Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hồng Thất tỉnh dậy trong cơn đau đầu, cô chỉ nhìn thấy vẫn một bóng người quen thuộc đang ngồi bên giường cô, ngủ quên từ lúc nào.
Thấy động Tô Yến Thâm liền tỉnh dậy.
Hồng Thất thấy đầu rất đau, và với người trước mặt, cô dường như thấy vừa có chút quen thuộc lại vừa có chút gì lạ lẫm.
Tô Yến Thâm bắt đầu suy nghĩ một điều gì đó, rồi nói:
"Bác sĩ nói sau tai nạn em bị mất trí nhớ, với vết thương nặng như vậy, có thể cả đời này em chẳng thể hồi phục!"
Hồng Thất từ thảng thốt đến kinh ngạc, rồi từ kinh ngạc sang hoảng loạn:
"Anh nói gì cơ? Mất trí? Tôi...là ai? Sao lại ở đây... Anh còn chưa cho tôi biết."
Tô Yến Thâm ghì chặt lấy vai cô, nói:
"Em tên là Hồng Thất, là trẻ mồ côi, cũng là vị hôn phu của anh. Vào một năm trước, vì giận anh em đã vội vàng đến sân bay. Tài xế taxi hôm ấy sức khỏe không ổn định, lái xe để xảy ra tai nạn, ông ta chết ngay tại chỗ, còn em...hôn mê một năm mới tỉnh lại."
Hồng Thất bước vội xuống giường, nhìn qua gương, khuôn mặt tuy ngây thơ nhưng rất tiều tụy, xanh xao, còn hơn thế nữa, khuôn mặt này với cô là hoàn toàn lạ lẫm. Cô chẳng nhớ gì cả, một mảnh kí ức cũng không.
Tô Yến Thâm quay đầu nhìn cô gái lạ lẫm với tất cả kia, trong lòng hắn có chút gì lóe lên rồi chợt tắt, ngày hôm ấy, nếu không phải vì người đàn ông kia, có lẽ cô cũng không bị rơi vào tình trạng như thế và hắn thật tâm không muốn cô nhớ về ngày kinh hoàng ấy.
Bốn năm sau là khoảng thời gian cô học tập, ra trường một năm, cô làm việc tại một công ty đa quốc gia có trụ sở chính ở Nga. Dự định rằng một năm nữa cô và Tô Yến Thâm sẽ kết hôn. Nhưng vì lịch chuyển công tác của cô sang Nga mà đám cưới phải hoãn lại.
Đặt chân đến Moscow, Hồng Thất tới ngay công ty. Ở đây hoàn toàn khác biệt so với ở công ty chi nhánh: không gian làm việc chất lượng, nhân viên nghiêm túc, vì là trụ sở nên tần suất các cuộc họp hội đồng quản trị luân phiên xảy ra.
Tiếp quản công việc phát triển dự án ở phòng kế hoạch, Hồng Thất đã mất một tháng để làm quen mọi thứ. Có một chuyện mà cô vẫm luôn băn khoăn không biết vì sao chủ tịch lại ít đến công ty đến vậy.
Một tháng nữa thì đã qua mùa thu, khí hậu ở đây trở lạnh, so với ở Trung Quốc thì chưa gì đã lạnh hơn rất nhiều, vì thế mà Hồng Thất mấy ngày gần đây cứ hay nóng sốt, uống thuốc nhưng vãn chưa thấy khá hơn.
Cuối tháng 9, không khí ảm đạm, Hồng Thất vẫn cứ cúi đầu vào máy tính, lâu lâu lại ra ngoài quan sát tiến độ công trình cùng phó giám đốc dự án. Ít nhiều vì thế mà cái nóng sốt của cô có phần nặng thêm.
Một buổi sáng, khi cô đang yên ổn ngồi trong phòng có máy sưởi ấm áp thì chuông báo vang lên, các nhân viên ngay lập tức đứng dậy. Anna - đồng nghiệo ngồi cạnh cô nhắc nhở:
“Eli, mau...chủ tịch tới!”
Hồng Thất từ khi đến Nga đã dùng tên Eli để đồng nghiệp dễ gọi. Cô nghe thấy Anna nói thế liền nhanh chóng đi theo mọi người xuống lầu, theo thứ tự nhất định xếp thành hàng dài nghênh đón đại chủ tịch.
Cô được xếp phía sau nên đúng là vẫn không giấu nỗi sự tò mò, thường xuyên cố nhìn tới trước, muốn xem xem rốt cuộc vị chủ tịch tài giỏi xuất chúng mà mọi người vẫn thường hay nhắc đến phải chăng là một ông già hói đầu hay không.
Một chiếc Land Rover dừng lại trước cửa, tài xế vội vàng chạy tới mở cửa xe, một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi chững chạc lịch lãm bước ra, trên người khoác một chiếc áo lông sành điệu và ấm áp, đi theo sau ông ta là năm sáu người bộ dạng nghiêm túc. Ông ta đi đến đâu, nhân viên cúi đầu đến đó. Nhưng cũng có những nữ nhân viên ngẩng đầu nhìn lén chủ tịch.
Hồng Thất vẫn còn nhớ mỗi khi Anna kể về ông ta đều có ánh mắt đầy ái mộ, nhưng cô ấy cũng từng nhắc đến, một cô tên Dung Hoa lúc nào bên cạnh hắn, có người nói cô ta là bạn gái ông ta, nhưng chủ tịch chưa từng thừa nhận.
Cô chỉ ngẩng đầu nhìn lén, quả nhiên nhìn ra đi cạnh ông ta có một người phụ nữ rất xinh đẹp. Người giàu có thì đúng là có khí chất của người giàu có, nhìn sơ qua chiếc túi trên tay cô gái xinh đẹp ấy nếu Hồng Thất nhớ không lầm thì chiếc túi này được làm thủ công từ một nhà thiết kế người Ý, hơn nữa trên cả thế giới này chỉ có hai chiếc. Hồng Thất còn nhớ mình từng nhìn thấy nó trên một tạp chí thời trang, giá của nó...thật sự rất đắt.
Vị chủ tịch dường như ít quan tâm tới người phụ nữ đi bên cạnh mình, suốt một đoạn ông ta chẳng nhìn cô ấy một lần trong khi lại nói chuyện tự nhiên với các cổ đông của công ty. Hồng Thất điếng người khi chủ tịch vô tình nhìn lướt qua cô, ông ta trông rất quen, hình như cô gặp ông ta ở đâu rồi, hình như cả cô gái kia nữa, cô ta và ông chủ tịch khiến Hồng Thất cảm thấy rất ngột ngạt. Cô chẳng dám nhìn lên nữa, hoảng hốt cúi thấp đầu. Bên cạnh cô, Anna thấy cô như vậy liền hỏi:
“Eli, cô bị sao vậy?”
Hồng Thất lắc đầu.
Sau khi chủ tịch đi khỏi, ai cũng giải tán về phòng làm việc của mình, khi Hồng Thất về phòng đã thấy tất cả mọi người tập trung làm việc.
Cô mở máy tính, có một mail vừa được gửi tới, cô mở ra, một đoan video do Tô Yến Thâm gửi tới. Hắn nâng một chiếc bánh sinh nhật trên tay, vừa vui vẻ vừa hát:
Mừng ngày sinh thần của em
Mừng ngày em sinh ra đời
Gửi đến em lời chúc mừng.
Hắn nói rất buồn vì không thể tổ chức sinh nhật cho cô, nói rằng sẽ bù lại khi cô trở về. Cô nhìn lên hộp lịch ngày tháng: 12/10, hôm nay là sinh nhật cô, sao cô không thấy giống, tự trong thâm tâm cô có điều gì vô cùng kì lạ.
Tan tầm, đường xá đông nghẹt người, Hồng Thất choàng khăn choàng vào người. Vô thức nhìn ra cửa sổ, cô chợt nhớ đến giấc mơ mà vẫn cứ nhìn thấy hằng đêm.
Tuyết tơi dày trắng xóa, cô mặc độc một bộ quần áo mỏng, dưới cái lạnh cắt da thịt không thể chịu nổi, nhưng đích đến của cô còn rất xa, một người đàn ông đã cùng đi với cô, che tuyết cho cô. Không hiểu vì sao cảm xúc lại dào dạt đến vậy. Người đó, dường như đối với cô rất quan trọng, nhưng chắc chắn không phải là Tô Yến Thâm, và cô cũng hỏi hắn, hắn phớt lờ không biết. Hắn nói rằng do cô nghĩ nhiều, nên có vô số chuyện đi theo hướng sai, nhưng cô chư bao giờ từ bỏ được. Có thể đó là manh mối để cô nhớ lại quá khứ.
Cô ghé chân vào một shop hoa, mua một bó hoa dạ lan hương. Dạ lan hương mang ý nghĩa mà theo mật mã Pháp thì nó mang ý nghĩa: “Anh yêu em nhưng đồng thời cũng hủy diệt em”. Thật đáng thương. Đóa hoa này đẹp đến thế, nhưng nó bị cho là mùi hương quá gay gắt, ít người chịu được. Vậy mà thật kì lạ, từng có một người rất thích loài hoa này. Nhưng Hồng Thất không nhớ, chẳng nhớ nổi tên hay hình dáng, chỉ nhớ một hình ảnh mình cùng ai đó đến một shop hoa, và cô được căn dặn phải mua một đóa dạ lan hương cho một người vô cùng quan trọng.