Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lúc này, toàn bộ tâm trí anh đều bị những lời cô nói ngày hôm qua chiếm hết.
Không thể nghĩ về bất cứ điều gì khác.
"Anh không biết anh ấy tốt như thế nào sao? Anh ấy so với anh yêu kiều, dịu dàng và ân cần, tao nhã và quý phái, giàu có, đối xử tốt với tôi, có giọng hát tuyệt vời, và cũng là Một người đàn ông lịch thiệp, không biết giả vờ, đối xử chân thành và ấm áp, làm việc đúng mực, có năng lực xuất chúng,và không nhận xét người khác một cách hồ đồ."
Ha,anh ấy thực sự nhớ từng từ!
Hắn cảm thấy lửa giận bừng bừng, cả người như muốn nổ tung.
An Vân Tây là người anh ấy muốn kết hôn, tại sao anh lại quan tâm San và đến vậy?
Người anh muốn kết hôn ở trước mặt, người từ bỏ sự trong trắng của mình để cứu anh đang ở trước mặt, và người đang mang thai đứa con của anh cũng ở trước mắt.
Anh ấy nên trân trọng nó không phải sao?
Anh hoàn toàn quẫn trí.
Anh nghiêng người, cúi đầu.
Giờ phút này, An Vân Tây kích động đến phát điên.
Cố Ngôn đang chủ động hôn cô.
Cô cảm thấy tim mình như muốn nhảy lên cổ họng.
Cô nhắm mắt, khẽ nâng cằm, nắm chặt tay hồi hộp chờ đợi.
Lúc này, San tình cờ vượt qua góc.
Phía trước không xa, cô nheo lại đôi mắt đẹp liền nhìn thấy hai người, một nam một nữ xinh đẹp, có chiều cao chênh lệch hoàn hảo.
Đó là Cố Ngôn và An Vân Tây, từ góc nghiêng này nhìn như họ đang hôn nhau.
Cuối cùng, San vẫn có chút xấu hổ.
Cô xoay người rời đi." Ngày hôm qua vừa nói mình qua lại với người khác lỡ bị chụp ảnh sẽ ảnh hưởng đến hôn nhân hợp đồng vậy mà giờ ngay công ty lại đi hôn An Vân Tây!"
Cố Ngôn liếc nhìn San không chút biểu cảm, xoay người rời đi.
Đôi môi đang sắp rơi của anh đột nhiên dừng lại, không hôn.
Trong lòng cảm thấy hối hận vô cùng, anh làm cái trò ngu ngốc gì vậy, lại ghen tuông với San như một đứa trẻ.
Đây hoàn toàn không phải phong cách của anh, kể từ khi tiếp xúc với San, con người anh đã thay đổi hẳn so với trước đây.
An Vân Tây không đợi được nụ hôn của anh, cô không khỏi mở mắt ra.
Nhìn thấy Cố Ngôn đã đứng thẳng người, mắt nhìn sang chỗ khác, không có ý định hôn cô, cô vô cùng xấu hổ, bối rối xoắn tay áo.
Cố Ngôn nói lời xin lỗi, "Tôi xin lỗi, nó không phù hợp với nơi công cộng."
“Ừm.” An Vân Tây ngượng ngùng sau khi nghe anh nói câu này.
Cô biết chắc chắn không phải vì thế.
Theo hướng ánh mắt của anh, cô lén nhìn theo và thoáng thấy San đang lui dần về phía sau, cô chợt hiểu ra mọi chuyện.
"Chẳng lẽ Cố Ngôn không thực sự muốn hôn mình mà chỉ muốn diễn cho cô ta xem?"
Cô nghiến răng căm hận và nắm chặt tay.
Vẻ mặt bình tĩnh, cô giả vờ ngại ngùng nói: "Thiếu gia, tôi về đội dự án trước đã."
"Ừm." Cố Ngôn khó chịu gật đầu, anh đột nhiên mở cửa thoát hiểm, tự mình bước vào cầu thang.
Chán nản, anh lấy từ trong túi ra một điếu thuốc và kẹp giữa đôi môi.
Anh lấy chiếc bật lửa ra định châm nhưng không được, anh lại thử châm nhưng cuối cùng vẫn không châm, cuối cùng anh ném điếu thuốc xuống đất và giẫm lên nó một cách khó khăn.
San đang đi bộ đến nhóm dự án.
Chỉ còn một vài bước.
“Ngọc San.” Giọng An Vân Tây vang lên từ phía sau.
San dừng bước và quay lại.
Nhìn thấy An Vân Tây một mình đi qua, Cố Ngôn đã không còn ở bên cạnh cô.
San có chút khó hiểu.
San hỏi, " Có chuyện gì sao?"
“Vừa rồi, cậu có thấy mình và Cố Ngôn hôn nhau không?” An Vân Tây đột nhiên thẳng thắn.
Hành vi của San vẫn bình thường, "Tôi hiểu rồi.
Cô và anh ấy đang yêu nhau, tôi nghĩ hai người hôn nhau đó là chuyện bình thường."
"Ồ, mình sợ cậu hiểu lầm.
Dù sao cậu và anh ấy cũng là vợ chồng trên danh nghĩa, sống chung dưới một mái nhà" An Vân Tây cố ý nói.
San bình tĩnh cười, không biểu lộ cảm xúc, " Tôi có thể hiểu lầm cái gì? Tôi biết rất rõ vị trí của mình.
Đừng lo lắng, tôi sẽ không giật anh ta khỏi tay cô.
Là của cô tất cả, không ai giành đâu."
An Vân Tây có chút bất an.
San cười nhẹ, "Hãy tự tin lên, đừng lo lắng về chuyện được và mất.
Nếu là của cô thì sẽ mãi là của cô thôi.
Tôi đi trước."
Cô ngượng nghịu cười và gật đầu.
An Vân Tây chỉ nhìn theo bóng lưng San rời đi.
Đôi mắt cô đầy oán hận.
Trong nhóm dự án R&D ô tô.
Không lâu sau khi San ngồi xuống, cô nhấp vài ngụm cà phê, mở máy tính và chuẩn bị bắt đầu vẽ.
Không ngờ, tầng 12 mở ra một chuyển động cực lớn, bước chân nhanh chóng, ngay ngắn và nặng nề.
Bốn nhân viên mặc đồng phục cảnh sát màu xanh đậm bước ra khỏi thang máy, đẩy cửa vách ngăn bằng kính, và sải bước thẳng về phía văn phòng đội dự án, tất cả đều có vẻ mặt nghiêm túc.
Mọi người xì xào bàn tán: "Xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại có nhiều cảnh sát ở đây?"
Với tư cách là người giám sát, Hàn Kim không biết tại sao, vì vậy cô ấy dũng cảm bước tới và chỉ muốn nói.
Người cảnh sát hình sự đứng đầu tên là Chu Nhật Minh, ngoại hình đẹp trai, cao trên 180, dáng người rắn rỏi, xuất trình thẻ cảnh sát và nói lớn: "Chúng tôi là Đội Cảnh sát Hình sự số 2 Chi nhánh của sở cảnh sát, cô Hàn Kim.
Bằng chứng cho thấy cô đã đánh thuốc nạn nhân và sau đó xúi giục người khác c**ng bức nạn nhân.
"
“Đây là thông báo về việc bắt giữ, hãy đi cùng chúng tôi.” Một cảnh sát khác đưa ra văn bản thông bao.
"Cô có quyền giữ im lặng.
Nếu không giữ im lặng, tất cả những gì cô nói có thể được sử dụng trong lời khai của cô trước toà.
Cô có quyền nhờ luật sư tại phiên toà." Không đợi Hàn Kim trả lời, liền ra lệnh cho những cảnh sát khác, "Mang đi."
"Tôi? Tôi làm sao vậy? Thuốc gì?" Hàn Kim đang thất thần, hai người cảnh sát tiến lên khống chế cô, cô tuyệt vọng chống cự, "Anh bắt nhầm người, buông ra, buông tôi ra!"
An Vân Tây lúc này mới đứng dậy khỏi chỗ ngồi, sững sờ nhìn cảnh tượng này, trong lòng vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, lại có chút vui mừng..