Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Nếu không phải tại cô thì tôi sẽ không tin điều đó là sự thật…”
Cao Anh Quân nhẹ giọng đáp lời, nhớ lại lần cô say xỉn, chính miệng cô đã nói ra tên bạn trai là Lăng Khôi và điều đó làm anh tin những gì có trong bức ảnh là sự thật, anh đã rất khó chịu vì điều đó.
Nhưng Nguyệt Hương Lan lại không nhớ gì cả, cô hoàn toàn không hiểu lời anh nói có nghĩa gì nhưng nhìn thái độ buồn bã đó, chắc có lẽ cô đã nói gì đó khiến anh phải suy nghĩ.
“Do tôi sao? Nhưng là khi nào, tại sao tôi không nhớ gì vậy?”
Nguyệt Hương Lan thật sự rất tò mò không biết lúc đó cô đã nói gì, từ khuôn mặt lãnh đạm chuyển sang giận dữ rồi lại hạ nhiệt khiến cô không kịp phản ứng, đành buộc miệng nói ra câu hỏi trong lòng.
Nhưng Cao Anh Quân lại không muốn đến chuyện đó, anh nhíu mày lên tiếng.
“Chuyện đó không quan trọng, tôi đến đây là muốn cô cùng tôi trở về để giải quyết chuyện ở nhà, gia đình tôi đang mang cô ra để bàn xán, nói lời không hay đó!”
Cao Anh Quân vừa định nắm tay cô thì Nguyệt Hương Lan liền rút lại khiến anh rất ngạc nhiên, Nguyệt Hương Lan thẳng thừng từ chối.
“Xin lỗi nhưng tôi không thể trở về cùng anh được, tôi mong anh có thể thay tôi gửi lời xin lỗi với tất cả mọi người, có gì tôi sẽ nói sau!”
“Cô nghĩ chuyện gì cũng chỉ cần xin lỗi là xong sao? Cô có phải đồ ngốc không vậy, hay là cô muốn ở đây cùng với tên Lăng Khôi đó hẹn hò?”
Nguyệt Hương Lan vừa định cất bước rời đi thì đã bị câu nói của anh kéo lại, nghe anh nhắc đến Lăng Khôi, cô liền xoay người lại nhìn anh mà lên tiếng.
“Chuyện này thì liền quan gì đến cậu ấy? Anh đừng lôi người khác vào chuyện của chúng ta được chứ?”
“Xem ra, cô bênh bạn trai thật rồi!”
“Cái gì?”
Nguyệt Hương Lan ngơ ngác không hiểu lời anh nói.
Cao Anh Quân vừa định lên tiếng nói thêm thì từ phía sau, giọng nói của Lăng Khôi đã thành công tách hai con người một nam một nữ ra khỏi nhau.
Nguyệt Hương Lan dù rất muốn hỏi thêm nhưng cũng không thể để Lăng Khôi đợi lâu, chỉ đành nhắm mắt lướt qua người anh đi đến chỗ Lăng Khôi rồi cùng rời đi.
Cao Anh Quân im lặng nhìn cô cùng Lăng Khôi rời đi mà lòng đầy rối bời, tay châm ngòi một điếu thuốc rồi rít một hơi, một mình thang lang trên con phố ít người qua lại, anh dừng lại một con sông gần đó, lặng nhìn dòng nước tĩnh lặng, ánh trăng của màn đêm lại đang chiếu rọi xuống mặt nước tạo ra một khung cảnh bình yên.
Đã rất lâu rồi anh mới cảm thấy yên ổn đến như vậy, suốt ngày tối đêm chỉ toàn cho việc trên công ty mà bỏ bê thời gian còn lại, chỉ biết cấm đầu vào những dòng chữ và con số vô cảm mà từ lâu anh đã cho rằng điều đó là cần thiết hơn cả tình yêu.
Nhưng cho đến ngày hôm nay, anh mới nhận ra mình đã sai một lần, anh thật sự đã yêu cô từ khi nào mà không hay biết, anh không thể nhìn cô ở bên cạnh người đàn ông khác mà không phải là anh.
Chỉ cần nhìn thấy cô ở cạnh người khác là lòng anh lại nổi lên cơn ghen tức, khó chịu mà chỉ muốn kéo Nguyệt Hương Lan về bên mình, lặng nhìn dòng sông yên ắng, anh lại có thêm một chút thời gian để suy nghĩ và xem xét về chuyện tình cảm này.
“Yêu cô còn khó khăn hơn việc làm trên công ty nữa, mình phải làm sao để khiến cô ấy không tức giận đây chứ, mình không biết nên nói gì ngoài những chuyện liên quan đến những bức ảnh tai tiếng đó…”
Trước giờ anh luôn là người khô khan không khỏi nói lời ngọt ngào, chỉ như một khúc gỗ khô mà đâm đầu vào những công việc mà quên đi những thứ đặc biệt như tình yêu.
Nhưng vì anh thấy lúc đó là chưa cần thiết nhưng bây giờ có lẽ anh nên thay đổi rồi.
Nguyệt Hương Lan sẽ không thể ngừng khó chịu khi anh chỉ toàn dùng những câu giống như đang tra hỏi nhân viên được.
Những điều này khiến anh thật sự thấy rất khó khăn, vò đầu bứt tai cũng khó mà nghĩ ra được…
Mặt khác, Nguyệt Hương Lan sau khi đã trở về bệnh viện thì vẫn không ngừng nghĩ đến vẻ mặt tức giận của Cao Anh Quân, nhìn anh như vậy làm cô vừa lo vừa sợ, không biết chuyện gì đã xảy ra mà anh lại lớn tiếng với cô như vậy.
Nhìn ngón áp út không có chiếc nhẫn cưới quen thuộc, Nguyệt Hương Lan lại cảm thấy có chút trống trải trên ngón tay, vì đã đeo nó suốt một khoảng thời gian nên khi tháo ra, cô có cảm giác không quen được điều này.
Lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh đi ra ngoài hành lang nhìn về bầu trời đêm, nơi ánh trăng đang dùng ánh mắt nhỏ bé chiếu rọi cả một hành lang của bệnh viện, Nguyệt Hương Lan thở dài, cô cúi đầu trầm tư suy nghĩ.
“Không lẽ chỉ vì mình đột ngột bỏ đi lại khiến anh ấy tức giận đến như vậy? Nhưng chuyện bạn trai là sao? Mình làm gì có người yêu, mình chỉ yêu mỗi anh ấy thôi mà…”
Nguyệt Hương Lan càng nghĩ lại càng thấy khó hiểu, dù rất muốn đi tìm anh hỏi cho ra lẽ nhưng lại không biết hiện giờ anh đang ở đâu, chỉ có thể nhìn lên ánh trăng mà nói lời trong lòng.
Cả đêm dường như cả hai đều mất ngủ, không ai có thể ngủ yên giấc trong chính suy nghĩ và tình cảm của bản thân.
Nguyệt Hương Lan thẫn thờ ngồi trên ghế nhìn người đàn ông trung niên nằm trên giường bệnh, ba cô vẫn chưa tỉnh, đã qua 2 ngày rồi nhưng vẫn chưa có động thái nào tốt hơn khiến cô sầu lại càng thêm sầu.
“Chị hai, chị làm gì mà nhìn thảm dữ vậy?”
Nguyệt Hương Ánh bước vào phòng thì nhìn thấy Nguyệt Hương Lan đang co ro ngồi một góc, ánh mắt cứ nhìn người ba đang nằm trên giường, nét buồn thoáng qua trên khuôn mặt dịu dàng.
“Chị đừng lo, ba sẽ tỉnh lại thôi mà.
”
“Chị biết mà, chị vẫn đang đợi đây mà.
”
“Chị hai, có phải chị đang suy nghĩ điều gì đó còn lớn hơn chuyện ba tỉnh không?”
Bất ngờ, Nguyệt Hương Ánh lại nói ra câu này khiến Nguyệt Hương Lan giật mình vì chột dạ, cô khẽ lắc đầu không đáp.
“Em đã nghe anh Lăng Khôi nói, tối qua chị có cãi nhau với ai đúng không?”
Những câu hỏi của Nguyệt Hương Ánh đều nhắm vào điểm chí mạng khiến Nguyệt Hương Lan đỡ không kịp nhưng vẫn lắc đầu.
“Em đừng nghĩ Lăng Khôi nói, cậu ấy chỉ toàn bịa đặt mà thôi!”
“Thật sao? Nhưng nhìn chị rất giống đang thất tình đó!”
Nguyệt Hương Ánh có sao nói vậy, nhìn thấy cô giống như một người đang thất tình, mất hết tinh thần để sống khiến Nguyệt Hương Ánh lắc đầu trong ngao ngán.
.