần lui thì anh mới bình tĩnh trở lại.
May mà anh đã lấy đi điện thoại của Tô Phương Dung, bằng không thì giờ người nghe phải thứ dơ bẩn này sẽ là cô rồi.
Tần Lệ Phong chậm chạp châm lửa đốt một điếu thuốc rồi hút một hơi, sương khói mờ nhạt dần tràn ngập con ngươi đen nhánh của anh.
Anh rất thân với Tô Phương Dung, dựa theo quan sát của anh thì cô không phải kiểu người trải đời nhiều. Nghĩ vậy, đột nhiên anh lại cảm thấy may mắn, may mà sự thuần khiết của Tô Phương Dung vẫn chưa bị vấy bẩn.
Sau khi nghĩ như thế, mọi sự tức giận trong anh đều đã tan biến.
Sau khi dí điếu thuốc đã cháy hết một nửa xuống gạt tàn, anh xoay người, ấn vào chiếc điện thoại nội bộ trên bàn: “Cho gọi giám đốc Tiêu.”
Chỉ chốc lát sau, Tiêu Bảo Lộc đã vào tới nơi.
“Tổng giám đốc, anh cho gọi em có việc gì thế?”
Tiêu Bảo Lộc ngồi xuống, anh ta thấy vẻ mặt của người đàn ông ngồi đối diện tối tăm, phiền muộn, hơi thở quanh người anh cũng cực kỳ âm u, như đang có một tầng mây đen quấn quanh vậy.
Tần Lệ Phong nghiêng người dựa vào lưng ghế, khuôn mặt nhìn nghiêng của anh trông lại sâu sắc đến lạ.
Anh nặng nề cất lời: “Ở bên ngoài cậu có quan hệ thân thiết với một số người coi trọng nghĩa khí nhỉ?”
Tiêu Bảo Lộc nhướng mày, đương nhiên anh hiểu ý tứ trong lời nói của Tần Lệ Phong: “Em có một vài mối quan hệ không tồi cho lắm”
Tần Lệ Phong xoay người, mặt đối mặt với anh ta: “Tôi muốn mượn chút sức của bọn họ”
“Mượn chút sức?” Tiêu Bảo Lộc bắt đầu thấy thú vị, không biết là chuyện gì lại có thể làm cho người anh cả cuồng công việc của anh ta tạm ngừng lại mà xử lý ân oán cá nhân.
“Có người động đến anh à, hay là anh động chạm đến ai? Sao mà anh lại tự nguyện dùng thủ đoạn trước giờ anh vẫn luôn khinh thường để giải quyết vấn đề thế?” Tiêu Bảo Lộc tò mò chết đi được, bắt đầu hỏi dồn hỏi dập.
Ánh mắt của Tần Lệ Phong lại càng thêm lạnh lẽo, khóe môi anh nâng lên một độ cong tàn nhẫn: “Có người muốn chết nên tôi tiên người đó một đoạn đường.”
Tiêu Bảo Lộc hít một ngụm lớn hơi lạnh: “Ai mà lại đui mù thế?
Tần Lệ Phong liếc anh ta: “Lý Việt Bách”
“Ông ta?” Tiêu Bảo Lộc buồn cười hỏi: “Tên đàn ông trung niên háo sắc kia ấy hả? Ông ta làm gì anh? Hay là vì chuyện hợp đồng?”
Sắc mặt Tần Lệ Phong lại càng khó nhìn hơn, đôi tay đang gác trên bàn của anh siết chặt, nhưng cung cách nói chuyện vẫn rất trầm ổn: “Tôi chỉ muốn cho ông ta nghỉ ngơi vài ngày thôi.”
Tiêu Bảo Lộc hiểu ý anh, cười nói: “Không vấn đề gì, anh muốn cho ông ta nghỉ bao lâu cũng được.”
Hai ngày nay cuộc sống của Tô Phương Dung rất yên bình, điều duy nhất mà cô cần phải lo nghĩ là mãi mà chủ trọ vẫn chưa liên lạc với cô. Nếu chủ trọ mới muốn cô phải rời khỏi đây ngay thì cô sẽ rơi vào thế bị động, không kịp trở tay.
Sáng sớm, Phú Quý và Tô Phương Dung tới đài truyền hình để gặp người phụ trách mảng quảng cáo để chế định một bản mới rồi gửi về tổng bộ .J.L. theo kế hoạch Khách sạn có kế hoạch quảng bá mới, đây cũng là công việc làm hai người bận rộn suốt mấy ngày nay.
Đến giữa trưa, sau khi trở lại công ty, Phú Quý mới tranh thủ lấy gương trang điểm ra thoa ít kem chống nắng, mở miệng oán trách: “Đáng ghét thật đó, tôi ghét nhất là phải đi đàm phán công việc lúc trời nắng! Phơi nắng một tí là tôi đen hẳn đi một tông!”
Tô Phương Dung cười đáp: “Dù có đen thì anh vẫn đẹp”
Phú Quý phốc một tiếng, cười: “Cô đó, cái miệng nhỏ ngọt ngào này của cô càng ngày càng làm người ta yêu thích”
Lúc hai người đang cười nói, một người đồng nghiệp vội vàng phi vào: “Tin nóng, tin nóng! Tối hôm qua giám đốc Lý của Duyệt Lai bịu người ta cưỡng bức rồi”
Lời vừa ra khỏi miệng, mọi người đã xôn xao hẳn lên.
“Thật hay giả thế?!”
“Giám đốc Lý? Giám đốc Lý của Duyệt Lai đấy ư? Ôi trời!”
Tô Phương Dung nghẹn họng trân trối, cô không tưởng tượng nổi cảnh ông ta bị người ta cường bạo…
Sau khi tưởng tượng một lúc, cô không khỏi rùng mình.
Phú Quý bên cạnh cười đến run cả người: “Ai có khẩu vị nặng thế? Nuốt trôi được lão già khô quất như vậy luôn!”
Người nọ thần thần bí bí đáp: “Hình như do hôm qua ông ta uống khá nhiều rượu, động chạm đến một người có máu mặt, thế là ông ta bị mang đi khi tiệc chưa kết thúc luôn! Ngày hôm sau, lúc được người ta phát hiện, ông ta đang nằm trần truồng trong một cái hẻm nhỏ, chậc chậc chậc…
cái cảnh tượng kia thê thảm đến mức không nỡ nhìn luôn!
Tin này là một tin lớn, mọi người đều nhiệt liệt bàn tán.
Lý Việt Bách thích nhất kiểu người ngây thơ vừa bước chân vào xã hội, vừa có tuổi trẻ lại vừa có sự đoan trang. Ai ai cũng căm ghét ông chú ngoài mặt thì tỏ ra hào hoa phong nhã nhưng thật ra lại là một tên dê xôm này.
Cuối cùng mọi người đều nhất trí rằng, người kia đã trừ hại cho dân.
Tô Phương Dung liếc chiếc điện thoại mới trên bàn, khẽ nhướng đôi lông mày.
Cô vừa mới nói với Tần Lệ Phong chuyện mình bị Lý Việt Bách quấy rối, không lâu sau thì xảy ra chuyện này.
Đây… đều chỉ là trùng hợp thôi ư?
Bấy giờ, Phú Quý thong thả nói: “Gì mà người có máu mặt chứt Theo tôi thấy, chắc là tên Lý Việt Bách kia đã đụng đến người không nên dây vào, cho nên mới bị trả thù đấy! Có trách thì phải trách ông ta sống quá thô bi!”
Tô Phương Dung nghe vậy, hàng lông mi dày khẽ chớp.
Người không nên dây vào…
Điện thoại đang đặt trên bàn reo lên, cô điều chỉnh lại cảm xúc rồi bắt máy.
“Xin chào, phần bổ sung…”
Đầu kia điện thoại truyền đến một giọng nam trầm lạnh nhạt nói: “Lên đây”
Giọng nói bá đạo, không cần biết đúng sai phải trái này, ngoại trừ là của tổng giám đốc Tân thì còn có thể là của ai cơ chứ?
Tô Phương Dung thở dài, buông điện thoại đứng dậy: “Phú Quý, tôi ra ngoài làm chút việc.”
Cô lập tức lên tầng hai mươi chín, gõ rồi mở cửa phòng tổng giám đốc. Tần Lệ Phong đứng trước cửa sổ sát đất đưa lưng về phía cô, có thể thấy lờ mờ đường cong cơ bắp rắn chắc sau lưng anh dưới lớp áo sơ mi trắng. Hai tay anh tùy ý đút vào trong túi, quanh thân bao trùm một loại khí chất lạnh lẽo.
“Tổng giám đốc Tân” Cô cẩn trọng bước lên phía trước.
Tần Lệ Phong quay đầu lại, anh dùng ánh mắt đạm mạc liếc cô rồi chậm rãi thu hồi, không đáp lời.
Tô Phương Dung không nghe thấy anh phân phó gì thì chỉ dám tại chỗ chờ, bầu không khí dần trở nên xấu hổ. Thỉnh thoảng cô lại liếc nhìn anh, thầm đoán trong lòng lí do anh gọi cô tới đây.
Sau đó anh xoay người, quay lại ngồi trước bàn làm việc, mắt anh ngừng lại ở khuôn mặt đầy nghỉ ngờ của cô.
“Cô sẽ là người phụ trách việc liên lạc với bên Duyệt Lai và bắt tay vào làm dự án mới”
Câu nói này làm Tô Phương Dung kinh ngạc không thôi.
Cô không thể tin nổi mà chỉ vào bản thân: “Tôi”
Tần Lệ Phong gật đầu: “Đúng, là cô đó.”
“Nhưng, nhưng tôi chỉ là một người mới, tôi còn chưa qua được kì thực tập nữa. Tại sao anh lại chọn tôi cơ chứ?”
Tần Lệ Phong mím môi, chậm rãi đáp: “Tổng giám đốc mới của Duyệt Lai chỉ đích danh cô, muốn cô hợp tác.”