Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Xám
Diêu Hữu Thiên mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Nửa đêm về sáng, người bắt đầu nóng lên.
Ý thức càng ngày càng mơ hồ. Rất nhiều đoạn ngắn, rất nhiều cảnh tượng, không ngừng hiện lên, qua lại trong đầu cô.
Cơ thể rất nặng nề, cô muốn thoát khỏi những đoạn ngắn đó, làm thế nào cũng không thoát khỏi được.
Lúc rạng sáng, cuối cùng vẫn phát sốt.
Miệng liên tục nói mơ, nhưng lại không nghe rõ cô đang nói gì.
Cố Thừa Diệu ra ngoài một chuyến, lúc quay về cởi quần áo nằm xuống ngủ.
,
Ngủ đến nửa đêm, mới cảm thấy, hình như người bên cạnh không ổn lắm.
Chống người dậy, tay thăm dò lên trán Diêu Hữu Thiên.
Nhiệt độ truyền đến từ nơi đó khiến anh hơi kinh hãi.
Nhanh chóng đứng dậy, mặc quần áo cho Diêu Hữu Thiên, sau đó lại dùng áo khoác của mình bọc cô lại, đưa thẳng cô đến bệnh viện.
Bước chân vội vã đến mức đã quên mất, khu nghỉ dưỡng Vân Khởi có nơi chữa bệnh của mình, cũng có bác sĩ túc trực 24 giờ.
Nếu như chỉ là bệnh vặt, nơi đây đã hoàn toàn có thể giải quyết.
,
Trong bệnh viện, bác sĩ làm một kiểm tra cặn kẽ cho Diêu Hữu Thiên.
“Bệnh nhân hơi sốt, mất nước, chú ý nghỉ ngơi. Ngoài ra cần uống nhiều nước.” Nữ bác sĩ tuổi hơn 40, giọng nói rất vững vàng, ánh mắt nhìn về phía Cố Thừa Diệu, dù thế nào cũng lộ ra mấy phần ý tứ chỉ trích: “Còn nữa, chuyện đó phải tiết chế một chút.”
Xem thử những dấu vết trên người, người đàn ông này không biết đau lòng cho vợ của mình chút nào sao?
Sắc mặt Cố Thừa Diệu hơi đỏ, có chút xấu hổ nhìn bác sĩ truyền nước cho Diêu Hữu Thiên, sau đó rời đi.
Anh ngồi xuống trước giường bệnh, nghiêng mặt, nhìn Diêu Hữu Thiên ngủ trên giường không nhúc nhích.
,
Tiết chế sao?
Làm sao mà bác sĩ biết được, lần nào gặp phải chuyện của Diêu Hữu Thiên, anh cũng sẽ mất bình tĩnh?
Giống với chuyện ngày hôm nay, anh có hơn một nửa là đang phát tiết.
Luna kia là người thế nào, anh biết rõ. Lời cô ta nói, cũng không thể tin hết.
Nhưng điều khiến anh khó chịu, lại là thái độ của Chiến Li và Diêu Hữu Thiên.
Nhất là Chiến Li với dáng vẻ bảo vệ đứng ở trước người Diêu Hữu Thiên.
,
Anh còn nhớ, mấy lần giao chiến, dáng vẻ mạnh mẽ Diêu Hữu Thiên biểu hiện ra trước mặt anh.
Vấn đề cô có thể giải quyết, cô đều tự mình giải quyết. Vấn đề không thể giải quyết, anh cũng hi vọng người đứng ở trước mặt cô là anh, mà không phải là một người đàn ông khác.
Nhất là người giống như Chiến Li?
Hít sâu, anh đã mất khống chế.
Ngày hôm qua Diêu Hữu Thiên một mực kêu lạnh, nhưng anh bị cơn giận làm cho váng đầu, không chú ý đến cô.
Nghiêng mặt, liếc nhìn hai mắt nhắm chặt của Diêu Hữu Thiên..
,
“Chỉ cần em không phản bội anh, anh xin thề, sau này anh sẽ không giống như ngày hôm nay nữa.”
Suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng lên giường, nằm xuống bên cạnh cô, cẩn thận tránh tay đang truyền nước của cô, ôm cô vào trong lòng mình.
Diêu Hữu Thiên đang sốt đến mơ mơ màng màng, cơ thể lúc lạnh lúc nóng. Cảm nhận được nhiệt nóng bên cạnh. Theo bản năng co người về phía đó.
Cố Thừa Diệu nhìn khuôn mặt đỏ hồng, lông mi run nhẹ của cô.
Trong lòng mềm mại, dường như làm thế nào cũng không kiềm chế được. Cúi đầu, đặt một nụ hôn lên trán cô, lúc này mới ôm cô ngủ thiếp đi.
,
Lúc trời mờ sáng, cơn sốt của Diêu Hữu Thiên đã hạ xuống.
Đêm qua Cố Thừa Diệu đã dậy mấy lần, liên tục chú ý đến tình hình của cô, mãi đến khi cơn sốt của cô hạ đi, mới ngủ tiếp.
Sáng sớm lại dậy cực sớm.
Diêu Hữu Thiên còn đang ngủ rất sâu, Cố Thừa Diệu ngồi dậy hoạt động tay chân một chút. Lại kiểm tra Diêu Hữu Thiên một lần, phát hiện nhiệt độ của cô đã thật sự khôi phục bình thường.
Sắc mặt cũng không đỏ như ngày hôm qua nữa, cuối cùng đã thở phào nhẹ nhõm.
,
Cầm áo khoác của mình lên đi mua bữa sáng, vẫn nói bệnh nhân nên ăn chút thức ăn lỏng gì đó.
Mua bữa sáng về đang định vào phòng bệnh, điện thoại reo lên.
Là Uông Tú Nga.
“Thừa Diệu, giờ là cuối năm rồi, lúc nào các con quay lại?”
Cháu trai chưa về nói là bận việc, kết quả cháu gái vốn dĩ từ nước Mỹ về nhà ăn tết cũng chưa về, đây là chuyện gì vậy?
Cố Thừa Diệu ngẩn ra, lúc này mới nhớ ra, ban đầu đồng ý hôm nay là cuối năm, sẽ về nhà ăn tết: “Bà nội, mấy ngày nay thật sự rất nhiều chuyện, nếu không, ngày mai, muộn nhất là ngày kia, con nhất định sẽ về.”
,
“Được được.” Uông Tú Nga gật đầu: “Con phải về nhanh một chút. Cũng gọi chị gái anh rể của con về luôn. Thật là, bà còn chưa gặp Tiểu Hạo Triết mấy lần đâu đấy. Cứ dẫn người đến thành phố Y thôi.”
“Con biết rồi.” Bản thân Cố Tĩnh Đình không quay về, không liên quan gì đến anh.
“Còn nữa.” Uông Tú Nga thở dài: “Quay về Bắc Đô rồi, con cũng không cần quay lại thành phố Y nữa, cứ ở lại đây đi. Con và Thiên Thiên sinh hai đứa con. Nhân lúc bà còn sống, cũng tiện trông con cho các con.”
“Bà nội.” Cố Thừa Diệu vẫn luôn có ý định này, có điều bây giờ ý định này lại chắc chắn hơn nhiều.
Nếu như Diêu Hữu Thiên thật sự mang thai