Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Âu Di Dương còn đang hoang mang chìm đắm trong quá khứ, nhưng thấy bầu không khí bắt đầu kì cục, đành dè dặt lên tiếng trước.
“Rốt cuộc anh muốn nói chuyện gì với tôi thế...?"
Phó Tư Truy hơi thất thần, nghe thấy giọng nói trong trẻo kia tỏ vẻ nghi hoặc lên tiếng, lúc này anh mới bừng tỉnh. Anh hơi híp mắt đánh giá trong lòng, không còn là giọng nói nũng nịu lúc say nữa, giọng của cô rất êm tai và rõ ràng, giọng điệu tỏ ra nghi hoặc cũng có chút đáng yêu.
Phó Tư Truy nhịp nhịp ngón tay xuống bàn, cất tiếng nói.
“Trước mắt giới thiệu tên đã. Tôi tên Phó Tư Truy, còn em?”
“Âu Di Dương…”
Phó Tư Truy lẩm bẩm đọc lại tên cô một lần nữa.
“Đã nhớ rõ.”
Âu Di Dương: “?”
Nhớ rõ để làm gì…? Không cần anh nhớ rõ có được không? Không phải muốn nhớ rõ để tính sổ chứ? Âu Di Dương muốn khóc ở trong lòng.
Âu Di Dương: “Ừm…anh Phó này, chúng ta có thể nói chuyện chính được chưa?”
Phó Tư Truy: “Được, em vẫn còn nhớ tôi chứ?”
Âu Di Dương theo phản xạ chối bay chối biến trước: “Không nhớ!”
Trai bao à! Hình của anh vẫn còn nằm trong điện thoại của tôi đây!!! Bây giờ cô hối hận rồi, thực sự có chút không muốn nhớ rõ người trước mặt cho lắm. Chỉ là tình một đêm thôi, giờ lại muốn tìm cô nói chuyện là nói chuyện gì…? Nếu mà phải đi tìm thì cũng nên là cô tìm anh mới đúng, sao lại đảo ngược thế này…
Phó Tư Truy quan sát Âu Di Dương, anh khẳng định: “Nói dối.”
Âu Di Dương nghe anh nói vậy thì bắt đầu hơi khó chịu: “Anh không tin tôi thì anh hỏi tôi làm gì?”
Phó Tư Truy nhìn Âu Di Dương, bắt đầu thấy buồn cười. Đây là thái độ lúc không say của cô sao? Cũng không khác biệt so với lúc say lắm. Nói một câu liền xù lông một câu.
Phó Tư Truy: “Âu Di Dương, nếu em nói thật thì tôi sẽ tin em. Có điều, bỏ qua chuyện đó đi. Tôi tìm em hơn một năm rồi. Bắt đầu từ đêm đó đã tìm kiếm em.”
Âu Di Dương nghe vậy thì trợn mắt nhìn Phó Tư Truy. Tìm...tìm cô lâu như vậy rồi?
Phó Tư Truy nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của cô, anh nhướng mày. Miệng thì nói là không nhớ, mà xem cái phản ứng kia đi.
Phó Tư Truy: “Còn bảo không nhớ.”
Âu Di Dương nhìn Phó Tư Truy, cô bắt đầu hơi lo sợ. Ngẫm nghĩ một chút, Âu Di Dương biết anh chắc chắn là người có địa vị. Hơn nữa địa vị còn không hề thấp, ít nhất là cao hơn hai lão già ngoài kia. Nếu anh muốn tính toán chuyện cũ với cô, chắc chắn là cô chỉ có thể cam chịu. Nhưng mà anh muốn tính toán việc gì chứ? Không phải cô còn...cô còn rất biết điều đó sao? Lần đó cô để lại cũng không ít tiền đâu...Điều sai lầm duy nhất ở đây, có lẽ là cô đã hiểu lầm anh thành trai bao...
Âu Di Dương nuốt nước bọt, hạ thấp giọng xuống nhưng giọng điệu thì vẫn cố tỏ ra vô cùng kiên quyết: “Này, được rồi. Tôi thừa nhận, tôi nhớ anh là ai. Thì làm sao chứ? Chỉ là tình một đêm thôi mà? Không lẽ anh còn bắt tôi chịu trách nhiệm với anh sao? Tôi nói này anh Phó, đêm đó anh hành hạ tôi lắm đó. Tôi còn chưa tính với anh đâu. Còn có, cái hôn má ban nãy cũng vẫn chưa có tính luôn!”
Âu Di Dương vẫn không đoán được vì sao Phó Tư Truy lại muốn tìm mình, chỉ nghi ngờ là có thể do mình xem người ta là trai bao, khiến ngài Phó đây tức giận. Nhưng mà không cần biết là việc gì, cứ đánh phủ đầu trước, tỏ ra mình mới là bên chịu thiệt để tránh anh kiếm cớ cái đã.
Phó Tư Truy: “Phì.” Anh không kiềm được bật cười.
Âu Di Dương nhìn cái nụ cười cực kì chói mắt trên mặt anh, bất an: “Anh cười gì?”
Phó Tư Truy: “Thế em gấp cái gì? Tôi đã nói gì đâu? Vốn dĩ là không nghĩ tới, nhưng mà nghe em nói mấy lời này, tôi cảm thấy tôi nên bắt đầu xem xét rồi.”
Âu Di Dương khó hiểu: “Xem xét cái gì?”
Phó Tư Truy nhàn nhạt đáp lời: “Xem xét có nên bắt em chịu trách nhiệm với tôi hay không?”
Âu Di Dương: “...”
Âu Di Dương nghe vậy thì hoảng sợ, liền chọn cách chạy trốn: “Tôi có việc nên về trước đây, tạm biệt.” Nói xong thì đứng phắt dậy muốn đi.
Phó Tư Truy lại một lần nữa nắm tay cô kéo lại.
Anh nói nhanh: “Tôi không bắt em chịu trách nhiệm với tôi, nhưng tôi muốn chịu trách nhiệm với em, được không?”
Âu Di Dương nghe xong lời này thì suýt trẹo chân, cố giữ bình tĩnh, giọng điệu hơi mỉa mai: “Anh Phó, không ngờ anh có trách nhiệm như vậy đấy. Còn muốn chịu trách nhiệm với tình một đêm nữa sao? Vậy chắc hẳn anh Phó đây là người đã trải qua rất nhiều đời vợ rồi nhỉ?”
Phó Tư Truy cười cười: “Em ghét tôi lắm sao? Sao cứ nói kháy tôi mãi thế?”
Âu Di Dương hừ lạnh một tiếng: “Bỏ tay ra, tôi muốn về.”
Cũng không phải là cô ghét anh. Nhưng vì anh xuất hiện cùng một chỗ với hai lão già ngoài kia, ban nãy lại đột nhiên hôn cô, còn nói mấy lời đó. Làm Âu Di Dương cứ có cảm giác anh cùng hai người đàn ông ngoài kia chính là cùng một giuộc! Nếu thực sự là vậy, thì Phó Tư Truy cũng không phải dạng 'vừa'. Cô cũng không cần kiếm một người như vậy để chịu trách nhiệm với mình. Huống hồ, cho dù anh tốt hay xấu, cô cũng không cần anh chịu trách nhiệm. Tôi tình anh nguyện, không ai cần phải chịu trách nhiệm trong chuyện này cả.
Phó Tư Truy: “Tôi đưa em về.”
Âu Di Dương giãy bàn tay đang nắm tay mình ra: “Không cần đâu, tôi có đi xe.”
Nói xong thì cô bỏ chạy mất hút. Hiện tại tâm trí Âu Di Dương vẫn còn đang trên mây. Vừa bị sàm sỡ xong, lại đụng mặt tình một đêm...Não của cô vẫn chưa load kịp những việc xảy ra trong hôm nay. Chạy trước rồi tính sau!
Phó Tư Truy nhìn theo bóng lưng có phần hoảng hốt của Âu Di Dương, lần này anh không đuổi theo nữa, anh đã biết cô tên là gì rồi, lại gặp cô ở cùng hai người kia, việc tìm kiếm cô đã không còn khó khăn nữa.
Phó Tư Truy ngồi lại bàn bắt đầu suy ngẫm một chút. Anh cũng không hiểu rõ bản thân cố chấp tìm Âu Di Dương trong suốt một năm qua là vì điều gì nữa. Thật sự là muốn chịu trách nhiệm sao? Hoặc không lẽ là anh bị cô thu hút rồi? Nhưng mà nói thế cũng không sai, phải nói là trong 28 năm cuộc đời của anh, Âu Di Dương là người phụ nữ đầu tiên và duy nhất leo được lên giường của anh. Nếu bảo anh không hề bị cô thu hút thì chắc là sai rồi, nhỉ?
Nhưng mà hôm nay được gặp lại Âu Di Dương, bỗng nhiên trong lòng Phó Tư Truy lại thấy nhẹ nhõm đi một chút, còn có ẩn ẩn vui mừng nữa. Âu Di Dương lúc say và Âu Di Dương lúc không say, vừa có một chút khác, lại vừa chẳng khác gì nhau cả.
Lời nói vẫn rất thẳng thắn, cũng không hề che giấu cảm xúc của mình một chút nào. Sự khó chịu và mất kiên nhẫn trong giọng điệu của cô, Phó Tư Truy nghe ra được. Vì sao vậy nhỉ? Không phải mới chỉ gặp có hai lần thôi sao? Sao lại bài xích anh như vậy chứ?