Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lúc chơi golf xong, Phó Tư Truy đang lái xe về nhà thì nhận được một cuộc gọi điện thoại từ điều dưỡng chăm sóc ông nội anh, báo rằng ông nội anh lên cơn đau tim, vừa mới được đưa đến bệnh viện cấp cứu. Phó Tư Truy nghe xong thì tim đập bình bịch, cấp tốc đánh lái xe phóng đến bệnh viện.
Anh đợi ngoài phòng cấp cứu mười mấy tiếng đồng hồ liền. Rốt cuộc ông nội cũng được đẩy ra. Bác sĩ bảo rằng ông nội của anh đã qua cơn nguy kịch, nhưng hiện tại vẫn phải nằm ở phòng hồi sức tích cực. Phó Tư Truy buông bỏ được một nửa lo lắng. Gật đầu cảm ơn bác sĩ, rồi đến phòng của ông nội, đứng ngoài cửa kính nhìn ông. Ông nội là người thân duy nhất của anh…
Sau một tuần, rốt cuộc ông nội cũng được chuyển về phòng thường. Phó Tư Truy sau giờ tan làm thì đến bệnh viện thăm ông. Thấy ông vừa xem TV vừa cười ha ha ăn trái cây. Điều dưỡng thấy anh đến thì mỉm cười chào anh rồi đi ra khỏi phòng.
“Ông nội, xem gì mà vui vẻ thế?” Phó Tư Truy ngồi xuống chiếc ghế đặt bên cạnh giường, cũng xoay đầu nhìn về hướng TV.
Phó Kình Thiên liếc Phó Tư Truy một cái, bắt đầu giả vờ chỉ chỉ trên TV: “Ha ha, con xem, đứa nhóc trên TV mới tinh nghịch đáng yêu làm sao.”
Phó Tư Truy: “...” Đã hiểu.
Phó Kình Thiên thấy đứa cháu trai của mình im lặng không nói gì. Lại bắt đầu tiếp tục.
“Ôi, nếu mà có một đứa cháu dâu ở trong nhà chăm sóc cho ông thì tốt biết mấy nhỉ.”
“Ông nội…” Phó Tư Truy cười gượng một cái.
Phó Kình Thiên hừ lạnh: “Tiểu Phó, con 28 tuổi rồi. Đừng làm nũng với ông, kiếm một cô vợ về mà làm nũng với vợ ấy!”
Phó Tư Truy nhíu mày, khó hiểu với lối tư duy của ông nội mình: “Con có chỗ nào là giống đang làm nũng với ông chứ?”
Phó Kình Thiên nghe vậy thì giận dỗi: “Phải rồi, Phó Tư Truy lớn rồi, đủ lông đủ cánh rồi. Không muốn làm nũng với ông nội nữa.”
Phó Tư Truy nhìn ông nội, anh xoa xoa trán, rồi đưa tay vuốt ngực ông nội: “Ông nội à, ông bị tim, đừng giận dỗi mà. Thay đổi cảm xúc xoành xoạch như vậy không tốt cho bệnh của ông đâu.”
Phó Kình Thiên thở dài: “Tiểu Phó, khi nào con mới kiếm cháu dâu cho ông? Có phải tới lúc ông xuống lỗ luôn con vẫn không thể yên bề gia thất hay không? Có phải muốn cho ông không thể nhìn mặt đứa con trai cùng con dâu của ông hay không?”
Phó Kình Thiên lo lắng cho đứa cháu này vô cùng. Mới 5 tuổi đã mất cả ba lẫn mẹ trong một lần đi biển du lịch.
Lúc đó là Phó Tư Truy nghịch ngợm, bị biển cuốn ra xa. Cả ba mẹ của nó đều hoảng hốt nhảy xuống biển cứu nó. Rốt cuộc người mẹ cũng bị biển cuốn đi mất, còn ba của Phó Tư Truy sau khi cứu được anh xong thì kiệt sức, không được cấp cứu kịp thời nên cũng ra đi.
Phó Tư Truy từ đó đã được Phó Kình Thiên một tay nuôi dạy cho tới bây giờ. Nhưng tính cách đáng yêu nghịch ngợm sau hôm đó mà biến mất. Bây giờ chính là cái bộ dạng miệng thì rất thích giả vờ cười, nhưng trong đầu suy nghĩ cái gì thì đến cả ông cũng chả hiểu nổi.
Đợt đó Phó Tư Truy trầm cảm tới hai, ba năm liền. Trẻ con mà trầm cảm thì vô cùng nguy hiểm. Phó Kình Thiên khi đó mất đi đứa con ruột thịt của mình cùng người con dâu, lại nhìn thấy đứa cháu ruột chịu cảnh mất ba mẹ, ông xót xa vô cùng. Nhưng tâm lý của ông vững, lúc này phải mạnh mẽ cùng cháu trai vượt qua nỗi đau, ông không thể để cho đứa con duy nhất của con trai cùng con dâu mình ngày càng đi vào ngõ cụt được. Vừa lo kiếm bác sĩ hàng đầu đến chữa trị tâm lý cho cháu, vừa ở một bên lo chuyện công ty, lại mỗi ngày dù bận đầu tắt mặt tối vẫn quay về nhà cùng cháu trai nói chuyện, Phó Kình Thiên lúc đó cũng mệt mỏi và áp lực vô cùng.
Ông bất hạnh, sinh ra ba đứa con thì một đứa đã mất, hai đứa còn lại không buồn không đau, thấy mất đi một người tranh giành tài sản thì liền nổi dậy muốn thể hiện bản thân, gây ra không biết bao nhiêu sống gió. Cũng may là con người Phó Kình Thiên sống tới giờ phút này, tâm lý của ông đã được tôi luyện và rèn giũa từ áp lực, nên khoảng thời gian tối tăm này cũng mau chóng qua đi.
Chỉ có điều về hai thằng con bất hiếu còn lại, ông cũng không buồn để ý đến hai đứa nó nữa, chỉ tống cổ cả hai ra khỏi toà nhà chính, rồi hoàn toàn dồn hết tâm trí vào đứa cháu ruột đang trong tình trạng bế tắc của mình.
Về phần Phó Tư Truy, tới lúc tâm lý anh dần ổn định, Phó Kình Thiên mới cho anh đi học lại. Sau đó anh cứ như bị điên, học nhảy lớp, thành tích cao vượt trội, rồi cứ như thế mà phát triển cho tới bây giờ. Giỏi thì rất giỏi, nhưng tính cách thì cứ quái quái thế nào ấy, lại giống như là không muốn có vợ vậy. Cái tin đồn của anh, Phó Kình Thiên cũng đã nghe qua. Ông lo lắng vô cùng.
Phó Tư Truy hơi biến đổi sắc mặt: “Ông, ông muốn có cháu dâu lắm sao…”
Phó Kình Thiên nhìn anh, thấy cháu trai mình đã thu lại nụ cười nhàn nhạt lúc nào cũng treo trên môi kia lại, ông thở dài một hơi.
“Tiểu Phó, con nói cho ông biết, vì sao không muốn có vợ? Là vì chuyện của ba mẹ con sao?”
Phó Tư Truy im lặng ngồi một bên. Một hồi lâu sau, Phó Kình Thiên nghe cháu trai mình đều đều lên tiếng.
“Ông nội, chuyện của ba mẹ, con thực sự không thể quên được, cũng không thể ngừng tự trách bản thân. Không muốn có vợ là vì con sợ con không thể bảo vệ tốt được cho cô ấy. Ông nội, con không muốn nhìn thấy người con yêu thương rời bỏ con, hay chịu bất cứ tổn thương nào…Vì vậy ông phải chú ý giữ gìn sức khoẻ. Ở lại với con thật lâu, thật lâu…”
Phó Kinh Thiên nghe thấy lời này thì xót xa vô cùng. Đây là lần đầu tiên Phó Tư Truy nói mấy lời như thế này với ông.
“Tiểu Phó, ông biết về chuyện của ba mẹ con, ông có nói bất cứ lời an ủi nào cũng đều là vô nghĩa. Nhưng mà về tương lai của con thì khác, không thể chỉ vì những suy nghĩ như vậy mà con lại không cho bản thân một cơ hội yêu và được yêu.”
Dừng lại một chút, Phó Kình Thiên hít sâu một hơi rồi tiếp tục.
“Tiểu Phó, ít ra thì con hãy thử một lần đi. Thử yêu một lần, có lẽ sẽ giúp con cảm nhận và học được nhiều thứ mới. Vả lại, nguyện vọng duy nhất hiện tại của ông chính là được nhìn thấy cháu trai của ông yên bề gia thất, có vợ hiền con ngoan. À, vợ không hiền con không ngoan cũng được, miễn là con có một gia đình nhỏ hạnh phúc là ông có thể yên tâm rồi. Sau này lão già này xuống dưới đi tìm ba mẹ con, cũng có thể tự tin kể cho hai đứa nó nghe rằng ông nội đã có trách nhiệm với đứa cháu trai này của mình như thế nào.”
Phó Tư Truy nhìn ông nội nói liên hồi đến không kịp lấy hơi, rốt cuộc tâm trạng bị chùng xuống ban nãy của anh lại từ từ thấy ấm áp, anh biết ông nội anh vô cùng yêu thương anh.
Thử cho bản thân một cơ hội? Thử yêu một lần sao?
Không hiểu sao lúc này gương mặt của Âu Di Dương lại hiện lên trong đầu anh.