Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Chuyện tôi bị mắc kẹt trong nhà kho để dụng cụ là có người làm sao?"
"Rất có thể! Nhân viên của tôi trước đó có thấy người bên Ngô Tuyết Tuyết lảng vảng khu vực gần kho. Nhưng theo thông tin tôi nghe ngóng được, hai người đó đã nộp đơn nghỉ việc và đang bị bắt tạm giam sau khi có người tố cáo do tàng trữ ma tuý!"
Giọng nói của Nghiên Thế Đàm nhẹ tênh người hóng chuyện hot mỗi ngày. Qua điện thoại, Hàn Vi không thể tưởng tượng ra biểu cảm của anh ta lúc này.
"Ngô Tuyết Tuyết cũng đã hoàn thành xong buổi chụp, cô ta đang làm ầm lên thiếu nại cô bỏ ngang trong lúc làm việc, hoàn toàn không có trách nhiệm kia kìa. Chuyện cụ thể tôi sẽ nói rõ sau, chiều nay đến Venus gặp tôi đi!"
Hàn Vi ngồi trước bàn làm việc của mình, tay đang cầm quả táo cắn dở:"Ngay chiều nay?... hừm... để tôi xem! Tôi biết rồi!"
Cô tắt máy, tiếp tục cắn thêm vài miếng táo, mắt chăm chú nhìn vào máy tính suy nghĩ đến thất thần. Vẫn không hiểu ra được sự cố hôm qua là vì sao, tại sao lại trùng hợp liên quan đến Ngô Tuyết Tuyết? Xét lại thái độ của cô ta, Hàn Vi thấy không bình thường cho lắm, cô ho vài tiếng, với lấy chai nước bên cạnh.
"Không cần mạng à? Tôi vẫn chưa muốn bị gán cái danh goá vợ sớm! Ở nhà đi!" Mặc Đình Khâm ngồi trên giường đọc tạp chí. Hôm nay anh vì lo cho cô nên mới ở nhà, còn cô thì sao? Lại muốn đi gặp tên đàn ông khác?
"Em đã khoẻ lại rồi! Cần bàn chút chuyện về công việc thôi!" Hàn Vi giật mình, vốn quên mất anh đang ở trong phòng. Quái lạ là tại sao hôm nay hình như anh cứ theo sau kè kè cô mãi. Anh không cần làm việc nữa sao?
"Khỏe lại rồi? Vậy thì em đi nấu cơm đi, tôi muốn ăn!" Mặc Đình Khâm nói bằng giọng ghét bỏ, chăm chăm vào cuốn tạp chí nhưng lại không đọc vào chữ nào.
Không phải vừa mới ăn rồi sao? Anh đây là muốn kiếm chuyện để hành cô sao? Hàn Vi thở hắt, không hiểu tính khí người này hôm nay làm sao nữa!
Cô đi xuống bếp chuẩn bị nguyên liệu, vừa mới quay qua quay lại một lát, đã thấy Mặc Đình Khâm ngồi ngay sofa trong phòng khách bật tivi ầm ầm.
"Ra đây!" Mặc Đình Khâm nói vọng vào bếp.
Hàn Vi đang dở tay cắt rau củ, nghe tiếng gọi phát ra từ gian phía trước. Cô lau lau tay vào tạp dề, bước ra, miệng lầm bẩm trách anh sao hôm nay lại lắm chuyện đến thế.
Trên dãy sofa đối diện Mặc Đình Khâm có thêm bóng dáng của một người con gái nữa. Trông cô ta chừng lớn hơn Hàn Vi 1-2 tuổi, phong cách rất mạnh mẽ, vẻ mặt cũng khá nghiêm nghị, y hệt thư kí Kim.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Mùa Xuân Trong Đôi Mắt Tôi
2. Đại Sư Linh Châu
3. Năm Tháng Yêu Thương
4. Tôi Mắc Bệnh Chỉ Có Thể Nói Sự Thật
=====================================
Cô đến bên cạnh anh, ngồi xuống rồi liếc mắt sang chờ đợi lời giới thiệu.
"Đây sẽ là trợ lí của em kể từ hôm nay. Tôi đã lựa chọn dựa vào chuyên môn, cô ta có thể hỗ trợ công việc cho em!" Mặc Đình Khâm vừa như giới thiệu, vừa như chỉ để thông báo về sự an bài sẵn này cho cô. Qua sự việc hôm trước, anh không yên tâm về cô, vẫn là phải cử thêm người ở bên cạnh theo sát, có thể thông báo cho anh bất cứ lúc nào.
"Không.. không cần đâu! Em.." Hàn Vi đưa tay ra lắc lắc, chối đây đẩy, cô đâu có nói là cần người chứ? Vả lại cô cũng chẳng biết gì về cô gái này cả.
"Mặc phu nhân! Tôi là Tư Yến, phu nhân có thể gọi tôi là trợ lý Tư! Ngài Mặc đã chỉ định, mong phu nhân hãy chấp nhận, đừng làm khó ạ!" Tư Yến ngồi thẳng lưng, thần thái không chút biểu cảm, tác phong vô cùng nghiêm túc.
Hàn Vi chỉ đành thở dài mà đồng ý, cho dù cô không muốn lắm nhưng vẫn sợ cô ta bị đuổi việc. Với tính cách của Mặc Đình Khâm thì việc gì anh cũng có thể làm, sao có thể không nghe lời chứ?
....
Mặc Đình Khâm vẫn ăn rất ngon lành. Hàn Vi để ý mỗi lần do cô đích thân xuống bếp, anh sẽ ăn nhiều hơn thường ngày một chút, không để thừa thức ăn quá nhiều. Cô lén nhìn anh, khoé môi bất giác cong lên, không giấu được nụ cười. Niềm vui chỉ cần có vậy, không cần gì quá xa vời, khoảnh khắc gần nhau như thế này thật là quý giá.
"Tại sao anh lại muốn tuyển trợ lý cho em? Thật sự là không cần thiết, em vẫn có thể kham được công việc của mình!"
Mặc Đình Khâm nhìn lên, rồi vẫn tiếp tục ăn, không buông đũa.
"Tôi không muốn phải ôm người ốm yếu đến kiệt sức vào bệnh viện lần nữa! Em muốn mọi người nghĩ tôi bạc đãi vợ mình sao?"
Hàn Vi cố ngăn cảm xúc loạn nhịp của mình. Vợ? Nếu không phải anh đang lo cho hình tượng phu thê nồng nàn trước công chúng, cô đã lầm tưởng đây là ngầm ám thị tình cảm.
"Còn nữa, tôi không quản em. Nhưng những gì nên nhớ vẫn hãy nhớ cho thật kĩ, thời gian tôi cần em có mặt khi nào, em phải có mặt khi đó, không có ngoại lệ!" Mặc Đình Khâm vẫn thâm trầm như mọi khi, anh không muốn cô cứ phải cuốn vào cái quỹ thời gian để dành cho những thứ khác quá nhiều.
"Em biết mà! Sẽ không đâu!" Hàn Vi đương nhiên là hiểu. Anh vốn đã biết cô vướng bận thêm Havis vẫn không ngăn cản, đó đã là một ân huệ. Còn tư cách của cô, nghe lời anh cũng là lẽ thường, không thể vì chút dao động trong lòng mình mà quên mất vị trí hiện tại...
"Ăn no rồi! Đi ngủ thôi!"
Mặc Đình Khâm khoanh tay trước ngực, điệu bộ thản nhiên như không. Mấy ngày nay anh vẫn chưa chợp mắt được lúc nào, không có cô bên cạnh anh ngủ không ngon. Vẫn là phải nhanh chóng phục hồi sức lực lại.
"Đi ngủ?"
Hàn Vi đỏ mặt, bây giờ vẫn còn sớm, anh vậy là có ý gì?
Mặc Đình Khâm nhìn vẻ mặt thẹn thùng ửng hồng lan sang cả hai tai của cô, khoé môi cong lên, ý trêu đùa ánh lên mắt, xen lẫn một chút không đứng đắn.
"Tôi đã thức trắng đêm qua rồi! Đương nhiên là cần phải đi ngủ, em đang nghĩ đi đâu thế?"
Hàn Vi càng ngượng chín mặt, không biết phải nguỵ biện thêm gì nữa...
Đến khi thấy người vừa tắm xong đã leo nhanh lên giường đắp chăn, cô mới thở dài. Mình đang nghĩ bậy bạ gì thể này? Đầu óc đúng là đen tối.....