Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Heath hít một hơi thật sâu vào khoảnh khắc nhìn thấy người đẹp Lucien. Người con trai trẻ tuổi này cực kỳ lộng lẫy. Cứ như thượng đế đã tạo ra một tạo vật hoàn hảo và ban cho cậu hình hài con người và rồi đặt cho cậu một cái tên và tặng cậu cho Heath. Heath cảm thấy biết ơn chúa biết bao và hạnh phúc đến nỗi suýt nữa thì quên mất việc bắt đầu buổi lễ.
À, bản gốc thực ra tác giả dùng từ “người phụ nữ” cho Lucien cơ =))))
“Thưa các vị bạn hữu, chúng ta tập trung ở đây dưới sự chứng kiến của Chúa, và những người có mặt ở đây, cùng chứng kiến cuộc hôn nhân linh thiêng giữa người đàn ông và người đàn bà này, là một sự kiện đáng tự hào, được chúa chứng giám lòng thành đôi bên, biểu thị sự kết hợp thần bí giữa chúng ta là Chúa và Giáo hội, là sự kiện thiêng liêng của Chúa được tô điểm và làm đẹp với sự có mặt của Người và phép lạ đầu tiên mà Người ban cho Cana của Galilee được thánh Paul yêu cầu sự tôn trọng giữa những người đàn ông và nhờ đó không bị bất cứ ai cản trở, cũng như can thiệp vào, khinh suất, nông nổi, hay hời hợt, nhằm thỏa mãn dục vọng xác thịt và ham muốn của người đàn ông, như những con vật không có hiểu biết, là sự tôn kính, chín chắn, thận trọng, điềm đạm, và dưới sự tôn kính Chúa Trời, cẩn trọng xem xét nguyên nhân đi đến hôn nhân.”
Cha sứ đọc với giọng đều đều, còn tâm trí Heath đã bắt đầu luẩn quẩn khi nhìn thấy Luicen. Anh chưa từng thấy Lucien xinh đẹp như vậy và chưa từng không thoải mái một cách khó tin đến vậy trong đời. Heath muốn tự bình ổn mình, nhưng anh cũng phải thẳng thắn xác định rằng gián đoạn buổi lễ để nói với Lucien rằng cậu có thể thay đồ ngay sau bữa sáng sẽ gây ra điều tiếng lớn. Vậy nên thay vì nói ra, anh chỉ mỉm cười trấn an Lucien và hi vọng người sắp thành vị hôn thể của mình hiểu được điều anh đang cố truyền đạt.
“Vì vậy, nếu có ai có thể đưa ra bất cứ lý do chính đáng nào tại sao họ không thể đến với nhau một cách hợp pháp thì hãy nói ra ngay hoặc im lặng trong hòa bình mãi mãi.”
Heath nín thở, dù anh không biết tại sao mình lại làm vậy. Không ai trong số những người tình của anh lên tiếng—họ luôn sẵn sàng đặt ra thỏa thuận trước—và khác với sự đối đầu bất ngờ ở rạp phim hai tháng trước, anh không còn qua lại với bất cứ người tình nào trước đây.
Khi không ai bước ra, Heath thở phào nhẹ nhõm, và cha xứ lại tiếp tục. Lucien mỉm cười, Heath cũng mỉm cười. Họ đều đột ngột dừng lại khi cha xứ tiếp tục nói và nghiêm nghị nhìn họ trước khi nói về việc hãy thú nhận bất cứ lý do nào họ không nên cưới nhau. Heath nhướn mày với Lucien, và anh muốn cười phá lên khi cậu cũng cười với anh.
“Heathcliff Robert Eddington, III, Công tước xứ Pompinshire, Hầu tước xứ Manchester, Bá tước xứ Southerby, Tử tước xứ Berkinstock, Nam tước xứ Hempstead, ngài có đồng ý kết hôn với người con trai này, chung sống trọn đời dưới sự chứng giám của Chúa trong cuộc hôn nhân thần thánh này không? Ngài sẽ yêu cậu ấy, trân trọng, dù là khi ốm đau hay khi khỏe mạnh, và từ bỏ mọi thứ, chỉ vì cậu ấy, trong kiếp này chứ?”
Heath hắng giọng và táo bạo tuyên bố không chút do dự, “Tôi đồng ý.” Anh suýt bật cười khi nghe tiếng thở phào đồng thanh thể hiện sự hài lòng của bố mình và maldy của Lucien. Anh mừng là họ đã chấp thuận cho anh làm những việc đúng đắn, trong khi chẳng có cây súng nào nhắm vào đầu anh bắt anh cưới Lucien sau khi đã có được cậu, anh biết rằng đó chỉ là cách nói hoa mỹ thôi. Mục sư gật đầu và quay sang thẩm định Lucien.
“Lady Lucien Timothy Hawthorn, công nương có đồng ý kết hôn với người đàn ông này, chung sống trọn đời dưới sự chứng giám của Chúa trong cuộc hôn nhân thần thánh này không? Công nương sẽ yêu anh ta, trân trọng anh ta, dù là khi ốm đau hay khi khỏe mạnh, và từ bỏ mọi thứ, chỉ vì anh ta, trong kiếp này chứ?”
Lucien dè dặt nhìn xuống, và rồi nhìn thẳng vào đôi mắt Heath. “Tôi đồng ý.”
Heath mừng rỡ khi nghe những lời Lucien nói, nút thắt trong dạ dày mà anh còn không hề biết đến đã được xoa dịu. Anh muốn đưa tay ra nắm lấy tay Lucien—không, anh muốn ôm eo Lucien, ôm chặt cậu vào lòng, giữ chặt cậu khi cậu nói câu “tôi đồng ý!”—nhưng thay vào đó, anh lại chỉ siết chặt nắm đấm (để thể hiện sự vui mừng kiểu yes, thắng rồi, không phải vì giận dữ) và cười rạng rỡ.
“Ai là người sẽ chấp thuận cho hai người đàn ông này kết hôn?”
“Tôi, maldy của cậu ấy, chấp nhận,” Lord Yorkshire tự hào nói, rồi đưa tay Luicen cho mục sư, rồi đặt tay Luicen vào trong tay Heath. Heath cảm thấy như có kiến bò qua các ngón tay khi siết lấy tay vị hôn thê, nghiến răng cố kìm lại cự vật đang cố đội quần chui ra.
“Thưa ngài công tước, hãy lặp lại theo tôi,” mục sư nói, Heath gật đầu tỏ ý đã hiểu, ánh mắt tập trung vào ông, thế nhưng từng sợi tơ trong cơ thể anh lại tập trung vào Lucien.
“Tôi, Heathcliff Robert Eddington III, Công tước xứ Pompinshire, Hầu tước xứ Manchester, Bá tước xứ Southerby, Tử tước xứ Berkinstock, Nam tước xứ Hempstead đồng ý lấy Lady Lucien Timothy Hawthorn làm vợ, và từ ngày hôm nay về sau, dù tốt hay xấu, giàu hay nghèo, ốm đau hay khỏe mạnh, sẽ yêu thương và chở che, cho đến khi cái chết chia lìa chúng tôi, dưới sự chứng giám của Chúa. Vì vậy tôi xin nguyện trân trọng cuộc hôn nhân này.”
Heath cảm thấy mất mát trong giây lát khi phải buông tay Lucien theo nghi lễ, nhưng không lâu sau Lucien lại nắm tay rồi mỉm cười với anh. Mục sư quay sang Lucien gật đầu.
“Tôi, Lady Lucien Timothy Hawthorn, con trai của Bá tước và Bá tước phu nhân xứ Yorkshire, Tử tước và Tử tước phu nhân xứ Cheshire, Nam tước và Nam tước phu nhân xứ Wetherby đồng ý lấy Heathcliff Robert Eddington III, Công tước xứ Pompinshire, Hầu tước xứ Manchester, Bá tước xứ Southerby, Tử tước xứ Berkinstock, Nam tước xứ Hempstead làm chồng, và từ ngày hôm nay về sau, dù tốt hay xấu, giàu hay nghèo, ốm đau hay khỏe mạnh, sẽ yêu thương và chở che, nghe lời anh ấy cho đến khi cái chết chia lìa chúng tôi, dưới sự chứng giám của Chúa. Vì vậy tôi xin nguyện trân trọng cuộc hôn nhân này.”
Heath thả tay Lucien ra và quay sang Blaine, Blaine đưa anh cái nhẫn mà anh sẽ đeo cho Lucien. Anh nhướn mày khi thấy Lucien cũng quay sang nhận nhẫn từ Charlotte. Anh quay sang nhìn Lord Yorkshire đứng đó đối diện với các vị khách.
“Dù rằng tôi biết để cả nam và nữ đeo nhẫn cưới thể hiện tình trạng hôn nhân của họ là trái lẽ thường, đàn ông chúng tôi vẫn thường coi thường nhẫn….” Bà dừng lại khi những người đàn ông khác trong phòng bật cười. “Đàn ông nhà Hawthorn luôn đeo nhẫn ở ngón thứ tư của tay trái như vợ chồng để thể hiện chúng tôi đã hứa hôn và vẫn chung thủy như chúng tôi mong muốn ở vợ chồng mình. Dù việc từ chối hoàn toàn phụ thuộc vào ngài Công tước, chúng tôi vẫn hi vọng sẽ tiếp tục truyền thống này và đeo nhẫn.”
Mọi ánh mắt đổ dồn lên Heath, và anh biết rằng anh hoàn toàn có quyền phẫn nộ và giận dữ, không chỉ vì anh bị gông cùm và bị việc đeo nhẫn quản thúc, mà còn vì anh quá đỗi ngạc nhiên bởi lời đề nghị này trong đám cưới. Anh biết anh có thể từ chối, tuy nhiên, khi anh quay sang nhìn Lucien, niềm hi vọng, tin tưởng và do dự trong mắt cậu đã giúp Heath đưa ra quyết định.
“Tôi coi đó là niềm vinh dự và đặc quyền của tôi, thưa ngài. Cám ơn ngài,” Heath cúi đầu nói và hơi cúi chào. Yorkshire cúi chào đáp lễ, Heath quay lại với mục sư, và ông gật đầu, buổi lễ liền tiếp tục.
Blaine và Charlotte đưa nhẫn cho Lucien và Heath, họ đặt nhẫn lên quyển sách mục sư cầm. Mục sư lấy một chiếc nhẫn đưa cho Heath, anh cầm tay Lucien và đeo nhẫn lên ngón thứ tư.
“Với chiếc nhẫn này tôi đã kết hôn, thân thể thần thánh, và tất cả những thứ tài sản trần tục được phú cho: Nhân danh Cha, Con, và Thánh thần. Amen.”
Lucien mỉm cười và lấy chiếc nhẫn còn lại từ mục sư, đeo lên ngón tay thứ tư ở tay trái của Heath.
“Với chiếc nhẫn này tôi đã kết hôn, thân thể thần thánh, thiên tư và tất cả những thứ trần tục tôi sở hữu đều dành hết cho anh: Nhân danh Cha, Con, và Thánh thần. Amen.”
Rồi họ quỳ xuống, Heath phải đỡ Lucien quỳ xuống bởi chiếc váy quá rộng, và khi đã ổn định, anh cúi đầu và nhắm mắt khi mục sư đọc lời cầu kinh trang trọng nhất anh từng nghe trong đời.
Khi cầu kinh xong, mục sư để họ nắm tay nhau, Heath biết rằng anh và Lucien đã gần kết hôn xong rồi. Anh hạnh phúc đến nỗi muốn nhảy cẫng lên.
“Những gì Chúa Trời hợp nhất thì không ai có thể thoát khỏi. Vì vậy khi Heathcliff Robert Eddington III, Công tước xứ Pompinshire, Hầu tước xứ Manchester, Bá tước xứ Southerby, Tử tước xứ Berkinstock, Nam tước xứ Hempstead và Lady Lucien Timothy Hawthorn đã đồng thuận trong cuộc hôn nhân thần thánh, cùng nhau dưới sự chứng giám của Chúa và những người có mặt ở đây, đã trao nhau tín vật, và cùng được chứng kiến việc trao nhận nhẫn kết nối đôi tay, tôi tuyên bố họ đã là vợ chồng, nhân danh Cha, Con, và Thánh thần. Amen.”
Heath quay sang nhìn Lucien mỉm cười—xong rồi. Họ đã kết hôn.