Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chu Tiểu Khiết đưa mắt nhìn Kiều Nguyệt Dung khẽ nở một nụ cười khiến cho cô ta nghĩ rằng mình thành công lấy lòng bà ấy nhưng ai ngờ bà ấy lại lên tiếng đáp một cách phủ phàng “Thật ngại quá, tôi đã bỏ diễn xuất từ rất lâu rồi bây giờ tôi chỉ biết sống thật với cuộc đời của mình chứ không còn biết diễn xuất gì nữa hết, chút tài hèn sức mọn tuổi xế chiều thật không dám chỉ dạy cho Kiều tiểu thư đây.”
“Bác gái khách sáo quá rồi” Kiều Nguyệt Dung sượng trân mặt tỏ vẻ khó xử.
Lúc Đoàn Nam Khánh đưa Kiều Nguyệt Dung về biệt thự Kiều gia thì cô ta liền lên tiếng nói với anh “Hình như mẹ của anh không thích em thì phải?”
Đoàn Nam Khánh liền lên tiếng đáp “Không có đâu, em suy nghĩ nhiều rồi, em xinh đẹp lại hiền dịu hiểu chuyện mẹ anh chắc chắn sẽ thích em mà.”
Kiều Nguyệt Dung thở dài “Không có đâu, em thấy ánh mắt của bác gái nhìn em rất có ác cảm, em không biết là lúc ở nhà anh em có làm gì khiến bác phật ý hay không nữa.”
“Chắc là lần đầu tiên em gặp mẹ anh nên em cảm thấy mẹ anh khó tính thôi, thật ra mẹ anh hiền lắm nên em đừng lo lắng nha, sau này anh sẽ tạo nhiều cơ hội để em tiếp xúc với mẹ, anh tin là em sẽ làm cho mẹ anh yêu quý em và sớm muốn đến hỏi cưới em về làm con dâu cho mà coi.”
Kiều Nguyệt Dung gật gật đầu “Em cũng mong là vậy.”
Căn nhà mà Kiều Trí Tề cho xây dựng đằng sau khuôn viên cô nhi viện Huyền Phương đang bắt đầu triển khai thi công, ông cho thi công ngày đêm để sớm hoàn thành cho Kiều Tâm Vũ trở về dưỡng bệnh một thời gian.
Đáng tiếc là Kiều Tâm Vũ chưa kịp trở về cô nhi viện Huyền Phương thì Kiều Trạch Khương và Triệu Lệ Quỳnh đến tận bệnh viện tìm cô nói chuyện trước rồi.
Kiều Tâm Vũ cũng có chút bất ngờ khi nhìn thấy Kiều Trạch Khương và Triệu Lệ Quỳnh xuất hiện trong phòng bệnh của mình, từ lúc cô sảy thai đến nay đã gần hai tuần lễ nhưng chỉ duy nhất một lần họ vào bệnh viện là để chỉ trích cô với Kiều Trí Tề mà thôi chứ không một lần nào vào trông nom, thậm chí một câu hỏi thăm quan tâm cũng không hề có.
Kiều Trạch Khương ném đến chỗ của Kiều Tâm Vũ một túi hồ sơ rồi lên tiếng “Ba đã hoàn tất thủ tục cho con đi du học nước ngoài rồi, sang tuần con xuất viện xong thì sẽ xuất ngoại luôn.”
Triệu Lệ Quỳnh lại bồi thêm một câu “Thật ra bây giờ con đi luôn cũng được, sức khỏe con đã ổn định rồi chỉ tại ông nội lo lắng thái quá muốn con ở lại bệnh viện để theo dõi thêm mà thôi.”
Kiều Tâm Vũ nhìn Kiều Trạch Khương bằng ánh mắt xa lạ “Con không muốn đi du học, con muốn trở về cô nhi viện Huyền Phương.”
Triệu Lệ Quỳnh liền cau mày tức giận lên tiếng mắng mỏ “Mày đúng là ngu ngốc mà, không phải ai cũng có cơ hội đi du học đâu, mày đi du học còn có tương lai mày trở về cái cổ trấn nghèo nàn đó thì chỉ có chôn vùi tương lai mà thôi, mày suy nghĩ cho kỹ đi.”
Kiều Trạch Khương nhẹ giọng lên tiếng “Phải đó, ba mẹ cũng đã suy nghĩ kỹ lắm rồi mới đưa ra quyết định này, đi du học là một cơ hội tốt để con phát triển bản thân con nên nghe lời đi Tâm Vũ.”
Kiều Tâm Vũ khẽ cười lạnh rồi ngẩng đầu lên nhìn Kiều Trạch Khương và Triệu Lệ Quỳnh rồi lên tiếng “Từ lúc nào mà ba mẹ nghĩ đến tương lai của con vậy hả? Ba mẹ là đang mở ra cơ hội để con phát triển bản thân hay là đang cố tổng cổ con ra nước ngoài cho khuất mắt ba mẹ đây hả?”
Kiều Trạch Khương nghe câu hỏi của Kiều Tâm Vũ đúng tim đen của mình thì liền nổi nóng lên “Mày đúng là đồ mất dạy mà, dám ăn nói với ba mẹ mày như thế hả?”
Một giọt nước mắt vô thức rơi xuống khóe của Kiều Tâm Vũ cô kìm chế bản thân lên tiếng “Ba nói không sai, từ nhỏ hai người đâu có ai dạy dỗ con ngày nào, ba mẹ chỉ một lòng dạy dỗ đứa con gái không cùng huyết thống đó mà thôi, có ai dạy con cái gì đâu, ba mẹ đừng tự chửi mình như thế chứ.”
Triệu Lệ Quỳnh cau mày bà ta ghét nhất chính là phải thừa nhận chuyện Kiều Nguyệt Dung không cùng huyết thống với mình “Mày đúng là ích kỷ hẹp hòi mà, Nguyệt Dung đã đáng thương như thế mà mày vẫn cứ phải sát muối vào vết thương lòng của con bé hay sao? Suốt ngày mày cứ đem chuyện Nguyệt Dung không có quan hệ huyết thống với Kiều gia ra để nói, mày không thấy chán sao Kiều Tâm Vũ?”
Kiều Tâm Vũ cười lạnh “Con lại cảm thấy người đáng thương nhất chuyện này chính là ba mẹ mới đúng đó bởi vì hai người bị cô ta lừa gạt một cách triệt để mà không hề hay biết gì cả, mà cũng đúng thôi cô ta là con gái cưng của hai người mà.”
Kiều Trạch Khương nhíu mày “Tao không muốn nói nhiều nữa, mày phải đi du học.”
Kiều Tâm Vũ ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt của Kiều Trạch Khương rồi lên tiếng hỏi “Nếu con nói con không đi thì sao hả?”
“Vậy thì mày chờ cứ trơ mắt mà nhìn cô nhi viện Huyền Phương bị san bằng đi, đừng tưởng ông nội chống lưng cho mày thì mày có thể gây sức ép với tao, mảnh đất cô nhi viện Huyền Phương là của tao cho dù ông nội mày có nói gì thì tao mới là người quyết định cuối cùng.”
Mấy hôm trước, Tiểu Lê có gọi điện cho Kiều Tâm Vũ nói rằng cô nhi viện đang gặp khó khăn về tài chính nên cô vẫn canh cánh chuyện đó trong lòng, nếu bây giờ bị lấy lại đất thì sơ Maria sẽ càng thêm khó khăn, các em nhỏ cũng có nguy cơ mất nhà.
Kiều Tâm Vũ suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng “Muốn con đi du học cũng được nhưng mà con có một điều kiện không biết ba mẹ có thể đáp ứng hay không hả?”
Triệu Lệ Quỳnh hừ lạnh “Mày còn dám đưa ra yêu cầu với ba mẹ nữa ư?”
“Nếu ba mẹ không đồng ý thì thôi con có thể tìm ông nội giúp đỡ mà, ba mẹ cứ lấy lại mảnh đất cô nhi viện Huyền Phương đi, con sẽ xin ông nội một mảnh đất to hơn để xây một cô nhi viện mới, con tin là ông nội sẽ cho con thôi mà.”
Kiều Trạch Khương nghĩ nghĩ cảm thấy những gì Kiều Tâm Vũ nói cũng có thể xảy ra nhưng một khi Kiều Trí Tề nhúng tay vào thì sẽ rất phiền phức, mảnh đất cô nhi viện Huyền Phương đúng là do Kiều Trạch Khương đứng tên nhưng một khi Kiều Trí Tề đã muốn thì sẽ có cách lấy đi dễ dàng.
Hơn nữa chuyện đưa Kiều Tâm Vũ ra nước ngoài du học Kiều Trạch Khương không có bàn qua với Kiều Trí Tề nếu như để ông ấy biết thì sẽ lại càng phát sinh nhiều chuyện không cần thiết hơn, mục đích hiện tại của Kiều Trạch Khương là đưa Kiều Tâm Vũ ra nước ngoài càng sớm càng tốt.
“Điều kiện gì mày nói thử xem” Kiều Trạch Khương tỏ vẻ thỏa hiện lên tiếng.
Kiều Tâm Vũ liền lên tiếng “Con đồng ý đi du học thì ba phải hứa không đụng đến mảnh đất đó để yên cho cô nhi viện hoạt động, mỗi tháng chu cấp tiền để sơ Marira chăm lo cho các em nhỏ cơ nhỡ.”
Kiều Trạch Khương gật đầu “Được, tao đồng ý điền kiện này, tao mong là mày sẽ thực hiện chuyện đi du học theo ý của tao.”
“Được con xem như thỏa thuận xong.”
Sau khi Kiều Trạch Khương và Triệu Lệ Quỳnh rời đi thì Kiều Tâm Vũ ngồi một mình đưa mắt nhìn xa xăm ra bầu trời bên ngoài, lúc nãy Triệu Lệ Quỳnh nói một câu không sai chỉ có ra nước ngoài mới có cơ hội phát triển bản thân còn trở về Thu Phong Cổ Trấn thì cô mãi mãi chỉ là một cô nhi không hơn không kém.
Kiều Tâm Vũ chỉ mới học hết cấp ba trình độ ngoại ngữ cũng không tốt lắm nghĩ đến chuyện ra nước ngoài cô đơn lạc lõng xứ người không thân thích thì cũng lo lắng nhưng mà cô nghĩ đây chính là thách thức cũng vừa là cơ hội của bản thân mình, cô sẽ cố gắng thay đổi bản thân để thực hiện mục đích báo thù của mình.
Tiểu Lê lại gọi điện cho Kiều Tâm Vũ, cô vẫn chưa biết chuyện Kiều Tâm Vũ bị sảy thai nên lên tiếng “Tâm Vũ à, ông nội cậu đang cho xây dựng một căn nhà rất là đẹp sau này mẹ con cậu trở về sẽ có nơi trú mưa trú nắng rồi.”
Kiều Tâm Vũ không biểu lộ cảm xúc gì hết “Nếu sau này mình bận đi xa phiền cậu trông côi nhà giùm mình rồi Tiểu Lê.”
Tiểu Lê khẽ cười gật đầu “Đương nhiên rồi, khi nào cậu trở về vậy hả Tâm Vũ?”
“Mình chưa biết nữa.”
Kiều Tâm Vũ nói chuyện với Tiểu Lê rất lâu hỏi tình hình về cô nhi viện, sau khi cúp máy cô rủ mắt lẩm bẩm “Xin lỗi Tiểu Lê lần này mình nói dối cậu rồi, không biết khi nào mới gặp lại nhưng mà mình hứa sau này lúc mình trở về mình sẽ mạnh mẽ để bảo vệ mọi người.”
Trước khi xuất ngoại thì Kiều Tâm Vũ trở về biệt thự của ba mẹ cô một lần để thu dọn đồ đạc, cũng chẳng có gì nhiều mà chỉ vài bộ quần áo đơn giản mà thôi.
Lúc Kiều Tâm Vũ kéo vali đi ra khỏi nhà thì vô tình gặp Kiều Nguyệt Dung và Đoàn Nam Khánh từ bên ngoài đi vào.
Kiều Nguyệt Dung vừa nhìn thấy Kiều Tâm Vũ liền giả lả thân thiết “Chị, chị đi đâu vậy hả?”
Kiều Tâm Vũ không trả lời mà đi lướt qua hai người họ luôn, Đoàn Nam Khánh liền đuổi theo phía sau cô “Chúng ta nói chuyện một lát được không Tâm Vũ?”
Kiều Tâm Vũ quay người lại rồi lên tiếng “Anh muốn nói gì thì nói nhanh đi, tôi không có nhiều thời gian đâu.”
Đoàn Nam Khánh chần chừ vài giây rồi lên tiếng “Anh rất tiếc về những chuyện đã xảy ra với em nhưng anh nghĩ mất đi đứa bé không hẳn là tệ, em có thể bắt đầu lại một cuộc sống mới.”
Kiều Tâm Vũ nhướng mày nhếch môi cười lạnh “Anh cũng như bọn họ đều là những kẻ độc ác như nhau.”
Đoàn Nam Khánh cau mày “Em đừng có như thế được không hả Tâm Vũ? Anh biết là vì anh nên mới căm ghét Nguyệt Dung nhưng mà anh đã nói rồi tất cả tội lỗi đều do anh cô ấy hoàn toàn không hề biết gì hết.”