Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mộ phu nhân im lặng đứng đó không nói lời nào.
Bà không ngờ cô có thể nhận ra mình đến cả khi không nhìn thấy gì.
"Ừm." Mộ phu nhân lên tiếng đáp.
Nghe được giọng bà cô đã chắc chắn hơn rồi
"Mẹ, mẹ vẫn ổn chứ? Sao vụ tai nạn đó con...."
"Con vô dụng quá lại làm mẹ và em không vui rồi " Từ Ninh Hi lên tiếng nói.
Tạ Như Phương siết chặt tay, con bé này cuối cùng não em chưa gì bên trong thế?
Mộ phu nhân không kiềm được lòng bà chạy đến ôm Từ Ninh Hi vào lòng.
"Con dâu...mẹ...mẹ xin lỗi."
Sau vụ việc đó bà không biết nên nhìn mặt Từ Ninh Hi như thế nào, vì bà mà cô mới thành ra bộ dạng như thế này.
Ngày thường bà luôn làm khó làm dễ con bé, đến khi gặp họa rồi Từ Ninh Hi vẫn không quên bà, vẫn hi sinh thân mình mà cứu bà.
Mộ phu nhân sống đến giờ cảm thấy bản thân thật ngu ngốc, một người tốt như cô sao từ đầu bà không nhận ra cơ chứ.
Từ Ninh Hi được bà ôm lấy thì bất ngờ, đây là lần đầu bà đối xử với cô như thế, cô siết chặt áo bà.
"Mẹ, mẹ không sao là tốt rồi."
Tạ Như Phương đứng một bên nhìn cảnh tượng trước mắt, chà...giác ngộ rồi sao?
Mẹ chồng đã thay đổi rồi, nhưng con trai bà thì có vẻ như...
Có mắt như mù vậy đó.
...
Bên ngoài trời rất lạnh nên cả hai đã đưa Từ Ninh Hi về nhà.
Cái lạnh thấu xương này khiến bà thấy có lỗi với cô hơn, thời tiết như vậy mà mỗi sáng bà luôn bắt cô dậy sớm nấu ăn dọn dẹp, quần áo có nhiều bộ bà bắt cô phải giặt tay, rõ hai tay đã đỏ và sưng lên vì lạnh nhưng cô không hề than thở hay oán trách một lời nào.
Mộ phu nhân đưa cô lên nhà, Tạ Như Phương bảo sẽ đi siêu thị mua gì về nấu cho bữa tối và nhờ bà chăm sóc cho cô.
Bạch Dung chỉ nhiên đồng ý, bà ở lại cùng con dâu.
"Mẹ..." Từ Ninh Hi tìm bà, Bạch Dung đi đến nắm lấy tay cô.
"Sao vậy con?"
"Dạ không...con tưởng mẹ về rồi." Từ Ninh Hi nói.
"Mẹ ở lại với con." Bạch Dung cười đáp.
Từ Ninh Hi có chút bất ngờ: "Có ổn không mẹ?"
"Mộ Dương cũng không về nhà chăm sóc con, mẹ ở đây chăm sóc cho con cũng tốt mà.
Cô Tạ kia còn phải hay ra ngoài mua đồ, cô ấy cũng không yên tâm khi để con ở nhà một mình." Bạch Dung xoa đầu cô nói.
Từ Ninh Hi dựa đầu vào lòng bà, cô biết vì mình cứu bà nên bà mới thay đổi thái độ với mình như thế này, nhưng mà có sự quan tâm từ mẹ cô vui lắm.
Từ bé đến lớn...cô không biết cảm giác sà vào lòng mẹ làm nũng là như thế nào cả.
Bạch Dung ôm lấy cô vỗ về.
Bà biết hết mọi chuyện, Mộ Dương không muốn bà mang gánh nặng này từ cô nên mới ra ở riêng mà thôi, nhưng mà...bà cũng không thể bỏ mặc Từ Ninh Hi trong tình trạng như thế này được, bà rõ ràng là nợ cô nên bà sẽ làm mọi cách giúp cho mắt cô hồi phục trở lại.
Còn phía con trai bà bà cũng không thể trách thằng bé, Mộ Dương không hề có tình cảm với Từ Ninh Hi, ép anh ở bên cạnh cô thì cũng như vậy mà thôi.
Tạ Như Phương đi mua ít đồ rồi quay về nhà, vừa về đã thấy cô nằm ngủ ở sofa rồi, Bạch Dung thì đang vào phòng lấy chăn ra đắp cho cô.
"Bác còn ở đây sao?" Tạ Như Phương hỏi, cô còn sợ Mộ phu nhân này bỏ về giữa chừng, lo lắng cho Từ Ninh Hi nên cô vội chạy về đây nhanh nhất có thể.
"Tôi sẽ ở đây vài ngày." Bạch Dung đáp.
"Ồ." Tạ Như Phương đặt túi đồ xuống đáp.
"Cô là người chăm sóc con bé sao?"
"Vâng, là con trai bà đã thuê tôi." Tạ Như Phương đáp.
"Cũng từ lúc chuyển đến đây, anh ta không hề về nhà ngó ngàng gì đến vợ mình rồi." Tạ Như Phương nói thêm, cô thật sự không thích gia đình này chút nào, chỉ thấy Từ Ninh Hi đáng thương nhất mà thôi.
"Tôi biết, mong cô hãy giữ kín chuyện này, chuyện gia đình chúng tôi..."
"Tôi không có hứng thú với Mộ gia nhà các người.
Nhưng mà..." Cô nhìn về phía Từ Ninh Hi.
"Nếu không được thì hãy buông tha cho cô ấy đi, trông cô ấy đáng thương làm sao.
Từ Ninh Hi cũng chỉ là một người thiếu thốn tình cảm gia đình quá thôi."
"Con bé có kể cho tôi nghe, Ninh Hi lớn lên ở cô nhi viện, nghe đâu lúc sinh ra được vài tháng tuổi thì bị bỏ rơi ở đó.
Ngày ngày phải tranh giành cái ăn cái mặc, còn bị viện trưởng ở đó đánh đập, con bé rất khao khát có một gia đình riêng cho mình."
"Bởi nên gia đình các người đối xử tệ bạc với Ninh Hi thì cô ấy vẫn chịu đựng, cô ấy vốn quen với những chuyện này rồi.
Cô ấy tốt, nhưng cuộc đời cô ấy lại không may mắn." Tạ Như Phương nhìn bà nói.
Bạch Dung nhìn con dâu mình, bà...
"Tôi cũng có một cô em gái bằng tuổi Ninh Hi, nhưng em ấy đã mất vì tai nạn giao thông rồi.
Nếu các người không lo được cho cô ấy thì giao cho tôi, nuôi thêm một miệng ăn tôi lo được." Tạ Như Phương cười nói tiếp.
"Tôi sẽ không để xảy ra chuyện đó." Bạch Dung đáp.
"Vậy thì phải xem con trai bà như thế nào nữa kìa."
Người quyết định trong cuộc hôn nhân này là Mộ Dương và Từ Ninh Hi..