Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Lên xe đi!"
Lăng Khôi cũng rất nhanh chóng mà có mặt tại điểm hẹn, chiếc xe gấp rút lăn bánh khi Nguyệt Hương Lan vừa đóng cửa xe lại. Ngồi trên xe mà lòng cô không yên ổn, điện thoại vẫn luôn bật, màn hình hiện lên những dòng cuộc gọi nhỡ.
Cô gọi đi gọi lại cho em gái nhưng không ai bắt máy, chỉ vỏn vẹn vài câu nói mặc định trong điện thoại khiến cô không ngừng suy nghĩ, tay cầm điện thoại cũng run rẩy liên tục.
"Cậu bình tĩnh đi!"
Thấy cô cứ liên tục nhìn ra ngoài rồi lại nhìn vào điện thoại, Lăng Khôi thở dài rồi lên tiếng an ủi, dù cũng rất lo cho ba của Nguyệt Hương Lan nhưng cậu cũng không thể nhìn nổi khi thấy cô cứ bồn chồn lo lắng như vậy.
"Mình cũng đang cố gắng đây! Không biết làm sao mà em gái mình không nghe máy nữa chứ! Cậu biết tại sao ba mình lại bị tai nạn hay không vậy?"
Vì không thể nào gọi được cho Nguyệt Hương Ánh nên Nguyệt Hương Lan đành quay sang gặng hỏi Lăng Khôi nhưng tiếc rằng cậu cũng không biết, chỉ vừa nhận được lời nhắn ra messenger của Nguyệt Hương Ánh mà cậu đã lập tức gọi cho cô mà không hỏi lý do là gì.
Nguyệt Hương Lan nhìn cái lắc đầu của cậu thì cũng hiểu, cô ngã người vào ghế mà thở dài, vừa định nhắm mắt lại thì điện thoại liền vang lên, Nguyệt Hương Lan vội vã nhấc máy nghe.
"Sao rồi? Ba sao rồi em?"
"Em cũng không rõ nữa nhưng nghe mẹ nói ba đang trong phòng cấp cứu, chị đã đến chưa vậy? Em đang bị kẹt ở sân bay, đang làm thủ tục để quay về nhưng không được!"
Nguyệt Hương Ánh cũng đang rất rối. Nguyệt Hương Lan sau khi nghe xong thì thở dài, sân bay cô còn chưa đến thì bệnh viện có lẽ là còn rất xa nhưng cô nào dám nói ra sự thật kia chứ, chỉ có thể lặng lẽ mà im lặng.
"Tắt máy đi! Mẹ gọi cho chị rồi!"
"Dạ!"
Nguyệt Hương Lan vội tắt cuộc gọi của em gái mà bắt máy cuộc gọi cho mẹ Nguyệt, giọng nói run rẩy vang lên kiềm theo những giọt nước mắt rơi lã chã trên khuôn mặt, ánh mắt cứ nhìn vào phòng bệnh viện.
"Ba sao rồi mẹ?"
"Hương Lan..hức, ba con.. bác sĩ kêu là mất máu quá nhiều, gãy xương chân nữa nên cầm tiền phẫu thuật gấp nhưng số tiền quá lớn, mẹ không biết phải làm sao hết con ơi.. hức!"
"Bao nhiêu? Mẹ nói cho con biết được không?"
Nguyệt Hương Lan cố gắng kiềm chế những giọt nước mắt như muốn rơi xuống mà nói chuyện với bà.
"500 triệu! Chúng ta biết tìm đâu 500 triệu để đóng tiền phẫu thuật bây giờ chứ!"
Càng nghĩ bà lại càng thấy bất lực mà bật khóc, dù không muốn để con cái thấy cảnh này nhưng vì chứng kiến cảnh chồng nằm trên giường bệnh đầy máu và lời bác sĩ nói, bà mà không thể bình tĩnh được nổi.
Nguyệt Hương Lan cũng không đành lòng nhìn mẹ mình khóc nhưng quả thật số các tiền này quá lớn so với kinh tế mà của bọn họ đang có, vì vội vã đi mà trong túi cô cũng chỉ có hơn 2 triệu đồng.
Số tiền ít ỏi không đủ để đóng tiền phẫu thuật khiến mẹ cô lại càng thấy mình vô dụng hơn, Nguyệt Hương Lan đành phải dỗ dành, trấn an mẹ rồi tắt máy, cô nhẹ lau đi giọt nước mắt vừa rơi xuống.
"Số tiền nhiều như vậy thì biết tìm đâu ra đây chứ, mình làm thêm cũng chỉ vỏn vẹn vài triệu.."
Nguyệt Hương Lan chưa bao giờ thấy rối rắm như bây giờ, trong đầu chỉ toàn nghĩ đến tiền, nhưng tiền ở đâu ra?
Cao Anh Quân..
Trong đầu hiện lên cái tên Cao Anh Quân, đôi mắt rưng rưng liền sáng bừng ra mà lệnh cho Lăng Khôi lái xe đến công ty của anh. Lăng Khôi dù không hiểu nhưng vẫn nghe theo ý.
"Cậu ở đây nhé? Mình vào một lúc rồi ra ngay!"
Chiếc xe đậu trước cổng công ty, Nguyệt Hương Lan mở cửa đi xuống rồi dặn dò. Sau khi thấy cái gật đầu của cậu bạn thì cô mới yên tâm mà chạy vào công ty, vội vã mà nhấn nút thang máy, đến tầng của giám đốc thì dừng lại.
Nàng thư ký khi nhìn thấy cô thì thân thiện mà mở cửa phòng của giám đốc cho cô vào, Nguyệt Hương Lan cúi đầu cảm ơn rồi đi vào trong. Cao Anh Quân vẫn như thường ngày, ngồi trên chiếc bàn làm việc đầy giấy và giấy, những bản hợp đồng hay những giấy tờ cần chữ ký của anh.
"Cô tìm tôi làm gì?"
Cao Anh Quân không nhanh không chậm lên tiếng, ánh mắt chăm chú dán chặt vào màn hình máy tính, thanh âm nhẹ trầm vang lên trong văn phòng rộng.
"Anh có thể dành ra một chút thời gian để chúng ta nói chuyện được không?"
"Có chuyện gì thì cô cứ ngồi đó nói, tôi vừa làm vừa trả lời cũng không sao!"
Cao Anh Quân bỏ qua lời đề nghị của cô mà tiếp tục làm việc. Nguyệt Hương Lan thấy thế cũng không muốn lôi kéo thêm, thời gian bây giờ đối với cô là vàng là bạc, cô không nhịn lãng phí một giây một phút nào cả mà nhanh gọn, vào thẳng vấn đề chính.
"Anh cho tôi mượn 500 triệu được không?"
Lời nói vừa dứt, tiếng 'cạch' từ bàn phím cũng dừng lại, Cao Anh Quân nhíu mày đi đứng dậy, hai tay đứng vô túi quần rồi nhìn cô.
"Cô cần số tiền lớn như vậy để làm gì?"
"Chuyện riêng của tôi, anh cho tôi mượn được không? Tôi đang rất gấp!"
Nguyệt Hương Lan không có thời gian để giải thích, tiếng tít tắt của đồng hồ cứ trôi qua liên tục khiến cô không còn kiên nhẫn nữa.
Cao Anh Quân nhìn cô, đối với anh số tiền này không là gì nhưng đối với cô thì rất nhiều vì nó có thể cứu được mạng sống của ba cô, càng nghĩ cô lại càng gấp rút hơn.
"Làm ơn! Cho tôi mượn đi, khi tôi có tiền tôi hứa sẽ trả lời đầy đủ cho anh từ gốc đến lãi mà!"
"Cô nghĩ gì vậy?"
Cao Anh Quân nhíu mày lên tiếng.
"Tôi có thể cho cô 500 triệu nhưng phải có lý do chính đáng, tôi không muốn vung tiền cho người lợi dụng đâu!" .
||||| Truyện đề cử: Phó Thiếu Hào Hoa: Nguyện Sủng Tình Si! |||||
Nguyệt Hương Lan nghe vậy thì cắn môi, dù biết chuyện cứu người là chính đáng nhưng đây là chuyện riêng, cô không thể nói cho anh biết được.
Thấy Nguyệt Hương Lan vẫn không có ý lên tiếng nói gì, anh không nhanh không chậm lên tiếng.
"Nếu không thể thì thôi, cô về đi!''
"Khoan đã! Tôi dùng tiền đó để chữa bệnh cho bản thân!"
"Hửm? Cô bị gì?"
Cao Anh Quân nhíu mày, khi nghe cô nói bị bệnh anh liền căng thẳng, tay cũng rút ra khỏi túi quần mà nhìn cô. Nguyệt Hương Lan được nước làm tới, cô bặm môi rồi tiếp tục nói dối.
"Gần đây tôi thấy trong người không được khỏe nên đã đi khám bệnh, vừa hay biết mình đang bị bệnh nên muốn xin anh chút tiền để chữa trị mà thôi!"
"Thật sao?"
"Số tiền mà hôm nay tôi mượn của anh, anh cứ vô tư mà thêm vào số tiền trong hợp đồng tôi đã nợ, tôi sẽ cố gắng để trả lại cho anh sớm hơn 3 năm hợp đồng!"
"Không cần! Cô cầm tấm thẻ này rồi đi đi, tôi đang làm việc! Đừng làm phiền!"
Cao Anh Quân không muốn nghe thêm lời nào từ cô nữa mà rút trong tay ra một tấm thẻ ngân hàng màu đen rồi nói cho cô mật khẩu, sau đó liền đuổi cô ra khỏi văn phòng trong sự bực tức.
Ngược lại, Nguyệt Hương Lan lại rất hạnh phúc khi cầm tấm thẻ đen trên tay, vội vàng chạy xuống khỏi công ty rồi leo lên xe của Lăng Khôi, trong lúc chờ cô, cậu đã lên mạng đặt vé máy bay trong hôm nay.