Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sơn Hạ đang đợi hai con tan học thì bỗng ở xa xa cô thấy một bóng dáng của một người phụ nữ kì lạ, nhưng mặc dù người phụ nữ đó có ăn mặc kín đáo cỡ nào thì đường cong trên cơ thể và hào quang vẫn luôn toả ra khiến mọi người phải ngoái nhìn. Dù cho có giấu kín cỡ nào thì vẫn bị Sơn Hạ phát hiện ra, Sơn Hạ tiến lại chỗ của Quý Mẫn. Nhẹ nhàng chào hỏi cô một câu.
" Lâu rồi không gặp."
Quý Mẫn cũng lịch sự chào lại.
" Đã lâu rồi không gặp."
Sơn Hạ biết chuyện này sớm muộn cũng tới, Quý Mẫn muốn đưa con gái của cô đi nhưng bây giờ Mẫn Nhi đối với cô mà nói là một mối quan hệ thân thích còn hơn mẹ con muốn Sơn Hạ chấp nhận rời xa đứa trẻ ấy ngay bây giờ đúng là cô không nỡ. Nhưng Quý Mẫn không đưa con gái đi cô chỉ lặng lẽ nhìn từ xa. Sơn Hạ tủi thân gượng cười mà nói.
" Đúng là thứ gì của tôi thì là của chị thứ gì của chị vẫn mãi là của chị."
Quý Mẫn cười mỉm rồi lắc đầu.
" Không phải tất cả đâu, anh ấy là của cô cả ngôi nhà đó nữa, hai người... đẹp đôi lắm."
Sơn Hạ ngạc nhiên không biết tại sao Quý Mẫn lại biết những chuyện đó, cô gặng hỏi.
" Sao chị biết?"
Quý Mẫn nhẹ nhàng đưa cho cô một bài báo vừa được đăng vài giờ trước, là cảnh cô tay trong tay trước nhà của Quân Vũ, mọi người điều đồn đoán cô gái trong ảnh, cả công ty cũng bắt đầu chửi rủa sao lưng cô mắng đủ điều, người trong công ty còn đặc điều lên mạng mà bêu xấu cô kể cả những người còn chưa tiếp xúc với cô bao giờ.
Quân Vũ sau khi đọc được những bài báo nói xấu Sơn Hạ hắn rất tức giận dùng rất nhiều tiền để những bài báo ấy được ngăn chặn nhưng vẫn là bị Sơn Hạ nhìn thấy.
Sau khi về nhà Sơn Hạ cố gắng tĩnh tâm lại tránh xa điện thoại và không dám lên mạng, cô tự hỏi những người bêu xấu cô là ai? họ làm vậy để được lợi ích gì? họ có vui khi làm vậy không? Nhưng càng nói Sơn Hạ lại càng tức không thôi.
Ngày hôm sau không ngờ trợ lý của Quân Vũ lại bắt ngờ bị tai nạn giao thông mà qua đời, nguyên nhân vì tránh một thanh niên lái xe mô tô. Quân Vũ nghe thấy được tin tức cũng cảm thấy rất buồn, gắn bó lâu như vậy có chuyện gì hắn cũng tâm sự với trợ lý, lâu dần hắn cũng cảm thấy rất biết ơn vì anh là người duy nhất ở cạnh lúc hắn khó khăn nhất, Quân Vũ tức tốc bước xuống giường hắn vừa đi vừa khóc. Khi vừa ra khỏi phòng bệnh thì hắn lại vô tình gặp được Quý Mẫn, cô đang an ủi một bà lão.
" Bà đừng lo ạ, chỉ cần ghép thận là mọi thứ ổn thôi, người hiến thận chắc chắn đang ở đâu đó đang chạy tới để giúp bà."
Bà lão nở một nụ cười phúc hậu nắm lấy bàn tay của Quý Mẫn.
" Phải chi người đó là cháu thì tốt biết mấy, cháu đúng là một người có trái tim phúc hậu."
Quý Mẫn cười mỉm đáp.
" Cháu cũng muốn hiến cho bà, nhưng tiếc thật thận của cháu lại hiến tặng cho người cháu yêu nhất rồi, anh ấy là duy nhất."
" Người đó chắc có phúc lắm."
Quý Mẫn cười cười rồi thôi, lúc này Quân Vũ hắn đã nghe hết mọi thứ, trong lòng hắn lại có một cảm giác lạ thường.
" Không ngờ người đó lại là cô ấy."
Hắn không dám chắc người Quý Mẫn nói có phải là hắn hay không nhưng mà trùng hợp vậy sao? Người hiến tặng không muốn cho hắn biết nên hắn chắc chắn ân nhân cứu mạng của mình là Quý Mẫn.
Hắn nào biết người đã cứu sống hắn đó là Sơn Hạ, bây giờ có thể mãi mãi hắn cũng không biết được người đó là cô vì trợ lý của hắn người biết tất cả lại không biết gì.
Có những đêm hắn đã gọi cho Sơn Hạ rất nhiều cuộc nhưng lại chẳng bao giờ có phản hồi, hắn tìm cô rất lâu không ngờ cô lại quay về nhà cũ, khi Sơn Hạ vừa mở cửa đã thấy hắn đứng ở đấy mà đợi cô.
" Sơn Hạ anh có chuyện muốn nói với em."
Sơn Hạ điềm tĩnh trả lời.
" Có gấp không?"
" Có, chuyện rất gấp."
" Vậy tại sao bây giờ anh mới tới tìm em? em vẫn ở đây kia mà? hoặc anh chỉ cần thuê thám tử điều tra là biết em ở đây vậy tại sao bây giờ mới tới? vì Quý Mẫn à, gặp lại cô ấy rồi sao?"
Sơn Hạ nói với giọng cay nghiệt có phần tủi thân.
" Mọi chuyện không liên quan đến cô ấy, nhưng anh muốn giải thích những lời anh đã nói lúc ta ở Đà Nẵng."
Sơn Hạ ngắt ngang lời của hắn.
" Giữa em và cô ấy anh chọn ai?"
" Sao em có thể so sánh không như vậy được."
" Vậy em với cô ấy sắp chết đuối anh sẽ chọn ai?"
" Sơn Hạ, chỉ có những thằng đàn ông tồi mới để lại một người cần cứu, anh sẽ cứu cả hai nhưng điều đó không có nghĩa là anh không yêu em."
" Tốt, anh đúng là một người đàn ông tốt."
Sơn Hạ không muốn nói gì nữa, cô chỉ cười nhếch mép đau khổ cười lên vài tiếng rồi quay vào nhà, mặc cho hắn đập cửa và hét lớn.